Như Ngày Xuân Đến, Như Làn Gió Đêm

Chương 12

Edit: Nhang – Beta: Hann

Tất nhiên cô với Trình Triệt cũng không có làm ra chuyện kỳ quái gì như Chúc Tinh Tinh bảo đâu. Chủ yếu là vì Trình Triệt ngủ sâu, nói ngủ như lợn cũng không ngoa. Mỗi tuần anh chỉ được nghỉ có một ngày. Vậy nên ngày thường trừ khi có việc gì đó thôi, nếu không thì anh sẽ dành cả nửa ngày để ngủ bù, chưa kể đến việc từ nhỏ anh đã thích ngủ nữa. 

Hầu như là một tháng vừa qua, ngày nào Hứa Khinh Am cũng tới tiệm, có nghe qua mấy câu Triệu Xu Âm nói đùa là Trình Triệt ngủ với bạn gái cũ các thứ*, giờ phút này Hứa Khinh Am cũng hiểu câu đó rồi. 

*đọc tới c14 để biết được chân tướng =)))

Anh không chỉ ngủ một giấc dài thôi đâu, còn ôm cô như một cái gối ôm bằng người thật vậy. Ôm chặt Hứa Khinh Am vào ngực, cô cũng tự cho mình là không cao không thấp,  thế mà lại bị anh xem như món đồ chơi bằng lông mặc cho anh xoa, đè bẹp rồi nắn nhiết. 

Thật vất vả mới chờ được lúc Trình Triệt tỉnh lại, Hứa Khinh Am thấy mình đổ một tầng mồ hôi mỏng luôn rồi. Tuy sau khi về đến nhà cô đã thay đồ ngủ ra rồi, Trình Triệt cũng đang mặc áo thun cộc tay, nhưng hai người đều cảm thấy nóng dù cho không có chăn đi nữa.

Trình Triệt lẩm bẩm hỏi một: “Mấy giờ rồi em?” 

Hứa Khinh Am hừ lạnh: “Ba giờ chiều rồi.” 

Trình Triệt buông người bị mình ôm nãy giờ ra, Hứa Khinh Am cảm thấy hô hấp thông thuận hơn hẳn: “Mới ba giờ?” 

Hứa Khinh Am lặp lại: “Mới ba giờ? Anh còn muốn ngủ tiếp à?” 

Lúc này Trình Triệt mới phản ứng lại, hơi ngồi dậy dựa người vào đầu giường: “Một mình anh có thể ngủ đến tối luôn.” 

“Thế á, giỏi quá nhỉ.” 

Anh cũng xem nó như lời khen thật luôn. 

Hai người đều biết được lý do mình đổ mồ hôi, Hứa Khinh Am đi vào tắm trước. Lúc sau ra thì đi tìm một bộ chăn ga khác trong tủ của Chúc Tinh Tinh, Trình Triệt nói thẳng là mình bị chán ghét hoàn toàn rồi. 

Hứa Khinh Am nói thêm: “Với tính cách Tinh Tinh, không đổi ga giường thì cậu ấy sẽ cảm thấy giống như đang ngủ với anh.” 

Trình Triệt cười thành tiếng, Hứa Khinh Am hỏi anh muốn đi tắm không, Trình Triệt đồng ý. 

Anh đi đến cửa toilet, quay đầu hỏi Hứa Khinh Am: “Có phải em nên lấy khăn lông cho anh không?” 

Ở chỗ Chúc Tinh Tinh không có dư cái khăn lông nào, chỉ có mấy cái bàn chải dự phòng thôi, nhưng sáng hôm nay cũng bị ba người nam bọn họ dùng cả rồi. Hứa Khinh Am bước trước một bước vào toilet, kéo một chiếc khăn xanh từ trên giá xuống. 

Giọng của cô cũng có hơi chột dạ: “Anh dùng của em đi.” 

Trình Triệt không lường được việc không có khăn lông, cười nói: “Cái này không thể dùng của em được, nói chung là không dùng của các em được.” 

Hứa Khinh Am chuẩn bị đi ra ngoài, vẫn giải thích thêm một câu: “Em vừa dùng xong, không liên quan….” 

Lúc Trình Triệt chạm vào chiếc khăn đã biết rồi, ý vị sâu xa “A” một tiếng. Hứa Khinh Am không khỏi nổi da gà, cô mang tới đây có một cái khăn thôi, bình thường lau mặt thì dùng khăn lau mặt một lần. Thật sự không tìm ra được cái khăn nào sạch sẽ để anh dùng. 

“Giọng điệu của anh là thế nào đấy, thế không cần tắm nữa đâu, đợi về nhà rồi tắm đi.” 

“Anh có chê gì em đâu, em nghĩ cái gì thế? Ra ngoài đi thôi, anh muốn cởi quần áo.” 

Hứa Khinh Am lặng lẽ đóng cửa lại, nhưng tưởng tượng tới cảnh Trình Triệt dùng khăn cô vừa lau xong, trong lòng không khỏi kêu: Sao muốn bảo người ta đi tắm mà không chịu nghĩ đến chuyện có khăn lông hay không thế…

Trình Triệt rất nhanh đã tắm xong, anh không mặc lại cái áo thun dính mồ hôi lúc nãy nữa. Trực tiếp cởi trần thân trên ra mặc cái hoodie ở phòng tắm vào. Hứa Khinh Am đang đổi chăn ở trong phòng, nghe tiếng đi ra, đúng lúc nhìn thấy nửa cái eo đang lộ ra bên ngoài của Trình Triệt, tuy là rất mau đã kéo hoodie xuống. 

Trong đầu cô không khỏi nhớ lại hình ảnh lúc nãy, da anh rất trắng, đường cong của cơ bắp không thấy rõ, chẳng qua là không thấy dư một miếng thịt thừa nào, thuộc vào cái loại đẹp đẽ sạch sẽ ấy. Bên eo còn có một hình xăm nhưng cô không thấy rõ lắm. 

Ở trong mắt Hứa Khinh Am, cô luôn có cảm giác Trình Triệt là một loại người tùy tiện, đẹp đẽ yếu ớt. 

Trình Triệt nghiêng đầu thấy người đứng trước cửa phòng thất thần nhìn mình, cứ như sắc lang ấy: “Em đang làm gì thế?” 

“Em đang đổi vỏ chăn.” 

“Anh giúp em.” 

Hai người lại cùng nhau quay lại phòng, có người giúp đỡ cũng nhanh hơn, Hứa Khinh Am rút sợi dây ở các góc chăn ra rồi buộc vào. Trình Triệt đứng bên cạnh bình tĩnh nhìn, giọng điệu như vừa hiểu ra gì đó vậy: “Hóa ra chỗ này phải buộc lại…” 

“Nếu không thì sao? Không buộc chăn không sợ nó chạy loạn sao.” 

“Chăn của anh vẫn luôn chạy loạn thôi, tự do lắm.” 

Hứa Khinh Am cười, không nói gì thêm, cho rằng anh đần gần chết. 

Trình Triệt lắc đầu: “Bạn gái ơi, hôm nay là lễ Giáng Sinh này.” 

Anh nghiêm túc gọi cô là bạn gái, khóe miệng Hứa Khinh Am không khỏi cong lên, vẫn cười không thôi.

“Em biết là lễ Giáng SInh.” 

“Lúc độc thân thì muốn ở tiệm tăng ca, nhưng bây giờ có bạn gái rồi thì muốn hẹn hò đấy.” 

“Ồ? Hẹn hò thế nào đây?” Hứa Khinh Am cố ý gây khó dễ. 

Trình Triệt suy nghĩ một lúc, tay còn vô thức chuyền bật lửa qua lại, cuối cùng mở miệng nói: “Nếu không thì tới nhà anh đi?” 

Lần này tới lượt Hứa Khinh Am nhìn anh như một tên sắc lang: “Kế hoạch hẹn hò của anh là đưa bạn gái về nhà à?” 

“Đúng vậy, cùng nhau về nhà…” Trình Triệt thành thật trả lời: “Về nhà chơi với mèo.” 

Lúc này Hứa Khinh Am mới biết, thế mà anh lại nuôi mèo. 

Trình Triệt nói lời giữ lời, đúng thật là đưa Hứa Khinh Am về nhà chơi với em mèo. Anh nuôi một con mèo hai tuổi lông vàng, trông ngây thơ ngốc nghếch, thân hình béo ú cũng rất cân xứng. 

Anh cũng ngạc nhiên khi thấy cô không biết mình nuôi mèo: “Em không xem vòng bạn bè của anh sao? Tuy không thường xuyên lắm nhưng anh cũng có up ảnh chụp của nó mà.” 

“… Vậy anh có xem vòng bạn bè của em không, hầu như em không phát vòng bạn bè, cũng không xem nốt.” 

Trình Triệt nghẹn lời: “Em có phải người trẻ tuổi không vậy?” 

Hứa Khinh Am biết Trình Triệt không nói được cái gì hay mà, không cả nể chút nào đánh trả lại: “Vô nghĩa, nếu em không phải, anh đã bước nửa chân xuống mồ rồi đấy.” 

Trình Triệt phát hiện cô rất thích sờ đầu mèo nhỏ, Hứa Khinh Am nói: “Một con mèo thích được xoa đầu.” 

Vẻ mặt Trình Triệt như học được rồi ấy: “Nó rất dính người?” 

“Nó tên gì vậy?” 

“Nhục Quế, bởi vì nhan sắc rất giống.” 

“… Giống sao?” Hứa Khinh Am tỏ vẻ nghi ngờ: “Đực hay cái thế?” 

“Là thái giám.” 

Hứa Khinh Am cười, trên mặt tỏ vẻ cưng chiều nhìn Nhục Quế: “Ui cha, có phải chạm trúng chỗ đau của em rồi không.” 

Trình Triệt nói: “Nó quen rồi.” 

Hứa Khinh Am nhỏ giọng bảo anh vô tình thật. 

Sau đó Hứa Khinh Am ngồi trên sofa, ôm Nhục Quế chơi, Trình Triệt vào toilet gội đầu, tóc anh dài, nhiều khi tới sáng mai đi làm cũng chưa khô. 

Hứa Khinh Am mừng thầm vì mình đã mặc áo sơ mi, không đến nổi cả người đều dính lông mèo. Mười phút sau đó, Trình Triệt đẩy cửa toilet đi ra, khăn lông trên đỉnh đầu đang lau lung tung. 

Cô chưa từng nghĩ là mình sẽ có một người bạn trai tóc còn dài hơn tóc mình, vậy nên khó tránh khỏi việc không thể tưởng tượng được, cô quay đầu hỏi Trình Triệt: “Anh có rụng tóc không?” 

Trình Triệt cạn lời: “Tóc ai dài vầy cũng phải rụng mà em, em nghĩ là nam thì sẽ không à.” 

Anh đang tính đi tới sofa thì cửa lại truyền tới âm thanh chìa khóa đang mở, ngoại trừ Nhục Quế thì cả hai người đang trố mắt nhìn nhau, trên mặt Hứa Khinh Am hơi nghi ngờ: “Ai tới thế?” 

Trình Triệt đoán được ngay người đến là ai, ngoại trừ anh thì người còn lại có chìa khóa cũng chỉ có một. 

“Chắc là mẹ anh.”

Hứa Khinh Am sửng sốt, nhỏ giọng hỏi lại: “Mẹ anh?” 

Vừa dứt lời, cửa đã bị mở ra, Trình Triệt đang đứng gần cửa nên làm người mới đến giật mình. 

Giọng điệu Trình Triệt bất lực: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây…” 

Mẹ Trình trừng mắt nhìn anh, đi tới phòng khách: “Câu này của con là có ý gì, mẹ không thể tới chắc. Lần trước đem giặt quần áo giúp con rồi, giờ mang qua cho con đấy.” 

“Ôi, mẹ để máy giặt giặt là được rồi. Mẹ bận rộn cả ngày rồi, bây giờ còn phải đến đây đưa nữa.” 

Mẹ Trình không nói nữa, Trình Triệt đem đống quần áo treo vào tủ quần áo trong phòng ngủ, đi ra cửa thì thấy hai người phụ nữ đang nhìn nhau. 

Hứa Khinh Am lấy nụ cười ngoan ngoãn mà cô hay dùng để cười với người lớn ra, dịu dàng nói: “Con chào bác…” 

Trình Triệt đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mẹ mình, lặng lẽ gật đầu. 

“Chào con, chào con.” 

Lúc bước vào, rõ ràng bà ấy còn đang tính nói gì đó với Trình Triệt, nhưng bây giờ lại không nói nữa, chỉ thuận miệng nói vài câu về việc nhà các thứ. Đã vậy Trình Triệt còn giục bà ấy về nhà xem TV nên rất nhanh đã rời đi rồi.

Cửa đóng lại lần nữa, Hứa Khinh Am bình tĩnh nhịp tim của mình lại, ánh mắt chỉ trích Trình Triệt. Anh giải thích: “Anh thật sự không biết mẹ sẽ đến mà, bà ấy ở cách chỗ anh một tòa, cứ lâu lâu lại tới đưa anh chút đồ.” 

Lúc nãy Hứa Khinh Am cũng thấy mẹ anh mặc áo ngủ, chỉ thay giày rồi qua thôi. Cô chỉ cảm thấy hơi đường đột, hôm nay vừa quen Trình Triệt thì buổi tối đã gặp mẹ anh luôn rồi, tốc độ này cũng quá nhanh đi. 

Nhưng cô lại mở miệng nói: “Không sao đâu, dù gì anh cũng thường xuyên mang bạn gái về, chắc bác ấy cũng quen rồi.” 

Trình Triệt cười như có như không, giọng điệu không đàng hoàng nói: “Ừ, làm sao em biết được đấy? Mẹ anh còn giúp anh đánh số lại nữa đấy, nhớ kỹ số mình là 250 nhé, Tiểu Hứa.” 

Nhang: 250 là mắng ngốc đó =))))

“Đến tên em cũng không xứng để có sao?” Hứa Khinh Am bị anh chọc cười. 

“Tên không quan trọng, nhớ kỹ số là được.” 

Nhục Quế đã chạy đến nằm bò dưới bàn trà rồi, Hứa Nhẹ Am xoay người đấm anh một phát. Trình Triệt túm lấy tay cô rồi đưa tới trước ngực. Hứa Khinh Am cảm thán, tuy anh mảnh mai nhưng sức lực thì không kém chút nào. Trình Triệt nhéo cằm cô: “Đói bụng chưa?” 

Giọng điệu Hứa Khinh Am có hơi tức giận: “Em thấy anh nhéo cằm em như chọc Nhục Quế vậy, còn ổn, không đói lắm.” 

“Em trêu anh như chó nhỏ cũng không thành vấn đề.” Anh chính là thích trêu cô như vậy. 

Sau đó anh lại bảo đói, sáng sớm ít nhất cô đã ăn nửa chén cháo rồi. Còn Trình Triệt thì chưa ăn cái gì cả nên hai người quyết định ra ngoài kiếm gì đó ăn. 

Lúc từ trạm tàu điện ngầm ra rồi đi tới nhà anh, Hứa Khinh Am mới phát hiện cách đó không xa có một cái phố ăn vặt. Lúc đó Trình Triệt cũng thuận miệng bảo ở đó có một quán bán cơm thịt kho rất ngon. 

Lúc hai người ra khỏi nhà, Trình Triệt hỏi cô muốn ăn gì. Lúc ấy anh tính tìm một nhà hàng để ăn tối, nhưng không ngờ Hứa Khinh Am lại nhớ thương cái món cơm thịt kho kia, với cái phố ăn vặt nữa. 

“Vậy đi ăn cơm thịt kho nhé?” Từ nhà anh đi bộ tới đó vừa vặn mất 10 phút. 

Trình Triệt do dự, có hơi nghi ngờ với câu trả lời này của cô: “Đi ăn cơm thịt kho à? Có phải em đang cố ý muốn tiết kiệm tiền giúp anh không?”

Hứa Khinh Am một mặt đầy nghi ngờ, nói thẳng: “Sao có thể?” 

Trình Triệt thở phào một hơi: “Em cũng đừng làm thế giúp anh.” 

Hứa Khinh Am khịt mũi xem nhẹ: “Yên tâm, em sẽ không khách sáo đâu.” 

Quả nhiên như lời cô nói, Trình Triệt mời khách, Hứa Khinh Am không khách sáo chút nào, quét từ đầu tới cuối phố. 

Lúc màn đêm Giáng Sinh buông xuống, Hứa Khinh Am nhận đậu hũ thối ông chủ đưa qua, mặt trên rải siêu nhiều rau thơm, Trình Triệt ngồi một bên nhíu mày… anh ghét rau thơm. 

Hai người ngồi ở bàn nhỏ ven đường, trong tay Trình Triệt còn đang cầm nửa phần bánh bạch tuộc mà cô chưa ăn xong, cùng với một lon nước có gas vừa khui. Anh cảm thấy mình rất giống bảo mẫu với tùy tùng đấy, Hứa Khinh Am quay đầu thì phải đưa nước ngọt, còn phải đưa ống hút vào đúng vị trí. 

Hứa Khinh Am muốn đút anh ăn đậu hũ thối, Trình Triệt nhìn khối màu đen phủ rau xanh bên trên, chân mày nhíu chặt, liên tục lắc đầu từ chối.

Hứa Khinh Am cười nói: “Anh không ăn rau thơm à, thế mua thêm một phần không rau nhé?” 

Trình Triệt thở dài: “Em lựa rau thơm ra là được rồi.” 

Hứa Khinh Am “À” một tiếng, kiên nhẫn lựa rau thơm giúp anh: “Linh hồn của đậu hũ thối chính là rau thơm mà, aizzz.” 

“Đậu hũ thối có biết em đặt giả thiết linh hồn cho nó không?” 

Anh há miệng nhận thức ăn từ cô, nhai hai lần thì vội vàng nuốt xuống. Hứa Khinh Am tính bảo anh đừng ăn nhanh như vậy thì đã thấy Trình Triệt mãnh liệt hút một ngụm nước có ga. 

“Đậu hũ thối này đã dính mùi rau thơm lên rồi, em đừng đút anh ăn, anh muốn phun ra quá.” 

Hứa Khinh Am ở bên cạnh, không tim không phổi cười, Trình Triệt bảo cô là đứa nhỏ vô tâm, lại nói: “Lúc này nhớ luôn việc anh không thích ăn rau thơm đi.” 

Hứa Khinh Am gật đầu: “Vâng vâng, bạn trai cũ của em cũng không thích ăn rau thơm.” 

Trình Triệt hít thở không thông: “Em đừng chọc anh giận.” 

Hứa Khinh Am cúi đầu không nói gì nữa, trộm cười. Lúc này chung quanh ồn ào náo nhiệt, giữa đám đông ánh đèn sặc sỡ, cô không khỏi cảm thán trong lòng: Mỗi lần ở chung với Trình Triệt cô đều sẽ cười rất nhiều, đã vậy còn bị anh đồng hóa nữa, cũng bắt đầu trở nên ấu trĩ theo.”  

Lúc hai người ăn no trở về, trước khi ra khỏi phố ăn vặt thì có một đứa bé đụng phải Trình Triệt, mẹ của đứa bé rất nhanh đã tới đứa nó đi. Ngẩng đầu nhìn Trình Triệt rồi cúi đầu nói với đứa nhỏ: “Xin lỗi chị gái đi.” 

Trong mắt Hứa Khinh Am hiện lên vẻ nghi hoặc, vội vàng che miệng nhịn lại ý muốn cười. Trình Triệt bình tĩnh hơn cô, bị đứa bé nói một câu “Chị gái, em xin lỗi.” thế mà vẫn bình thản trả lời một cậu “Không sao đâu”, để lại ánh mắt mơ hồ của mẹ đứa bé và Hứa Khinh Am. 

Anh thấy cô cười đến mức không dừng lại được, yên lặng cho cô thời gian bình tĩnh. Hứa Khinh Am vô cùng cạn lời, nói: “Sao anh vẫn nói không sao đâu được thế, để đứa bé gọi mình là chị gái.” 

Trình Triệt để tóc dài hai năm, không thiếu việc gặp một số tình huống khó nói thế này, nhưng hiển nhiên là đã quen rồi, bình tĩnh giải thích cho Hứa Khinh Am: “Vậy là em chưa thấy đứa nhỏ kêu anh là gì rồi, kêu chị là tốt rồi ấy.” 

Hứa Khinh Am vẫn mắc cười xỉu, chỉ có thể tận lực để không cười quá lố: “Vậy anh có nhớ lần đầu tiên em tới tiệm không?” 

Trình Triệt trả lời qua loa: “Nhớ.” 

“Lần đầu tiên em gặp, em cũng tưởng anh là con gái, còn nói với Tinh Tinh anh là chị gái xinh đẹp.” 

Trình Triệt hừ lạnh: “Em còn muốn đêm nay lành lặn về nhà không vậy?” 

Hứa Khinh Am lập tức đưa tay im miệng. 

Cuối buổi tối hôm đó Trình Triệt đưa cô đến tàu điện ngầm, Hứa Khinh Am muốn tới tiệm chờ Chúc Tinh Tinh tam làm. 

Dưới ánh đèn đường, hai người cách nhau khoảng 20cm, ống tay áo còn chưa đụng đến đối phương. Trình Triệt bỏ tay vào túi áo, hôm nay Hứa Khinh Am không đeo túi, tay cũng bỏ vào túi áo.

Sau khi trầm mặc trong giây lát thì Trình Triệt vươn tay trái từ trong túi ra, lòng bàn hướng về phía Hứa Khinh Am, nhỏ giọng nói: “Tay, tay.” 

Hứa Khinh Am sửng sốt, không nghe rõ anh nói cái gì tay tay ấy, Trình Triệt quơ quơ tay mình: “Tay, tay ấy.” 

Lúc cô hiểu thì lén che miệng cười, tạm chấp nhận mà duỗi tay qua, ngón tay Trình Triệt len vào kẽ tay cô, biến thành mười ngón tay đan vào nhau, sau đó nhét vào túi của mình. 

Hứa Khinh Am không khỏi cười anh: “Nắm tay thì nắm tay, một hai cứ nói cái gì mà tay tay, anh kiểu cách thế?” 

Trình Triệt tủi thân: “Trách anh chắc? Em nói trước mà.” 

“Em nói lúc nào?” 

“Nói hồi tối qua đó.” Trình Triệt cố ý học ngữ khí mơ màng lúc cô say rượu: “Ngủ, ngủ…” 

Hứa Khinh Am nghiêng người qua gần anh hơn, cái tay còn lại cũng muốn chen vô túi anh để sưởi ấm: “Anh đừng nói nữa, ghê quá đi!” 

“Em phải nói là buồn nôn.” 

“Thật buồn nôn.”

“Ừ, Khinh Khinh, buồn nôn.” 

Lần đầu tiên tình yêu xuất hiện mang tên “Buổi tối đi ăn dưới đèn đường với em là buổi tối vui vẻ nhất.”
Bình Luận (0)
Comment