Editor: Elodie – Beta: Hann
Từ lúc bước ra khỏi Xuyên Thuỷ, hai người đổi áo khoác cho nhau. Hứa Khinh Am mặc áo của anh, còn Trình Triệt mặc áo của cô.
Hôm đó Hứa Khinh Am mặc một cái áo khoác hợp với cả nam lẫn nữ, thoạt nhìn quả thật không dày bằng áo của Trình Triệt. Cái áo kia của anh có một tầng lông rất dày, vì Hứa Khinh Am nhìn thấy phần lông màu trắng lộ ra từ cổ áo anh.
Lúc Trình Triệt lấy áo giúp cô, anh lại đưa áo của mình cho cô. Hứa Khinh Am sửng sốt: “Sao thế anh?”
“Mặc áo của anh đi.”
Ngày từ lúc nhìn thấy cô ở cửa vào, Trình Triệt đã phát hiện ra cái áo khoác này của cô hơi mỏng, nhìn thôi anh đã cảm thấy lạnh giùm. Anh cũng chú ý đến việc Hứa Khinh Am không ngừng sụt sịt, như sắp cảm đến nơi rồi vậy. Lúc đó anh đã chạy xe đến Xuyên Thuỷ thật nhanh, ăn cay để cô toát hết mồ hôi. Lúc ăn xong chạy qua lấy quần áo mới phát hiện ra anh cũng có thể mặc áo của anh, vì thế anh đưa áo khoác của mình cho cô.
Hứa Khinh Am đặc biệt mua chiếc áo khoác rộng hơn hai size này, bản thân cô mặc rộng thùng thình, thế nên Trình Triệt mặc rất vừa người. Vừa hay là hai cái áo này đều màu đen, thoạt nhìn lại giống đồ đôi.
Vừa tiếp xúc với không khí bên ngoài, Trình Triệt đã cảm thấy lạnh. Sau khi đi dạo vài vòng với Hứa Khinh Am như để giúp tiêu thực, anh nhanh chóng kéo cô vào lề đường rồi lái xe về nhà. Hứa Khinh Am nói thẳng là bản thân cô không cảm thấy lạnh.
Cô còn cố ý hỏi anh: “Không phải là anh muốn mặc áo của em sao?”
Trình Triệt thầm mắng cô không không có lương tâm, nhưng vừa cất lời thì lại mạnh miệng: “Mau đổi áo lại đi, em có lạnh chết anh cũng không quan tâm.”
Hứa Khinh Am cười, nghiêng người dựa sát vào lồng ngực anh: “Anh còn nói nữa à, anh mặc áo em cũng đẹp lắm ý.”
“Ngoài việc hơi mỏng thì áo em chẳng có khuyết điểm gì cả.”
Hứa Khinh Am biết anh sợ mình cảm lạnh nên cũng không cãi cọ với anh như học sinh tiểu học nữa.
Áo của cô là đồ mới, hôm đó cô cũng không xịt tí nước hoa nào,vì mặc áo của Trình Triệt, nên lúc đó mùi nước hoa của anh cứ như len lỏi vào hơi thở của cô, thoang thoảng như sợi dây trên cổ tay cô, như một màn đêm tĩnh lặng đầy ngọt ngào.
Hứa Khinh Am không biết là, dù cho áo khoác không dính mùi nước hoa thì Trình Triệt cũng có thể ngửi được mùi hương thuộc về cô, hai người tự hiểu lòng nhau, không ai nói gì, cứ thế mà thưởng thức mùi hương này.
Sau khi vào thang máy, trong đó chỉ có hai người bọn họ, Hứa Khinh Am không chịu được mà kéo khoá áo khoác xuống. Trình Triệt không nói gì mà chỉ kéo lên lại cho cô.
Hứa Khinh Am nhỏ giọng phản kháng: “Nóng lắm. Áo của anh dày thật đấy, em không sợ lạnh như anh đâu.”
Anh cúi đầu nhìn cô, cô ngẩng đầu nhìn anh. Trình Triệt không nói nữa, Hứa Khinh Am cũng không kéo khoá xuống nữa. Như một cái quy luật ngầm gọi là “hai người yêu nhau nhìn nhau hơn năm giây sẽ hôn nhau”, yết hầu Trình Triệt khẽ động đậy, tay chống lên tường thang máy rồi hôn cô.
Hứa Khinh Am vô thức mà hé môi ra, đúng lúc này lưỡi của anh nắm lấy cơ hội ấy rồi trườn vào.
Hai tay cô chỉ có thể buông thõng xuống hai bên người một cách sững sờ như vậy, chỉ nâng cao đầu mình lên để đón lấy đòn đánh bất ngờ này của anh. Thậm chí là hai người vẫn giữ khoảng cách an toàn trước ngực, khoảng cách chắc bằng nửa cánh tay anh. Anh như vừa nghiêm túc vừa đùa giỡn mà cắn lên môi cô. Hứa Khinh Am nhắm mắt lại để cảm nhận được sự hòa quyện từ hơi thở.
Thang máy lên đến tầng đã ấn sẽ kêu một tiếng “ting”. Vừa nghe thấy âm thanh, hai người lập tức tách nhau ra. Hứa Khinh Am nhanh chóng kiểm tra lại vị trí đứng của bọn họ. Trình Triệt rút cánh tay đang chống lên vách tường bên cạnh đầu cô lại, chuẩn bị bước ra khỏi thang máy. Cô vốn đang nghĩ xem đây có được tính là kabedon(*) hay không thì đã tự phủ định ngay lập tức.
(*) Kabedon: cụm từ dùng để miêu tả hành động một người dồn một người khác vào vách tường, điều này đã trở nên phổ biến như một “lời tỏ tình” lém lỉnh.
Bọn họ cứ giống như chạy show hôn môi lúc rảnh rỗi, vội vàng hôn rồi lại vội vàng tách nhau ra, tùy ý cho có lệ, tất cả tình cảm đều đến một cách đầy tự nhiên.
Như thể khi đó không ai trong hai người nghĩ mình sẽ nghiêm túc mà hôn đối phương.
Sau khi về nhà, Trình Triệt bật TV, tuỳ ý mà chọn một kênh phát sóng trực tiếp đêm giao thừa làm âm thanh nền. Đến lúc gần mười hai giờ, hai người ngồi trước ghế sô pha. Có lẽ là vì trên người cô có mùi của Trình Triệt, nên Nhục Quế cứ một mực dính lấy cô. Trình Triệt bắt nó ôm đi rồi nó cũng sẽ chạy về bên cạnh Hứa Khinh Am.
Anh nói thẳng là mình nuôi phải một thằng con trai ngốc nghếch, đứng dậy đi đến tủ lạnh cầm bình rượu lại. Hứa Khinh Am liếc anh một cái: “Mừng năm mới nên anh muốn uống một ly sao?”
Trình Triệt quơ quơ bình rượu trong tay: “Em nhìn kỹ lại xem.”
Lúc này Hứa Khinh Am mới thấy bình rượu này hơi quen quen, nhưng đó không phải là bình mà cô đã uống trong đêm cô ở An Thành… mà là bình rượu Trình Triệt nói để dành cho bạn gái tương lai.
“Lúc đó tự dưng anh muốn tí nữa về đến nhà sẽ uống bình rượu này nên lúc ở Xuyên Thuỷ mới không uống.”
Dáng vẻ Hứa Khinh Am như đang nghĩ ngợi gì đó, Trình Triệt dùng dụng cụ mở nắp bình rượu ra, uống vài ngụm rồi mới đưa cho Hứa Khinh Am. Hứa Khinh Am nhấp một ngụm, mùi hương đã lâu không thấy lan toả khắp miệng. Cô không khỏi cảm thán một tiếng, thời gian trôi qua nhanh quá, mới đó mà cô đã rời nhà được một tháng rồi.
Cô cười rồi nói với Trình Triệt rằng: “Anh có thấy lúc hai chúng ta ở bên nhau lãng mạn lắm không?”
Trình Triệt không khỏi nhíu mày: “Sao lại nói thế?”
“Em đã uống chai rượu mà anh để dành cho bạn gái của mình, bây giờ em lại thật sự trở thành bạn gái anh rồi.”
Trình Triệt cười. Hứa Khinh Am nói tiếp: “Còn cả lần ở KTV…”
“Lần đó không phải là hai người đùa giỡn, giở trò lưu manh với nhau sao.”
Hứa Khinh lườm anh một cái: “Đúng là thế đấy.”
Chỉ là lòng cô hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó, chắc chắn là cũng có tác dụng của rượu, nhưng về nụ hôn nóng bỏng cùng với ánh đèn ấm áp kia, cũng không thể không nói một câu “lãng mạn”.
Bình rượu nọ còn chưa được uống hết, đặt trên bàn trà. Cả hai đều không thực sự xem chương trình đêm giao thừa trên TV, Hứa Khinh Am vẫn cứ nhìn thời gian trên màn hình điện thoại biến thành bốn số không, bốn chữ số của năm cũng thay đổi. Lúc ấy, cô tựa vào vai Trình Triệt, Nhục Quế nằm trên đùi cô.
Hứa Khinh Am quay đầu nhìn về phía anh, gọi “Triệt Triệt”. Tất nhiên là Trình Triệt vô cùng sửng sốt, thu lại cái tay đang chơi đùa với Nhục Quế, đang tính hỏi cô một câu: “Sao vậy em” thì Hứa Khinh Am đã cười tít mắt rồi nói thêm một câu: “Chúc mừng năm mới.”
Anh không biết phải hình dung cảm xúc của bản thân trong vài giây kia như thế nào cho phải. Nhìn cô hồi lâu rồi nhưng anh vẫn chưa nói gì, thậm chí còn chưa đáp lại câu “Chúc mừng năm mới.” kia của cô.
Có lẽ là do độc thân đã lâu hoặc cũng có thể là lâu lắm rồi anh chưa được chính thức nghe câu nói “Chúc mừng năm mới.” này, Anh cảm thấy giữa mối quan hệ thân thiết thế này mà nghiêm túc nói chúc mừng thì có hơi ngớ ngẩn, nhưng cô lại nói vô cùng tự nhiên, như là điều nên làm vậy.
Hứa Khinh Am còn đang tính mở miệng nói chuyện thì đã bị Trình Triệt đến gần rồi hôn, Nhục Quế bị chen đến mức phải nhảy xuống. Tất nhiên là cô thấy rất kinh ngạc với nụ hôn bất ngờ này của anh, nhưng một nụ hôn là điều thích hợp nhất trong tình huống này.
Hai tay cô vòng qua cổ anh, luồn ngón tay vào mái tóc dài của anh mà quyến luyến vuốt ve. Trình Triệt lấn người đến rồi đè cô xuống dưới thân mình. Hứa Khinh Am hừ nhẹ, cảm nhận được vòng eo mềm mại của mình đang bị anh dò xét. Nụ hôn của anh ngày càng gấp gáp, sau khi Hứa Khinh Am hơi né tránh thì nụ hôn lại rơi xuống bên tai, thuận thế mà dời xuống cổ, tiếng hít thở của cả hai càng lúc càng nặng nề.
Một giây trước khi ngọn lửa muốn bùng cháy, động tác của Trình Triệt dừng lại, một tay vẫn còn ở giữa áo lông và da thịt của cô, đột nhiên dừng lại cứ như bị cứng đờ cả người.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này cô không kháng cự chút nào, Trình Triệt dừng lại cũng không phải vì lý do này. Anh chôn đầu vào hõm vai cô, hít ngửi mùi hương quen thuộc, giọng điệu khàn khàn, dường như có hơi uể oải.
“Lúc về anh quên không tạt ngang qua cửa hàng tiện lợi.”
“Anh có thể gọi người ta ship cho mà.” Hứa Khinh Am nói theo bản năng, nói xong mới nhận ra có vẻ cô còn “đói khát” hơn cả anh nữa: “Em chỉ đề cử biện pháp thế thôi chứ không phải là muốn lắm đâu.”
Trình Triệt cười nhạo cô: “Ừm… không có muốn ơi là muốn à?”
Hứa Khinh Am lấy tay che miệng anh: “Anh đừng nói nữa. Dừng ở đây đi.”
Trình Triệt tiếc nuối nói: “Tiếc thế.”
Thấy anh lắm chuyện như thế, Hứa Khinh Am nhịn không được, hắng giọng bảo: “Nếu không anh đi tìm thử ở tủ ngăn kéo ấy, không chừng lúc trước còn dư lại.”
Trình Triệt hừ lạnh: “Em tự mà đi đi, trong đó còn dư nhiều lắm, còn có thể lựa chọn nhãn hiệu nữa cơ.”
Cô nhào tới cưỡi lên người anh, hùng hùng hổ hổ mà bóp cổ anh: “Anh dám nói vậy cơ à.”
Anh dùng tay thọc lét cô. Vừa mới qua mười hai giờ, năm mới đã đến, hai người bọn họ như hai đứa trẻ, ngồi đánh nhau trên ghế sô pha.
Cùng lúc đó, Chúc Tinh Tinh đang ngồi chơi game với Dịch Bạc Nhiên, vì lún sâu vào game quá nên lỡ miệng chửi tục một câu: “Dịch Bạc Nhiên, sao anh… ngốc thế.”
Cô ấy rút lại từ mình suýt nói ra. Rõ ràng là cô ấy và Dịch Bạc Nhiên đều có số sao ít như nhau, cũng đều cùng rank Đồng, mà tại sao lại thua nhiều hơn thắng chứ. Trái lại cô ấy không để ý thắng thua khi chơi lắm, nhưng Dịch Bạc Nhiên thì để ý hơn cô ấy nhiều.
Cô ấy nói anh ta ngốc nhưng anh ta cũng chỉ cười cười không phản bác. Để ý thì thấy đã qua mười hai giờ rồi, lúc Chúc Tinh Tinh còn đang chăm chỉ chơi game, anh ta nói nhỏ: “Tinh Tinh, mười hai giờ rồi. Chúc mừng năm mới.”
Không nhìn thấy biểu cảm của nhau, suýt chút nữa thì Chúc Tinh Tinh đã mở miệng tỏ tình, nhưng vẫn kịp kiềm chế lại, trả lời ngắn gọn: “Chúc mừng năm mới.”
Chúc Tinh Tinh chưa từng nghĩ rằng câu “Chúc mừng năm mới” đầu tiên mà mình nghe được lại là từ Dịch Bạc Nhiên, cũng không ngờ rằng trải qua đêm giao thừa này với Dịch Bạc Nhiên. Trong lúc đó, cô ấy tò mò rằng có câu nói nào nói rằng người ở bên bạn đêm giao thừa sẽ là người đồng hành cùng bạn suốt cả năm đó không nhỉ.
Sáng hôm sau Trình Triệt còn phải đi làm. Một giờ sáng hai người mới nối đuôi nhau lên giường. Đúng như anh nói, như có một đường thẳng vô hình ngăn cách giữa hai người, mỗi người bọn họ chiếm một bên giường, không ai đụng ai.
Trước lúc đi ngủ, Hứa Khinh Am nghịch di động theo thói quen, lướt Weibo hoặc là xem video. Trình Triệt cũng tựa vào đầu giường chơi điện thoại. Chưa đến mấy phút sau, trong phòng khách tối đen phát ra tiếng Nhục Quế nôn mửa. Con mèo nhỏ nôn lên trên quả cầu lông của nó. Trình Triệt nhanh chóng bỏ điện thoại xuống rồi chạy nhanh ra phòng khách.
Sở dĩ anh phản ứng nhanh như vậy hoàn toàn là vì sợ Nhục Quế nôn mửa lên thảm trên ghế sô pha. Việc giặt thảm rất cực nhọc. Hứa Khinh Am không có kinh nghiệm nuôi mèo, ngồi ở trên giường không biết vì sao.
“Sao vậy anh?”
Cô đang định xuống giường nhìn thì Trình Triệt nói: “Không có gì. Nhục Quế nôn mửa. Em đặt đồng hồ báo thức giúp anh với.”
Anh sợ lúc mình trở về giường thì lại quên mất. Hứa Khinh Am với tay lấy điện thoại của anh, màn hình chính đang ở giao diện ứng dụng đồng hồ, vậy là lúc nãy anh đang tính cài đồng hồ báo thức. Xác nhận lại thời gian với anh rồi cài báo thức xong. Theo bản năng, Hứa Khinh Am lướt về màn hình chính để ấn tắt điện thoại thì vô tình thấy hình nền, cạnh đó có ứng dụng bản đồ.
Trong khoảnh khắc đó, lòng cô có hơi tò mò. Hứa Khinh Am không hiểu vì sao một người địa phương, sáng đi làm, tan tầm thì về nhà như anh lại dùng ứng dụng bản đồ. Ngón tay cô không nhịn nổi mà nhấp vào, phát hiện ra địa chỉ mà anh tìm có vẻ khá quen.
Đó là nhà hàng Hàn Quốc mà cô và Chúc Tinh Tinh đi ăn với nhau.
Trình Triệt chỉ lau qua thảm, sau khi vứt khăn ướt đi thì vỗ mông Nhục Quế hai cái, nhỏ giọng than thở: “Con cũng biết tìm chỗ mà nôn đấy nhỉ.”
Anh tắt đèn phòng khách rồi trở về phòng ngủ, Hứa Khinh Am đã thả điện thoại anh xuống: “Đặt đồng hồ báo thức xong rồi à?”
“Đặt rồi, anh mà lo thì mở lên kiểm tra đi.”
“Không sao, dậy muộn thì lấy hết phần thưởng chuyên cần của em bù vào.”
“Không có tiền.”
“Lấy thân trả nợ, hai tư sáu cho em tự do, ba năm bảy qua ngủ với anh.”
Hứa Khinh Am mặc kệ anh: “Không lo mà ngủ thì sáng mai không dậy được đâu.”
Trình Triệt thuận tay tắt đèn giường. Hứa Khinh Am thấy đến tận bây giờ mà anh vẫn chưa từng đề cập với cô một chữ nào, điện thoại anh tìm địa chỉ nhà hàng cô đi ăn, rõ ràng là muốn đi tìm cô, nhưng cô lại tìm thấy anh trước nên anh chẳng nói gì.
Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy họ rất giống nhau. Dù sao thì lúc cô chạy đến tiệm cũng mang theo tâm trạng tượng tự. Nếu không thấy anh thì cô cũng xem như chẳng có chuyện gì cả, cô tuyệt đối sẽ không đề cập đến dù chỉ một chữ.
Nghĩ vậy, đột nhiên cô lại muốn ôm anh.
Trình Triệt khẽ kéo chiếc chăn bông giữa hai người lại, đắp lại rồi dựa sát vào người cô: “Lại đây.”
Trong bóng tối Hứa Khinh Am nhếch miệng lén cười, lăn qua phía anh mà không hề rụt rè chút nào. Anh ôm người nọ vào lòng, như ngầm đồng ý chuyện ôm nhau ngủ.
Phòng ngủ yên tĩnh vài phút. Hai mắt của Hứa Khinh Am đã nhắm nghiền lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, lúc này lại cảm nhận rõ ràng là đầu của Trình Triết đang chuyển động. Còn chưa kịp phản ứng, anh đã hôn cô. Đầu tiên là cắn lên môi cô, sau đó lại hôn lên đôi môi cô một cách chuẩn xác.
Trong lòng Hứa Khinh Am tràn đầy sự bất lực, hừ hừ né tránh nụ hôn của anh. Trên người cô mặc chiếc áo T – shirt rộng lớn của anh, vốn chỉ che được phần mông của cô, lại bị bàn tay xấu xa của anh kéo lên.
“… Sao anh đáng ghét thế.” Hứa Khinh Am thở hổn hển nhỏ giọng mắng anh.
Anh là con quỷ bám người đáng ghét nhất thế giới. Ngày đầu năm mới mà chỉ nghĩ đến việc hôn hít, đã vậy hôn được rồi thì lại càng nghiện.
Hứa Khinh Am bị anh trêu chọc, trong lòng cũng ngứa ngáy chết đi được: “Anh cũng không mua cái đó, bây giờ ở đây phá cái gì mà phá…”
Trình Triệt mang tâm lý hoàn toàn ngây thơ, chính bản thân anh cũng khó mà nhịn được nên chắc cô cũng không dễ chịu gì. Những nụ hôn tới tấp vẫn không dừng lại nên khoảng cách nói chuyện giữa bọn họ cũng là khoảng cách hôn nhau: “Muốn hôn em cũng không được à?”
“… Hôn cái đầu anh. Không được.”
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà biết bao chuyện thay đổi. Hứa Khinh Am lựa ý hùa theo, anh lại không nhanh không chậm mà cho cô nếm mùi ngon ngọt, tiếng hít thở dần dần nặng thêm.
Sau khi lăn qua lăn lại không biết bao lâu, tiếng động trên giường dừng lại hoàn toàn.
Sau khi anh mơ màng tiến vào giấc ngủ, Hứa Khinh Am không nhịn được mà đá anh một cái, không dùng nhiều lực lắm, Trình Triệt vô liêm sỉ tiếp chiêu.
“Đã nói là ai qua vạch thì đá người đó mà?”
“Ôm nhau ngủ.” Anh bắt đầu chơi xỏ lá, không chịu thừa nhận.
Trước giờ quỵt nợ đâu chỉ mỗi câu này. Hứa Khinh Am nhớ đến câu nói “bán nghệ không bán thân” kia của anh, chỉ có thể nói một câu với tính huống ngay trước mắt: Thôi được rồi, dùng tay (để ôm ấp) thì cũng xem là “nghệ” đi.