Như Nguyệt Như Thu

Chương 22

Nguyệt Như Tuyết xử lý xong chuyện ở Thủy Các, liền lập tức trở về Tuyết Triệt, nghĩ đến: Triệt nhi lúc này chắc cũng đã rời giường, không thấy mình lâu như vậy, chỉ sợ đã giận dỗi.

Trở lại Tuyết Triệt, không thấy thân ảnh của Nguyệt Thu Triệt, liền nhíu mày:

“Nguyệt Trúc, Thiếu chủ đâu?”

“Bẩm cung chủ, nửa canh giờ trước Thiếu chủ đã thức giấc, rửa mặt xong liền rời đi.” Nguyệt Trúc cung kính nói.

Nguyệt Như Tuyết thản nhiên gật đầu, tỏ vẻ đã biết, vậy ở đây chờ một lúc cũng được.

“Nhưng…” Nguyệt Trúc chần chừ, lại thấy ánh mắt Cung chủ, liền run sợ, lập tức mở miệng: “Chính là Nguyệt Tinh nhất thời nhanh miệng, nên Thiếu chủ đã biết Cung chủ đến Thủy Các.” Nói xong liền nơm nớp lo sợ, trong lòng thầm mắng Nguyệt Tinh: tội của ngươi bắt ta chịu oan a!

Ánh mắt Nguyệt Như Tuyết hơi di động, liền khôi phục lại bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ngươi lui ra đi.”

Nguyệt Trúc nhẹ nhàng thở ra, liền rời đi, quyết định tìm Nguyệt Tinh tính toán sổ sách.

Sau khi Nguyệt Trúc lui ra, khóe miệng Nguyệt Như Tuyết thoáng gợi lên một nét tươi cười: “Đứa nhỏ này, khẳng định là đến nơi nào đó hờn dỗi, một lát nữa mình sẽ đi tìm, trước tiên phải đến Sóc Ấm lâu giải quyết một số việc.”

———————————————————-

Đại sảnh Sóc Ấm lâu.

Nguyệt Như Tuyết bình tĩnh nghe Ấn Thủy náo loạn cùng Phong Vụ đang cười nhạo, không phát biểu bất cứ ý kiến gì, chỉ tại lúc quyết định nói một số câu, mà mọi người cũng đều đã thành thói quen, không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, cho nên cũng không ảnh hưởng đến chính sự.

Bỗng nhiên, một bóng đen quỳ gối dưới đại sảnh.

Thấy bóng đen, đôi mắt Nguyệt Như Tuyết liền dao động: không phải Ảnh phải ở bên cạnh Triệt nhi sao?

“Bẩm Cung chủ, Thiếu chủ có chuyện bảo Ảnh bẩm báo lại Cung chủ.” Ảnh vẫn nói một cách đúng mực, chỉ là đôi mắt thoáng hiện một tia lo lắng.

Mọi người ở đại sảnh đều là cao thủ, thấy ánh mắt như vậy nhất thời sững sờ, phản ứng kia thật độc nhất vô nhị đi.

Thiếu chủ bảo ảnh nói gì, mọi người đều ngưng thần lắng nghe.

Không để ý nơi này có nhiều người, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Nói.”

“Thiếu chủ bảo thuộc hạ báo với Cung chủ: hắn bước chân vào giang hồ.” Thanh âm trong trẻo của Ảnh kể rõ,  đối với mỗi người ở Nguyệt Thanh cung đều là tin tức kinh thiên động địa.

“Cái gì! Thiếu chủ ra cung.” Người đầu tiên ồn ào luôn là Ấn Thủy, còn tưởng rằng vì Nguyệt Thu Triệt  lo lắng, không ngờ lại nói, “Cũng không gọi ta đi chơi, thực không có nghĩa khí, tốt xấu ta cũng đem y thuật dạy cho hắn nha, quỷ hẹp hòi!” Nói xong liền bĩu môi, giống biểu tình của tiểu hài tử, thật khó có thể tưởng tượng người này là y thánh.

“Cung chủ, nên làm gì bây giờ?” Lam Tâm lo lắng nhìn biểu tình trầm tĩnh của Cung chủ.

Nguyệt Như Tuyết không trả lời vấn đề của Lam Tâm, chỉ hỏi Ảnh: “Thiếu chủ mang theo vật gì  rời đi?”

“Ngân lượng, giải độc đan cùng độc dược.” Ảnh trả lời ngắn gọn vấn đề của Nguyệt Như Tuyết.

“Ngươi đuổi theo Triệt nhi, âm thầm bảo hộ.” Nguyệt Như Tuyết lập tức phân phó.

“Vâng.” Vừa nói xong liền không thấy thân ảnh.

“Cung chủ, ngài không cần lo lắng cho Thiếu chủ, ta nghĩ trên giang hồ  có thể thắng được Thiếu chủ không vượt qua ba người.” Phong Vụ nhìn Nguyệt Như Tuyết nói, bọn hắn cũng biết đối với Nguyệt Như Tuyết, thiếu chủ có vị trí như thế nào, nếu Thiếu chủ bị người nào đả thương, bọn hắn cũng không khó tưởng tượng được kết thúc bi thảm của người kia, mà khi đó không cần Cung chủ phải nói ra, bọn hắn nhất định trước hết cho người kia thấy kết quả.

Nguyệt Như Tuyết gật gật đầu đáp lại lời nói của Phong Vụ, “Vụ, giám sát hướng đi của Triệt nhi giao cho Lưu Vụ đường, Minh, Hắc Ảnh âm thầm bảo hộ.”

“Vâng.” Phong Vụ cùng Thôi Tường Minh đồng thời đáp.

Nguyệt Như Tuyết một mình trở lại Tuyết Triệt, một mình ngồi ở trong lương đình chơi đàn, khóe miệng gợi lên nụ cười bất đắc dĩ: “Đứa nhỏ này, từ lúc nào nghịch ngợm như vậy!” Lập tức lại tỉnh ngộ nói: “Ai, đều do chính mình sủng mà thành, nhưng như vậy cũng tốt!”
Bình Luận (0)
Comment