Như Nguyệt Như Thu

Chương 30

Đại sảnh Đông Phương thế gia, Đông Phương Nghệ ngồi ngay ngắn tại chủ vị, thần sắc so với tối qua đã tốt hơn nhiều. Nguyệt Thu Triệt, Đông Phương Mạch, Đông Phương Thiên, Hàn Tinh và Bắc Đường Hạo ngồi ở hai bên.

Nhìn thấy thần sắc ngưng trọng của Đông Phương Nghệ, mọi người đều không mở miệng. Cuối cùng vẫn là Đông Phương Thiên đánh vỡ trầm mặc: “Cha, người bảo chúng ta đến không phải để nói chuyện trúng độc sao, vậy người lề mề làm chi, người mau nói a!” Đông Phương Thiên oán giận.

Nhìn con út của mình, Đông Phương Nghệ thở dài một tiếng, Thiên nhi sao không có sự trầm ổn như Mạch nhi chứ, điều này khó tránh được trên giang hồ sẽ gặp bất lợi, mới như vậy đã không bình tĩnh a!

“Cha.” Đông Phương Mạch nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Các ngươi đã từng nghe qua Thiên tà giáo chưa?” Đông Phương Nghệ phục hồi lại tinh thần, hỏi.

“Ý bá bá là gần đây ở trên giang hồ có nổi loạn, bị nhân sĩ võ lâm gọi là Thiên tà giáo?” Bắc Đường hạo lớn tiếng hỏi.

Đông Phương Nghệ liền gật gật đầu.

“Bá bá nói như vậy, lần này việc người trúng độc là có liên quan đến Thiên tà giáo?” Hàn Tinh cong cong khóe miệng, cười hỏi.

“Chỉ sợ là vậy.” Đông Phương Nghệ thở dài.

“Cha, người không xác định sao?” Đông Phương Mạch kì quái hỏi.

“Trên thực tế, cha nhận được bái thiếp của giáo chủ Thiên tà giáo – Lam Vân Thiên, hắn phao tin tại đại hội võ lâm sẽ cướp lấy vị trí minh chủ, gia chủ của Trang lâu hai vị thế gia đều nhận được thiệp mời như vậy, nhưng chỉ có ta trúng mê hồn.”

“Nga, xem ra Thiên tà giáo cũng có chút tiềm lực, dám hướng Trang lâu hai vị thế gia hạ chiến thư.” Hàn Tinh hài hước cười nói.

“Cha, nếu người hoài nghi Thiên tà giáo gây nên, có chứng cứ gì không?” Đông Phương Mạch đưa ra nghi vấn.

“Nghênh tâm kiếp pháp của Đông Phương thế gia và tà vân kiếm pháp của lam Vân Thiên tương khắc.” Đông Phương Nghệ giải thích.

“Cho nên bá bá đoán, Lam Vân Thiên  sợ Nghênh Tâm kiếm pháp của Đông Phương thế gia gây trở ngại cho việc xưng bá của hắn, Vvì vậy đã hạ thủ đoạn.” Bắc Đường Hạo nói ra suy đoán của Đông Phương Nghệ.

Đông Phương Nghệ trầm trọng gật đầu.

“Thiên tà giáo vì cài gì bị gọi là tà giáo?” Nguyệt Thu Triệt thản nhiên nói.

Đông Phương Nghệ nhìn thấy ánh mắt sâu không lường được của thanh niên, liền giải thích: “Thiên tà giáo sở dĩ được xưng là tà giáo do nguyên nhân chính là bọn họ am hiểu sử độc, có rất nhiều nhân sĩ vó lâm đã bị trúng độc của họ mà chết. Đặc biệt trong  tứ sứ của Lam Vân Thiên: Lam, Xích, Thúy, Hoàng; thì độc thuật của Lam là tinh diệu nhất, có thể so với độc tiên.”

“Bá bá, Lam Vân Thiên là người như thế nào?” Bắc Đường Hạo hỏi.

“Chỉ nghe nói Tà vân kiếm pháp của Lam Vân Thiên biến hóa khôn lường, nhưng không  ai biết chiêu thức như thế nào, những người , lúc đang đang đấu với hắn đều bị tứ sứ giết bằng độc dược.”

“Xem ra, lần này đại hội võ lâm thật náo nhiệt a!” Hàn Tinh cảm thán nói.

“Cha, ngày mai, chúng ta khởi hành đi Thấm Minh lâu trước. Người thân thể không khỏe, lần này để ta đại diện Đông Phương thế gia tham dự.” Đông Phương Mạch nhìn cha mình, trịnh trọng nói.

Nhìn đứa con luôn xuất sắc của mình, Đông Phương Nghệ chỉ nói: “Mọi sự đều phải cẩn thận.”

“Bá ba, bây giờ chúng ta đi chuẩn bị.” Bắc Đường Hạo chắp tay.

Gật gật đầu, Đông Phương Nghệ bỗng nhiền nhìn Nguyệt Thu Triệt đang định ra ngoài, nói: “Phong thiếu hiệp, xin dừng bước?”

Mặc dù không biết Đông Phương Nghệ giữ lại mình để làm gì, Nguyệt Thu Triệt vẫn dừng cước bộ, về lại vị trí của mình.

Đông Phương Mạch nhìn nhìn cha mình rồi nhìn Nguyệt Thu Triệt, sau đó rời đi.

“Xin hỏi sư phụ của Phong thiếu hiệp là người phương nào?” Đông Phương Nghệ hòa ái hỏi.

“Ta có bốn sư phụ, thứ tội ta không tiện nói rõ.” Nguyệt Thu Triệt đáp lời.

“Phong thiếu hiệp có thể giải được mê hồn là do lệnh sư truyền dạy?”

“Vâng.”

“Xem ra lệnh sư là cao nhân a!” Đông Phương Nghệ cảm thán nói.

“Không biết Phong thiếu hiệp có biết võ công không?”

“Biết.”

“Hy vọng ngươi có thể trợ giúp cho Mạch nhi, lão phu biết thiếu hiệp là người phi phàm.” Trên thực tế, ngay cả chính hắn cũng không biết võ công của thiếu niên cao bao nhiêu, chỉ sợ còn hơn xa chính mình. Không biết vì cái gì, khi nhìn thiếu niên trước mắt hắn lại nghĩ đến cung chủ Nguyêt Thanh cung – Nguyệt Như Tuyết xuất hiện mười bảy năm trước.

“Ta là bằng hữu của bọn hắn.” Nguyệt Thu Triệt thản nhiên nói, cũng coi như đáp ứng lời khẩn cầu của người trước mặt.

“Vậy xin đa tạ.”

“Vậy ta cáo lui.”

————————————————————

Nguyệt Thu Triệt trở lại gian phòng của mình, thản nhiên nói vào không trung: “Ảnh, bảo Lưu Vụ đường điều tra thông tin về Thiên tà giáo, rồi báo lại cho ta.”

Vừa dứt lời, một bóng đen vội nhanh rời đi.
Bình Luận (0)
Comment