Như Nguyệt Như Thu

Chương 70

Dưới chân Thiên Sơn, Thiên Sơn khách ***.

Tuy rằng dưới chân Thiên Sơn thập phần rét lạnh, nhưng đây là khách *** duy nhất ở gần Thiên Sơn, Thiên Sơn khách *** sinh ý thập phần náo nhiệt, thường ngày người ra người vào Thiên Sơn đều dừng lại nghỉ chân một chút, dưỡng đủ tinh thần khiêu chiến Thiên Sơn. Dù sao trừ bỏ Thiên Sơn Tuyết Liên có thể gia tăng công lực, Thiên Sơn còn có rất nhiều thảo dược mà người tập võ tha thiết mơ ước, tuy rằng hiệu qủa kém Tuyết Liên, cũng có rất ít người có thể tìm được Tuyết Liên, vì nó ở vị trí cách đỉnh Thiên Sơn đỉnh không kém bao nhiêu, đại đa số mọi người không có thực lực lên cao như vậy, nhưng vẫn có nhiều người cùng ôm kỳ vọng, có so với không có còn tốt hơn. Đâylà lý do, Thiên Sơn khách *** quanh năm suốt tháng sinh ý đều tốt như vậy. Hôm nay, mắt thấy nhóm người đến đây, tiểu nhị liền nghênh đón một hàng sáu người nhóm Nguyệt Thu Triệt.

Vốn Nguyệt Thu Triệt chỉ tính toán cùng Thương Miểu hai người lên núi, dù sao hiện tại mình một khắc cũng chờ không nổi, mà nhiều người đi sẽ chậm trễ một chút thời gian, nhưng mình có việc cầu người,Thương Lăng cùng Thương Lạc cũng muốn đồng hành, Nguyệt Thu Triệt không thể cự tuyệt. Về phần Cẩm Lâm cùng Cẩm Hân với lý do cứng rắn đi để bảo vệ Thương Lăng nên cũng theo cùng, đội ngũ bây giờ trở thành sáu người. Cũng may mọi người biết Nguyệt Thu Triệt vội vàng, nên không ngừng đi nhanh, mới có ngày thứ mười đã đến được chân núi Thiên Sơn.

Trời đã tối, hơn nữa đi một mạch không ngừng nghỉ, tất cả mọi người đều mỏi mệt không chịu nổi, quyết định đêm nay hảo hảo nghỉ ngơi một phen, ngày mai Thương Lăng mang theo Nguyệt Thu Triệt đến nơi lần trước tìm được Tuyết Liên.

Hôm nay, tiểu nhị của Thiên Sơn khách *** xem như mở rộng hiểu biết. Nguyên lai nghĩ rằng đại đa số người tập võ với  bộ dạng những người mình thường xuyên thấy không sai biệt lắm, phồng mang trợn má, ăn khối thịt lớn, mồm to uống rượu, cho dù có thể nói là đẹp cũng chỉ là số ít mà thôi. Nhưng, hôm nay lập tức chứng kiến sáu giang hoog nhân sĩ bộ dạng xuất sắc, trong lòng cảm thán một phen, khi nhìn người ta ăn cơm tao nhã, trong lòng lại hổ thẹn với suy nghĩ của mình trước kia, hầu hạ mấy vị khách nhân này cũng cảm thấy khó chịu, tuy rằng nguyên nhân chủ yếu là mấy người quá phóng khoáng, cho không ít tiền thưởng.

“Cách Tuyết, sao lại kiêng?” Cẩm Lam phát hiện Cách Tuyết vẫn xuyên qua cửa sổ nhìn bầu trời , cơm không ăn một miếng, nhắc nhở nói.

Thu hồi ánh mắt, Cách Tuyết cầm đũa lên.

“Cách Tuyết, đừng lo lắng, ta tin tưởng rất nhanh liền gặp được lệnh tôn .” Cẩm Haan cười an ủi Cách Tuyết, biết trong lòng Cách Tuyết thực sốt ruột.

“Ân.” Biết mấy người trước mắt đều là hảo ý, vẫn theo mình liều mạng chạy đến đây, cũng không có oán hận mình một câu, Nguyệt Thu Triệt cảm kích cười.

“Nghe nói, nghe nói Thiên Sơn xuất hiện tiên nhân rồi!” Đại hán bàn bên cạnh giơ bình rượu lên uống, nói với người bên cạnh mình.

“Cái gì tiên nhân? Bằng hữu, ngươi nói thế là sao?” Quả nhiên hai chữ tiên nhân  khiến cho rất nhiều người hứng thú, đại hán bên cạnh nam tử lập tức hỏi.

“Ai, Trên thực tế ta cũng không biết, chính là bằng hữu của ta nói cho ta, mười ngày trước hắn nghe được tiên nhạc theo Thiên Sơn truyền đến. Âm thanh kia a, bằng hữu của ta nói khẳng định là tiên nhạc, nếu không sao lại hay đến vậy.” Bị nhiều người như vậy nhìn, đại hán nhất thời có điểm ngượng ngùng, xấu hổ nở nụ cười, nhưng rất nhanh tiếp tục nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, thật nhiều người cũng nghe được , tất cả mọi người nói đúng không!” Nghe được lời nói của đại hán, lập tức có rất nhiều người ủng hộ, tỏ vẻ quả thật có tiên nhạc theo Thiên Sơn truyền đến.

Nghe nghị luận như thế, kích động nhất phải kể tới Nguyệt Thu Triệt . Thật sự, là thật , Tuyết còn ở Thiên Sơn, Tuyết chưa có rời đi, mình lập tức muốn nhìn thấy hắn . Vốn đang lo lắng, Thương Miểu là ba năm trước đây nhìn thấy Tuyết , vạn nhất Tuyết đã rời khỏi Thiên Sơn thì chính mình nên làm cái gì bây giờ? Trong lòng vẫn lo lắng , nhưng cái này tốt lắm, Tuyết còn ở đây, Tuyết còn ở đây.

Ngày kế, đoàn người Nguyệt Thu Triệt mới lên Thiên Sơn.

Dưới sự dẫn dắt của Thương Miểu, mấy người rất nhanh đi tới nơi lần trước phát hiện Tuyết Liên. Theo Thương Miểu miêu tả, lần trước nghe thanh âm tiếng đàn truyền đến rất là rõ ràng, khẳng định người đánh đàn ở gần đây, nhừng giờ chỉ nhìn thấy vô biên vô hạn tuyết trắng mờ mịt, không có nơi nào có thể giấu người, hơn nữa nhìn lên trên, mênh mông một mảnh, căn bản nhìn không tới đỉnh, cũng không biết cách đỉnh núi còn bao xa, đám người Cẩm Lam cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Cách Tuyết, ngươi xem, có lẽ phụ thân ngươi đã rời khỏi đây? Dù sao mãi ở chỗ này, là người cũng chịu không nổi a!” Cẩm Lam một bên xoa xoa tay lạnh đến đóng băng, một bên thật cẩn thận nói, dù sao nơi này mênh mông vô bờ , cơ hội Cách Tuyết tìm được người quá ít.

“Không, nhất định ở đây, Tuyết nhất định ở chỗ này.” Nguyệt Thu Triệt kiên quyết lắc đầu, hắn khẳng định, khẳng định ở chỗ này. Hắn có thể cảm giác được, Tuyết đang ở gần đây, ngay gần mình. Tuyết, vì sao không xuất hiện?

“Cách Tuyết, ngươi… …” Thương Lăng nhìn thấy người trước mắt rất là cố chấp, vừa định mở miệng, lại bị đánh gãy.

“Tuyết, ngươi ở nơi nào? Ta là Triệt nhi a!” Nguyệt Thu Triệt mặc kệ, mình đã đến đây, nhất định phải nhìn thấy Tuyết, vận khí nội lực, đem thanh âm truyền hướng chung quanh.

Mọi người sửng sốt, nhìn thấy Cách Tuyết như vậy, mọi người kinh ngạc, tựa hồ vừa mới nhận thức được Cách Tuyết. Giống như một người bàn quan mới bước vào nhân gian, có cảm tình, có linh hồn, hơn nữa cảm tình kịch liệt như vậy, linh hồn vội vàng đang hô hoán. Không biết nên nói cái gì, chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn , lăng lắng nghe người trước mắt hô khàn cả giọng.

“Tuyết! Tuyết! Tuyết!”.

“Ta là Triệt nhi a, Triệt nhi đến tìm ngươi !”.

“Triệt nhi sai rồi, Triệt nhi sai rồi, ngươi đi ra gặp Triệt nhi được không?”.

“Tuyết, ngươi đi ra a, Triệt nhi biết ngươi ở đây.”.

Tới cuối cùng, đám người Cẩm Lam thật sự là nhìn không được , Cẩm Lam một phen kéo người cực kỳ bi thương qua,“Cách tuyết, không cần hô, có lẽ cha ngươi căn bản là không ở nơi này a!” Tuy rằng không rõ ràng lắm vì cái gì Cách Tuyết gọi thẳng tên phụ thân mình, nhưng  có thể khẳng định người Cách Tuyết tìm không ở đây, ít nhất là không ở gần đây.

Nghe được Cẩm Lam nói như vậy, Cách Tuyết một phen gạt tay Cẩm Lam, lập tức phản bác,“Không phải, Tuyết khẳng định là ở đây, Tuyết ở gần đây.” Một lát sau, thanh âm lại nghẹn ngào , mang theo khóc nức nở, không biết nhìn nơi nào,“Tuyết nhất định còn giận Triệt nhi, cho nên không đến gặp Triệt nhi. Đúng rồi, Tuyết không đến, vậy Triệt nhi tiếp tục tìm, tiếp tục tìm, tìm được Tuyết mới thôi.” Nói xong cũng không để ý  phản ứng của người khác, nghiêng ngả lảo đảo bò lên trên.

“Cách Tuyết, cẩn thận!” Mắt thấy Cách Tuyết như vậy, vừa định ngăn cản, Cẩm Lam nhìn thấy Cách Tuyết vừa trượt, hô to một tiếng. Nơi này chính là Thiên Sơn a, hơn nữa bọn hắn không biết đã đi bao lâu, nếu té xuống, hậu quả thật sự là khó lường. Nhưng, chưa kịp tiến lên đỡ lấy Cách Tuyết, chỉ thấy bóng trắng hiện lên, sau đó một người xuất hiện trước mặt bọn họ, đem Cách Tuyết ôm vào trong ngực.

Đám người Cẩm Lam nghĩ đến chính mình thật sự thấy được tiên nhân, lúc trước ở khách *** nghe được thật nhiều người đàm luận về tiên nhân, trong lòng cũng đều đoán là phụ thân của Cách Tuyết, xưng là tiên nhân cũng khẳng định là bởi vì tiếng đàn của hắn. Chính là, hiện giờ thấy người trước mắt, xinh đẹp nhưng lạnh lùng như nguyệt, phong hoa tuyệt đại, tựa hồ xưng là tiên nhân cũng không đủ. Mà nhìn thấy Cách Tuyết ôm thật chặt người trước mắt lớn tiếng khóc, bọn hắn khẳng định đây chính là phụ thân Cách Tuyết.

Không biết khóc bao lâu, Nguyệt Thu Triệt hổ thẹn kìm nén, ngược lại tiếp tục nghẹn ngào, vừa nói vừa nấc.

“Tuyết, ngươi không cần… … Không cần Triệt nhi. Triệt nhi, tìm… Tìm Tuyết đã lâu, đều…… Tìm không thấy Tuyết. Triệt nhi…… Triệt nhi hô như vậy…… Lâu như vậy, Tuyết cũng không chịu ra. Tuyết… … Tuyết còn giận Triệt nhi sao? Triệt nhi đã biết… … Biết…… Triệt nhi sai rồi, Triệt nhi không… … Không nên không tin… … Tuyết. Triệt nhi biết… … Biết tuyết nhất định… … Nhất định thực thương tâm… … Rất thống khổ. Triệt nhi biết… … Triệt nhi thương tổn Tuyết, nhưng, nhưng, Tuyết đừng không muốn, không muốn Triệt nhi được không?” Trở lại với người mình ngày nhớ đêm mong, Nguyệt Thu Triệt nhịn không được khóc lớn một hồi, sau đó lại khóc, đứt quãng nói xong lời mình muốn nói.

Nhìn thấy người trước mắt khóc như vậy, trong lòng Nguyệt Như Tuyết liền đau đớn. Nếu nói lúc trước còn một chút trách cứ, nhưng nhìn thấy bảo bối khóc như vậy, trách cứ cũng đều biến thành đối trìu mến. Ba năm trước đây, mình thật là thương tâm, bởi người mình yêu nhất không chịu tin tưởng chính mình, hơn nữa lại rời đi vào ngày trọng yếu đó, khi đó hắn yêu sâu đậm bao nhiêu liền đau đớn bấy nhiêu. Cho nên, mình mới rời khỏi Nguyệt Thanh cung, rời xa người mình yêu, một mình chịu đựng thống khổ này. Cho dù vừa rồi nghe được người trong lòng hò hét, tuy vô cùng đau xót, nhưng vẫn chịu đựng không gặp mặt, lúc chứng kiến người sắp sửa ngã xuống, thân thể không còn nghe lời lý trí, gắt gao đem bảo bối ôm vào ngực, tựa hồ như ba năm xa cách đã đi xa. Mà hiện giờ nghe người trong lòng vừa thút thít vừa kể lể, mình lại thêm sủng nịnh dị thường thế này, làm sao có thể bỏ lại được chứ!

Nguyệt Thu Triệt đợi lâu như vậy, cũng không thấy Tuyết đáp lại chính mình, trong lòng sốt ruột, vạn nhất Tuyết còn  sinh khí thì làm sao bây giờ? Nghĩ lại, cho dù Tuyết còn sinh khí thì thế nào, mình tân tân khổ khổ mới tìm được Tuyết, sẽ không đời nào rời đi, vì thế ngẩng đầu, ánh mắt đã hồng hồng vì khóc nhìn người trước mắt,“Tuyết, Triệt nhi mặc kệ, cho dù Tuyết sinh khí, Triệt nhi cũng không đi!” Nói xong, nhướn người lên, hung hăng hôn lên môi người mình yêu nhất.

Đang muốn nói cho Triệt nhi suy nghĩ trong lòng mình, Nguyệt Như Tuyết lại bị người hung hăng hôn, nhưng hiển nhiên người khó có được chủ động kỹ thuật lại không đủ thành thục, lập tức bị phản khách vi chủ, bị hôn thở hồng hộc, mềm nhũn trong ngực. Ba năm không thấy, hai người đều cảm xúc kích động, tựa hồ nụ hôn vừa nãy còn chưa đủ, còn chưa đủ biểu đạt ba năm ly biệt, còn chưa đủ ba năm tương tư. Hai người gắt gao ôm, rõ ràng muốn càng nhiều, chính là thời gian không đúng, địa điểm không đúng.

“Triệt nhi, chúng ta đi.” Bên tai người đang đỏ ửng hai gò má vì xấu hổ, nói câu đầu tiên, Nguyệt Như Tuyết ôm lấy bảo bối đang xụi lơ trong ***g ngực, hướng đỉnh núi Thiên Sơn, biến mất.

Mà đám người Cẩm Lam rõ ràng bị một màn vừa rồi làm sợ ngây người, thẳng đến khi theo xa xa truyền đến một tiếng nói mang theo ý cười “Cám ơn”, mấy người mới hồi phục tinh thần lại, chỉ có thể dõi mắt nhìn về nơi xa, hai người rõ rằng vừa đứng trước mắt mình đã không còn bóng dáng.

Toàn văn hoàn
Bình Luận (0)
Comment