Nhu Phong

Chương 12

Cả tòa nhà họ Phùng tối mịt, lặng ngắt. Côn trùng trong bụi cỏ kêu râm ran, át hết tiếng cài cửa gỗ ở cổng vườn sau.

Bão Kê nương nương tháo giày vải đế mềm đặt cạnh cổng, chỉ bước chân trần im ắng, y phục và tóc tai cũng cột bó lại. Tay phải nàng vịn chặt chuôi rựa bên hông, lòng bàn tay đã rịn mồ hôi.

Nhóc Đinh Bảo rón rén đi sau nàng một quãng. Mới rồi Bão Kê nương nương vừa dặn, Phùng công công muốn bắt nàng, nếu thấy nàng gặp nguy hiểm thì cậu nhóc phải chạy trốn ngay. Cơ mà nhóc Đinh Bảo cứ nắm chặt nửa cục gạch, đã quyết tâm phải bảo vệ Bão Kê nương nương thật tốt.

Đi thẳng vào nhà chính, vẫn không nghe được tiếng của bất cứ ai. Đúng như ban nãy nhóc Đinh Bảo mô tả, tất cả các phòng đều tối đen, chỉ thấy giữa những cành trúc la đà là thấp thoáng ánh đèn hắt ra từ phòng tắm.

Bão Kê nương nương dán tai sát cửa nghe ngóng, bên trong lặng ngắt như tờ. Đừng nói là tiếng ngáy của Phùng Thời, ngay cả tiếng người hít thở cũng chẳng tồn tại. Nàng ngửi ra thứ mùi khác thường, ngẫm kỹ, cảm giác như là mùi máu tanh lạnh buốt.

Trong đầu nàng mơ hồ có dự cảm xấu, bèn giơ rựa đẩy cửa... Vừa nhác thấy một màn trước mắt đã giật bắn!

Nhóc Đinh Bảo nhạy bén vọt tới, gọi: “Nương nương!”

Bão Kê nương nương vội xoay người, che hai mắt nhóc Đinh Bảo. Nàng đẩy cậu bé qua một bên, chỉ vào phòng bếp trước mặt: “Đi tìm một chiếc túi lớn, bỏ hết tất cả lương khô có trong bếp vào. Nhét đầy xong thì ngoan ngoãn đợi ta ở đây, hiểu chứ?”

Nhóc Đinh Bảo vừa nghe thức ăn là hai mắt sáng rỡ, nuốt nước miếng hỏi: “Con có được ăn không ạ?”

Bão Kê nương nương vỗ vỗ bụng nhỏ lép kẹp của cậu bé, đáp bằng giọng đều đều: “Ăn no thoải mái.”

Nhóc Đinh Bảo hớn hở chạy vèo đi.

Bão Kê nương nương bước vào phòng tắm, trở tay khép cửa lại.

Cả gian phòng không còn chút hơi ấm nào, sinh khí cũng cạn sạch. Thật sự, bên trong đã hoàn toàn chẳng còn người sống. Âm khí buốt giá tựa như rắn độc đập thẳng vào mặt, khiến Bão Kê nương nương là dương bạt mà cũng phải giật mình.

Phùng Thời hai mắt trợn ngược, ngửa mặt nằm trên giường trúc. Cả người lão lõa lồ, trước ngực là một lỗ hổng to đầm đìa máu, toàn thân béo trắng thật giống lợn chờ xẻ thịt.

Trên mặt đất để rơi thứ gì nhầy nhụa máu me, Bão Kê nương nương nhìn kỹ, nhận ra là một trái tim.

Giữa bể tắm còn một người trôi nổi.

Nói chính xác, là một thi thể, nằm úp xuống ngập vào trong nước, chỉ hiện lên tấm lưng cao dỏng.

Nhác trông như một con cá voi chết giữa biển khơi.

Nước đã chuyển thành lạnh băng, thi thể cũng đã cóng.

Bão Kê nương nương nhìn chòng chọc vào thi thể trong nước hồi lâu, bàn tay siết rồi lại buông, gân xanh hết lặn lại nổi. Rốt cuộc vẫn đến bên bể, với tay, mò được cánh tay chàng kéo ra ngoài.

Trên ngực và cổ chàng đều có năm lỗ máu sâu hoắm, đúng là dùng ngón tay đâm qua. Thậm chí lỗ máu ở hầu kết còn xuyên thủng ra sau gáy, có thể thấy được khi đâm vào đã quyết tuyệt bao nhiêu.

Bão Kê nương nương thờ thẫn chuyển mắt đi, lại bắt gặp lọ dầu trơn mở nắp nằm dưới đất. Giọng nàng nguội lạnh: “Lý Nhu Phong, một người chết, sẽ không chết được nữa.”

Nàng xé mảnh vải trắng sạch sẽ ném lên người chàng: “Lấy mà liệm xác.” Ngón tay nàng phất qua, những lỗ máu kia thoắt chốc đã lành lặn.

Lý Nhu Phong không động đậy.

Bão Kê nương nương cầm một cây kéo lại, dùng vải trắng bọc toàn thân Lý Nhu Phong để thấm bớt nước, xong thì ôm thi thể lạnh lẽo ấy vào lòng.

Miệng nàng lại mắng té tát: “Thứ hạ tiện! Sưng phù hết cả rồi! Ta mà về trễ chút nữa là ngươi sẽ trương sình lên. Chừng đó ngươi có muốn sống thì cũng đừng hòng được ta giúp!”

Từng dòng dương khí mạnh mẽ rót vào thi thể cứng còng, khiến làn da trắng bệch, phù nề dần dần khôi phục nguyên trạng. Lý Nhu Phong sặc ho ra ít nước xám ngắt, cuối cùng trên mặt đã xuất hiện đôi chút sinh khí.

Bão Kê nương nương thấy chàng mở mắt, bắt đầu hít thở trở lại thì mới thôi ôm chặt, cầm kéo cắt móng tay chàng.

Mười ngón tay Lý Nhu Phong đều mọc móng dài chừng hai tấc, sắc nhọn, sáng trắng ánh bạc. Bão Kê nương nương cắt bằng kéo mà vẫn phải dồn sức bấm xuống, cảm giác thật cứng như đá. Xong hết mười ngón thì lưỡi kéo đã cong veo.

Nàng cầm mười móng tay lấp lánh bàng bạc ngắm nghía giây lâu, ngắm cả vệt máu khô đọng ở đầu móng, sau mới bỏ vào túi vải nhỏ bên hông.

“Biến giáp mọc lần đầu của người cõi âm, thật,hiếm có.” Giọng Bão Kê nương nương vô cảm, “Biến giáp chính là móng tay mọc dài khi chuyển thành thây ma. Sau này ngươi vẫn nên tránh để biến thây ma thì hơn. Số lần xảy ra càng nhiều, thời gian mất ý thức sẽ càng lâu.”

Nàng nâng ngón tay Lý Nhu Phong đã được cắt tỉa gọn gàng lên quan sát dưới ánh đèn, hờ hững bổ sung: “Quan trọng nhất là, mọc ra biến giáp rồi thì càng lúc càng xấu.”

Lý Nhu Phong chỉ như vô hồn, chẳng phản ứng gì, mặc kệ nàng vần vò.

Bão Kê nươngìnương cúi đầu nhìn thấy trên vầng trán chàng là ngập tràn mỏi mệt, thần sắc rã rời như không thiết sống nữa. Nàng đứng ngay dậy, thờ ơ nói: “Lần đầu giết người, tất nhiên chưa quen ngay được, về sau sẽ khá hơn.”

Nàng cúi xuống giật phăng tấm vải trắng trên người chàng, ra lệnh: “Đứng lên!”

Thân thể phơi trần dưới ánh đèn, Lý Nhu Phong hơi hồi phục tinh thần, cuống quýt nhặt mảnh vải dưới đất lên che lại.

Bão Kê nương nương lạnh lùng buông thêm một câu: “Hay ho gì một cái xác.” Tông giọng này, chẳng hiểu sao lại buốt vào xương tủy. Lý Nhu Phong rùng mình, nghe nàng ra lệnh tiếp, “Mặc y phục đàng hoàng vào, từ giờ tới trước khi trời sáng còn phải xử lý Phùng Thời cho sạch sẽ.”

Bão Kê nương nương đi vòng qua một bên giường trúc, giơ chân đạp xác Phùng Thời lăn vào bể, tức thì làm bắn lên cột nước sát rạt gấu váy. Tiếp đó, nàng lấy rựa chặt lão thành vài đoạn.

“Ngài thường giết người lắm à?”

Bất chợt nghe thấy giọng Lý Nhu Phong, chiếc rựa trong tay Bão Kê nương nương chững lại, bần thần. Giọng chàng tựa hồ có gì đó khác trước, như đã rũ bỏ vẻ nhún nhường.

Bão Kê nương nương tháo thanh chặn bể tắm, dòng nước lạnh buốt pha máu loãng và vụn xương cùng tuôn ào ra. Ánh mắt nàng lại rơi xuống thi thể Phùng Thời, khóe miệng nhếch cười mỉa mai: “Giết người như ngóe.”



Đêm đen vẫn tĩnh mịch, quạnh vắng. Giữa tràng gáy vang của Đại lang quân, Lý Nhu Phong kéo một bao bố to chứa mảnh xác Phùng Thời, Bão Kê nương nương vác hai tay nải nhét đầy y phục và trang sức, nhóc Đinh Bảo ôm một túi lớn đựng màn thầu nguội, cả ba cùng vòng lại cổng sau tòa nhà.

Bốn nhóc con quỷ hồn nhảy nhót tung tăng ngay sau lưng họ.

Bé con thứ nhất hớn hở: “Đi rồi đi rồi! Dương bạt đi rồi kìa!”

Bé con thứ hai xác nhận: “Đúng ha... Cuối cùng cũng chịu đi!”

Bé con thứ ba khinh: “Ngốc! Mấy đứa tưởng đi luôn không về nữa à? Thấy để Đại lang quân lại không!”

Bé con thứ tư than: “Dương bạt đốt em nóng gần chết.”

Bé con thứ ba lại khinh: “Ngốc! Tụi mình chết từ đời nào rồi!”

Lý Nhu Phong thẫn thờ nghĩ, hóa ra mấy cậu bé quỷ hồn này cũng giống chàng, vẫn luôn quên mất mình đã chết từ lâu.

***

Một lần nữa, giữa sân ngôi phù đồ lại nổi lửa ngút trời. Trên thân Phùng Thời dày mỡ, rỉ xuống lửa cháy vang xèo xèo như tiếng dầu cải trong chảo, làm nhóc Đinh Bảo nghe mà chảy nước miếng.

Bão Kê nương nương đưa cho nhóc Đinh Bảo hai lá bùa vàng đầy chữ được xếp tam giác: “Sang Phật đường, đốt trong lư nhang trước tượng Phật, xong thì nói cho mẹ và em gái biết là nhóc đã xin được việc trông nhà cho Bão Kê nương nương.”

Nhóc Đinh Bảo tạ ơn Bão Kê nương nương, lon ton chạy qua Phật đường. Lý Nhu Phong trông thấy đi sau cậu là một nữ quỷ không đầu, tay phải bồng cô bé con, tay trái xách đầu của chính mình.

Hai lá bùa vàng nhạt cháy sáng vào hư không, nhóc Đinh Bảo lầm rầm: “Mẹ ơi, em ơi, Bão Kê nương nương rất tốt với con. Ngài ấy bảo từ rày về sau, Đại lang quân, cả mấy bà xã của Đại lang quân đều để cho con nuôi. Chỉ cần nuôi tốt là con sẽ được ăn trứng gà.”

Chiếc đầu trên tay nữ quỷ không đầu chợt mỉm cười thanh thản, lập tức cùng con gái hóa thành hai luồng khói xanh xoay vần lên cao, mỏng dần rồi tan biến.

Lý Nhu Phong đột ngột nói: “Tôi không muốn chết.”

Bão Kê nương nương giật mình, đáp: “Tốt.”

Đống lửa bập bùng tí tách reo vang, vừa rộn ràng vừa ấm áp, làm Lý Nhu Phong nhớ tới những ngày giao thừa trong quãng đời niên thiếu. Khi ấy cả gia đình cùng quây quần chuyện trò thâu đêm bên ánh lửa, ấm nồng mà rộn rã.

“Sao ngài lại chịu ở bên Phùng công công?”

Bão Kê nương nương chau mày, cầm gậy gỗ cời lửa, vốn không muốn trả lời vấn đề này. Nhưng qua hồi lâu, vẫn tỏ vẻ mất kiên nhẫn, đáp: “Để sống.”

“Lẽ nào ngài không có tâm niệm hoài bão riêng gì ư? Như làm công việc yêu thích chẳng hạn?”

Bão Kê nương nương cười khan, chất giọng vẫn dèn dẹt, lạo khạo, ấm ách rất phiền tai. Lý Nhu Phong chau mày, đã nghe Bão Kê nương nương nói: “Ta đấy à, chỉ muốn mở cửa tiệm trong chợ quỷ, đoán mệnh cho người ta, hoặc bán các thứ cổ quái, lạ lùng, giống thế này."

Nàng rút một chiếc móng tay từ túi vải nhỏ bên hông. Dưới ánh lửa, chiếc móng ấy lấp lánh sáng rỡ như trăng bạc. Nàng búng nhẹ vào, nghe âm vang, lanh lảnh như tiếng kim thạch, ngân nga rung động mãi không thôi.

Đáng tiếc Lý Nhu Phong chẳng nhìn thấy. Nếu thấy được, chàng đã sớm biết, hóa ra cô gái này có nét cười đẹp nhất thế gian.
Bình Luận (0)
Comment