Lý Nhu Phong đang phiêu đãng giữa hỗn độn vô biên vô tận, chợt nghe một thanh âm thánh thót như sơn ca, cất tiếng rõ ràng gọi chàng: “Lý công tử.”
Chẳng biết tại sao, chàng rất chắc chắn đấy là giọng của Trương Thúy Nga. Nhưng có cố cách mấy cũng không nhớ được là vào lúc nào, ở nơi đâu, chàng đã nghe được giọng nói này.
Chàng gắng sức muốn giữ lấy thanh âm ấy, muốn đuổi theo thanh âm ấy, nhưng thanh âm chỉ như gió thoảng, chớp mắt lướt qua, chẳng còn dấu vết.
Chợt lại nghe giọng nói khàn đặc của dương bạt:
Con có tư tâm.Con yêu chàng.Con không cho phép kẻ nào đoạt xác chàng, không một kẻ nào được phép.Con chỉ yêu mình chàng.…
Là thứ giọng lạo xạo, vỡ vụn như hạt cát, vỡ nát rơi đầy đất, hòa lẫn vào máu loang.
Chàng giật mình nhìn nàng trào lệ, lệ kia là máu đỏ.
Tim chàng bỗng hóa mềm, chỉ muốn mở rộng đón lấy mảnh hồn đã nát tan này, nâng niu, bảo bọc, nhẹ nhàng xoa dịu mỗi vết thương.
Lý Nhu Phong. Lý Nhu Phong. Lý Nhu Phong...Giọng của dương bạt, từng tiếng từng tiếng nối nhau gọi vang, như tiếng khóc đỗ quyên, tuyệt vọng mà bàng hoàng.
Tâm chàng xáo động, nhưng chàng chẳng thể ngừng trôi nổi giữa mịt mờ hư vô, trong mênh mang không bờ bến. Chàng bỗng nhiên ý thức được hết thảy những điều này sao mà mâu thuẫn. Vì lẽ gì giọng sơn ca ban nãy là của Trương Thúy Nga, mà giọng khản đặc vụn vỡ này cũng là nàng? Vì sao rõ ràng là chàng không trông thấy nàng, lại có thể nhìn nàng đổ huyết lệ? Khi chàng cố gắng hồi tưởng dáng hình nàng vừa thoáng hiện kia, tất cả đều trở nên nhạt nhòa.
Đâu là chân thực, đâu là ảo cảnh? Đâu là hiện tại, đâu là dĩ vãng?
Lý Nhu Phong. Lý Nhu Phong. Lý Nhu Phong...Đây mới là nàng của hiện tại... Còn đây là…
Chờ chàng ý thức được điều này, toàn thân bất chợt trĩu xuống. Linh hồn nhẹ bẫng cứ như bị nhốt vào hộp thép, nặng đến mức khiến chàng tưởng chừng ngạt thở.
Chàng nhất thời đau điếng mà trì trệ, toàn thân không thể động đậy. Mở mắt ra, nhìn thấy là lửa, chảy tràn trên mặt lại là nước. Nước nhỏ lên môi, thấm vào miệng chàng, mặn đắng tái tê. Môi chàng đã thôi khô cứng, có thể hé mở, thều thào gọi: “Nương nương ”
Chàng nhìn thấy đốm lửa đã thu nhỏ cực hạn bỗng chốc bùng lên, nóng cháy tận trời! Chàng nghe ra Bão Kê nương nương đang xé đèn lồng, lập cập, run rẩy bóc soàn soạt giấy dán quanh đèn. Lập tức có ánh nến cháy sáng kề sát mặt chàng. Hết thảy đều đột ngột an tĩnh. Đôi tay nàng đang ôm chàng như chợt tê cứng, nhịp thở nơi nàng như dường chững lại, và chỉ còn tiếng nàng liên tục sụt sùi.
Trương Thúy Nga...Chàng chầm chậm nhẩm cái tên này một lần trong lòng. Đến chữ “Nga” ấy, chàng như đang thở dài, thật dài, dài đến độ sinh mệnh trở về từ giữa hư vô, trôi qua mà quay lại.
Dưới ánh nến chập chờn, Bão Kê nương nương tin chắc rằng mình đã thấy, chàng mở ra đôi mắt sóng sánh ẩn tình, có trắng có đen, tựa quân cờ đặt trong dòng nước ấm. Nàng hơi ngây ngẩn. Hình như chàng vừa thở dài, sắc mặt vẫn tái xanh
không sức sống.
Giọng nói dịu dàng ấy lại khe khẽ vang lên: “Nương nương, cho tôi một hơi dương khí.”
Bão Kê nương nương xem chừng không nghe thấy, cứ đờ đẫn nhìn chàng thật lâu. Mãi sau mới chợt hiểu lời này có ý gì, liền cúi người xuống, bất chấp tất cả mà cắn môi chàng.
Nàng cắn như phát điên phát cuồng, như muốn đem tất cả hận, tất cả yêu, tất cả ấm ức và không cam lòng cùng trút hết ra trong khoảnh khắc này.
Một hơi dương khí rót vào, bấy giờ Lý Nhu Phong mới có thể gắng gượng cử động. Chàng dựa vào gốc cây bên cạnh, choàng tay ôm Bão Kê nương nương, mặc cho nàng hôn, mặc cho nàng cắn, nhận lấy đầu lưỡi nàng trượt vào môi, nhận những nụ hôn ngang tàng không theo quy luật nào của nàng. Nhưng cái xác không hồn chàng này, lại từng chút từng chút được nàng hôn sống lại. Trái tim buốt cóng, vắng lặng kia cũng dần dần tìm được nhịp xưa, từ chậm thành nhanh, đập đều đặn. Giờ đây mới phát giác thân thể đang run rẩy trước ngực này thật sự gầy gò, mỏng manh như một ngọn cỏ. Thường ngày có bao nhiêu lời nói trái lòng, có bao nhiêu ngoài mạnh trong yếu, nay chỉ còn lại hoảng hốt, bất an.
Nàng chính là ngọn lửa hoang dại mà tuyệt vọng, nung nấu trái tim chàng chầm chậm nóng lên. Chàng nâng gương mặt nhỏ của nàng, đầu ngón tay chặn giữa hàm răng chỉnh tề đều khít, rủ rỉ: “Nương nương, đừng nuốt, có độc.” Chàng than khẽ, hơi nghiêng đầu, mút sạch vị máu tươi trên đầu lưỡi nàng.
Bão Kê nương nương mệt lả, Lý Nhu Phong bèn ôm trọn nàng vào lòng. Nàng tựa bên cổ chàng, sức cùng lực kiệt, không nói một lời. Lý Nhu Phong khẽ hôn lên tóc nàng, nghe hơi thở mỏi mệt của nàng mà thật xót xa…
Song, lúc này họ.cần phải cấp tốc trở về phủ Dương trước khi trời sáng. Lý Nhu Phong nghe bước đi của Bão Kê nương nương khi có khi không, bèn ngồi xổm xuống kiểm tra một bên chân nàng, mới hay vừa rồi nàng chạy vội làm tuột mất giày.
Lý Nhu Phong thở dài: “Nương nương”
Bão Kê nương nương lặng thinh, chẳng muốn thừa nhận ban nãy mình nhếch nhác quá sức tưởng tượng.
Chàng xoay lưng về phía nàng nửa quỳ chống gối, ra hiệu nàng leo lên. Chàng cõng nàng đi. Ngọn nến đã tắt không nhóm lên được nữa, nhưng Lý Nhu Phong cũng chẳng cần ánh sáng. Bởi nơi có khí đen nồng đậm nhất chính là phủ đệ của Dương Đăng, tự khắc có oán quỷ âm gian dẫn đường cho chàng.
Bão Kê nương nương an tĩnh gác đầu lên hõm cổ man mát của chàng. Mỗi một nhịp bước, tóc mai chàng lại quấn lấy tóc dài của nàng. Bão Kê nương nương đã nghĩ thông suốt, cho dù Lý Nhu Phong vĩnh viễn không thể thật lòng với nàng như với Tiêu Yên, thì chỉ đôi lần má ấp vai kề, cùng nhau thân mật thế này, nàng cũng thấy đủ rồi. Rốt cuộc nàng đã tin giữa người và người trên đời này không hề bình đẳng. Có những thứ, đối với vài người là dễ như trở bàn tay, nhưng đến lượt nàng, lại cần trải qua gian khổ gấp ngàn vạn lần, thậm chí phải đánh đổi bằng cả tính mạng.
Nhưng thế thì đã sao.
Nàng hời hợt tự nhủ.
Thì đã sao nào.
Chuông trấn hồn reo vang, vọng khắp không gian tĩnh lặng, âm binh mượn đường, âm quỷ tránh lui. Dương bạt ghé sát tai người cõi âm, nho nhỏ thầm thì:
“Lý Nhu Phong, ta yêu chàng.”
***
Sau khi bị ám sát ở phường rượu linh lục, Ngô vương Tiêu Tử An hết dám tùy tiện ra khỏi cung, cả thành Kiến Khang được yên ổn mấy ngày. Dương Đăng ở trong phủ cùng thuộc cấp bí mật thương nghị chiến lược bắc tiến phạt Ngụy, chân không bước ra khỏi cửa, cứ thế bình yên vô sự. Thành thử hắn cũng chẳng sốt ruột hối Bão Kê nương nương nghĩ biện pháp đối phó Duy Ma.
Trong viện nhỏ, Lý Nhu Phong vẫn cầm một quyển thẻ tre cẩn thận nghiền ngẫm. Đến được nửa quyển thì cảm giác Bão Kê nương nương đã dùng nước sạch cọ rửa mặt sàn đá ở sảnh và các phòng đến mấy lần. Chàng ngồi xếp bằng trên giường trúc, đặt giày lên ghế đẩu bên cạnh để tránh vướng đường Bão Kê nương nương.
“Nương nương, ngài có tâm sự gì sao?”
Bão Kê nương nương đang chau mày, “Ừ” một tiếng.
“Chuyện gì thế? Không ngại thì kể tôi nghe đi.”
“Cháy túi rồi.”
Bão Kê nương nương thực sự là cháy túi. Mặc dù đang ở trong phủ họ Dương, không lo ăn mặc, nhưng năm quan tiền để rèn rựa kia chẳng biết nên kiếm ở đâu.
Lý Nhu Phong nở nụ cười, hỏi: “Vậy nương nương tính thế nào?”
Bão Kê nương nương chắp tay sau lưng tới tới lui lui quanh phòng, nhăn nhíu đáp: “Ta đang nghĩ xem có nên tìm Dương Đăng lừa ít tiền không.”
“Trước kia ngài thường xuyên lừa tiền người khác à?”
Bão Kê nương nương nhướng một bên chân mày dài mỏng, nghiêng đầu nhìn Lý Nhu Phong: “Coi bói mà không lừa tiền, chẳng lẽ lại đi thu thuế đất như Lý công tử?” Nàng lại liếc xéo, “Chàng chớ có tìm Phạm Bảo Nguyệt đấy, ta chẳng muốn dùng tiền của mấy người chàng đâu.”
Lý Nhu Phong nghe ra giọng nàng hơi “gia trưởng”, bèn cười mà rằng: “Nương nương, ‘mấy người chàng’ là thế nào? Tiền của tôi mà ngài cũng không cần sao?”
Những lời chàng nói này.lọt vào tai Bão Kê nương nương, ít nhiều đã mang ý chòng ghẹo. Từ buổi đêm nọ tỉnh lại, chàng đã thay đổi cách đối xử với nàng, không còn xa cách giữ lễ như trước nữa. Bão Kê nương nương chẳng muốn truy đến cùng là chàng giả tình hay giả ý. Trải qua một lần xuất hồn
chênh vênh giữa sinh tử kia, nàng cũng đã có quyết định rồi. Chàng dịu dàng tìnhcảm được bao nhiêu với nàng thì nàng sẽ hưởng thụ bấy nhiêu dịu dàng tình cảm, bất kể là chàng trời sinh đã thế, hay chỉ là làm bộ làm tịch.
“Giỏi lắm Lý Nhu Phong.” Bão Kê nương nương trèo lên giường trúc, vỗ rầm xuống mặt giường, hùng hổ, “Lại dám giấu tiền riêng!”
“Đâu dám.” Lý Nhu Phong vừa nói vừa xòe hai tay, “Thật sự đâu dám.”
Bão Kê nương nương nghi hoặc sờ tay áo chàng, lại sờ túi thêu bên hông chàng, quả thật đều trống rỗng.
“Vậy chàng lấy đâu ra tiền cho ta?”
Lý Nhu Phong đáp: “Nương nương, ngài dẫn tôi vào chợ quỷ đi. Tôi có thể kiếm tiền giúp ngài.”