Nhu Phong

Chương 64

Nhóc quỷ xanh rờn khua đôi chân ngắn cũn chạy tới, vì còn quá nhỏ nên cứ lẫm chẫm, liêu xiêu không vững. Lý Nhu Phong sợ bé ngã mất, bèn vội bước lên vài bước, nửa cúi người vươn hai tay ra trước đỡ lấy.

Bé con kia chạy càng lúc càng gần, sống mũi thẳng nho nhỏ, mắt to như điểm phết sơn thủy, hàng mày chênh chếch nghiêng nghiêng... Mặt mày xinh xắn sắc nét dần dần hiện rõ trước mắt Lý Nhu Phong, rõ đến từng chi tiết.

Chàng phải hình dung tâm tình của mình ở giờ khắc này thế nào đây? Chàng nở nụ cười, chàng ngẩng đầu, hướng lên trời cao mà cười. Dường như cả khoảng trời bao la kia đang ngập tràn muôn vàn tinh tú, thật là dải ngân hà xưa cũ trong chàng.

Chàng đột nhiên cảm giác được mình có thể trông thấy tất thảy, xuyên thấu suốt trăm ngàn năm nhân quả, theo cánh bèo lay chợt nổi cuồng phong, tình khởi đầu từ năm Vĩnh Hòa thứ chín, đến cuối cùng xé toang mọi sinh tử, biệt ly. Trương Thúy Nga, Trương Thúy Nga, chàng nhẩm kỹ cái tên này bao lượt trong lòng, cười mừng rỡ mà lệ nhòa khóe mi.

Chàng ngồi xổm xuống, ngắm nhìn dáng hình thấp thoáng bóng mình của nhiều năm về trước, tưởng chừng đúng từ một khuôn mẫu đúc ra. Mãi đến nay chàng vẫn nhớ như in bức tranh huynh trưởng vẽ mình của ngày chập chững biết đi, bé con trong tranh đấy nay đã chạy ra, bước đến trước mặt chàng.

Bé con hỏi: “Thúc là ai thế, sao lại ở trong nhà con?” Còn nhướng mày, thật giống hệt như chàng lúc nhỏ.

Chàng quỳ chống chân, để tầm mắt ngang với bé con, rồi tự giới thiệu: “Ta tên Lý Băng, là cha của con đây.”

Bé con nhướng mày, cất giọng non nớt nhưng hết sức nghiêm túc: “Mẹ bảo, không được gọi cha lung tung. Chỉ có người ban cho mình hình hài mới có thể gọi là cha.”

Lý Nhu Phong hỏi: “Con tên gì thế?”

Bé con đáp: “Mẹ gọi con là Nhóc Quỷ, tên thật là Tài Ương (cấy mạ).”

Lý Nhu Phong nghe hai cái tên này thì hơi choáng, ngón tay trên đùi run rẩy. Chàng vươn tay phải tới trước mặt Nhóc Quỷ: “Đưa tay con cho ta nào.”

Có lẽ thật sự là máu mủ tình thâm, Nhóc Quỷ hiếm khi nghe lời người lạ, lúc này lại ngoan ngoãn giơ tay phải ra, đặt vào lòng bàn tay chàng.

Trong khoảnh khắc chạm tay cùng Nhóc Quỷ, trái tim Lý Nhu Phong cũng theo đó mà đập dồn. Một niềm vui lớn lao trào dâng trong tim chàng, hóa thành trăm ngàn dòng nước ấm dạt dào, chảy lan ra khắp cả toàn thân. Bàn tay bé con nhỏ xíu, đặt ngay ngắn trong lòng bàn tay chàng, cứ như một miếng sủi cảo trắng trẻo. Tuy chỉ thấy được màu xanh nhưng chàng biết là rất trắng. Chàng nhẹ nhàng nắm chặt tay con, mềm mềm xinh xinh, ấm áp như dương bạt.

Đây là cốt nhục của chàng, có thể hóa thành linh hồn tinh khiết thế này.

Trái tim chàng bồi hồi. Trên người bé con thoang thoảng hương sữa, cũng giống hệt trên thân Trương Thúy Nga. Chàng cầm tay Nhóc Quỷ, chọn lấy ngón trỏ be bé đặt vào vị trí giữa hai mi mắt mình.

Chàng kéo ngón trỏ đấy trượt một đường theo sống mũi đến tận chóp mũi.

“Con sờ thấy chưa? Có phải là rất khó nhìn ra, nhưng ở đó có một gờ nổi lên không?”

Nhóc Quỷ thích thú: “Ủa, đúng rồi!”

“Con sờ thử mũi mình xem.”

Nhóc Quỷ giơ tay kia lên vuốt, càng khoái chí hơn: “Con cũng có con cũng có này!” Cậu bé nắm ngón trỏ của chàng, “Thúc cũng xem đi!”

Ngón tay Lý Nhu Phong được cậu bé cầm vuốt qua sống mũi thẳng tắp nhỏ xinh, tại vị trí tương đồng, cũng có một gờ nổi khó mà nhận ra bằng mắt thường.

Mũi chàng chợt cay, thuận thế ôm bé con xíu xiu vừa mềm vừa ấm vào lòng, nghèn nghẹn gọi: “Nhóc Quỷ!”

Nhóc Quỷ vứt cá xuống, cũng choàng tay ôm cổ chàng, gọi: “Cha!” Cậu bé hơi đau lòng, “Mẹ kể là cha rất đáng thương. Tuy rằng trao cho con hình hài, nhưng đã già, mất từ lâu lắm lắm rồi. Con biết dù cha có biến thành quỷ thì thể nào cũng về tìm con, trên người cha lành lạnh nè.”

Lý Nhu Phong nghiến răng một cái, nghĩ bụng hóa ra Trương Thúy Nga giới thiệu mình với Nhóc Quỷ thế đấy. Chàng vuốt mái tóc trơn mượt của con, Trương Thúy Nga hoàn toàn xem Nhóc Quỷ như phiên bản thu nhỏ của chàng để chọn lối ăn mặc. Từ trang phục đến tóc tai, đều giống y hệt chàng trước kia. Mặc dù còn nhỏ thôi, nhưng hiển nhiên đã là bộ dáng của một công tử bé. Nhất định là nàng không ngờ được, chàng có thể trông thấy Nhóc Quỷ.

Lý Nhu Phong tiếp lời: “Mẹ con nói đúng đấy, cha chẳng phải người sống đâu. Lần này cha về là muốn ở lại cùng hai mẹ con con. Con có sợ cha không?”

“Không sợ!” Nhóc Quỷ phấn chấn hỏi, “Cha biết bơi không?”

“Biết. Cha lặn giỏi lắm, có thể lặn rất rất sâu.”

“Cha biết leo cây không?”

“Biết.”

“Cha biết bắt cá không?”

“Biết, nhưng cha chẳng thấy đường đâu.”

Nhóc Quỷ hét “Òa” lên, cọ cọ lăn lăn trong lòng chàng: “Không sao ạ. Mẹ cứ bảo là nguy hiểm, toàn cấm con leo cây tắm, sông bắt cá. Về sau có cha đi chung là hết sợ rồi.”

Lý Nhu Phong mỉm cười. Chàng biết, cả đời chàng từ khi còn sống làm người kia, và đến nay trở thành người cõi âm, chàng chưa từng cười được thế này. Lần này chàng cười đã không còn giống trong quá khứ xưa. Bởi tim chàng là tràn đầy.



Lý Nhu Phong đứng dậy, Nhóc Quỷ nhón chân treo cá lên móc gỗ đóng dọc tường. Nhìn sắc trời đang tối dần, Nhóc Quỷ lại bò lên ghế, muốn đốt ngọn đèn treo trên tường.

Lý Nhu Phong bế cậu bé, dựa theo hướng dẫn của con mà mồi lửa, châm đèn sáng. Chàng hỏi: “Ban nãy mẹ đi đón con đấy, sao con lại về trước rồi?”

Nhóc Quỷ chưa kịp trả lời, cửa sân đã bị đá rầm ra. Lý Nhu Phong chỉ thấy một luồng lửa nóng rực phóng vút lại gần, bừng bừng thiêu đốt cả một vùng trời đất. Bão Kê nương nương khàn khàn gào lớn: “Nhóc...” Chợt thấy Lý Nhu Phong, lập tức nuốt ngay chữ “Quỷ” xuống, đổi giọng gọi, “Tài Ương!”

Nhóc Quỷ chạy vèo ra sau lưng Lý Nhu Phong, vươn tay nhỏ nắm chặt áo chàng. Lý Nhu Phong cũng đồng thời vòng một tay ra sau che cho con. Đáng tiếc Bão Kê nương nương vừa liếc đã thấy ngay Nhóc Quỷ. Nàng đạp cửa đóng lại, ném rựa xuống đất xong là với tay lấy chổi chà móc trên tường, bước nhanh đến đây.

“Lại trốn học đi chơi! Báo hại ta tìm khắp mấy xóm, còn sợ con rớt xuống sông rồi, cứ phải chạy theo hỏi hết người này tới người khác! Con thì hay lắm, chẳng nói chẳng rằng một mình tót về nhà. Để xem ta có đánh gãy chân con không!”

Mắt thấy Bão Kê nương nương giận thật, Nhóc Quỷ buông áo Lý Nhu Phong, òa khóc trốn vào kho củi. Tuy cậu bé khác biệt hẳn bọn trẻ cùng lứa, nhưng cặp chân ngắn cũn kia làm sao nhanh hơn được Bão Kê nương nương. Chổi chà lao vun vút, tình hình là nhất định sẽ đánh trúng mông Nhóc Quỷ. Lý Nhu Phong lắng nghe tiếng gió, đoạn sải một bước dài, chắn trước mặt con.

Chổi trên tay Bão Kê nương nương vốn định đến gần mông Nhóc Quỷ mới giảm bớt lực, nào ngờ giữa đường lại xuất hiện LýNhu Phong! Thế là chổi kia không kịp hãm đà, quất “CHÁT“ một phát đau điếng lên lưng chàng.

Lý Nhu Phong bật than khẽ, hơi lảo đảo nghiêng qua.

Bão Kê nương nương sững người, phải mất giây lát mới giật mình buông chổi. Nàng nhào qua, tháo dây lưng chàng, lật áo lên nhìn kỹ khắp lượt. Quả nhiên đã hằn cả vết sưng đỏ xù xì. Nàng vội xoa tay vào đấy, vừa giận vừa xót, cuối cùng đều hóa thành phẫn nộ: “Ta dạy con ta, chàng xen vào làm gì!”

Lý Nhu Phong ngoái đầu nhẹ giọng: “Con trẻ bướng bỉnh thì nàng hãy giảng giải cho con hiểu, đừng mạnh tay quá.”

Nhóc Quỷ phía sau dè dặt kéo tay chàng, hơi áy náy: “Cha ơi, mẹ chỉ dọa con thế thôi, chứ đó giờ chưa từng đánh thật. Với cả, con cũng toàn giả bộ sợ…”

“TÀI ƯƠNG!” Bão Kê nương nương vừa chữa xong vết thương trên người Lý Nhu Phong, tức thì lại nổi đóa, “Ai là cha con! Đừng có gặp người nào cũng gọi bừa!”

Nhóc Quỷ tự ngó chính mình, lại ngó ngó Lý Nhu Phong, tuy bị Bão Kê nương nương quát hơi hoảng tí, nhưng vẫn kiên quyết giữ vững lập trường. Cậu bé nhích nhích về sau, cúi đầu nhỏ giọng lầu bầu: “Đúng là cha mà... Mẹ còn sờ kìa... Mỗi lần nói chuyện với thầy hay mấy thúc bá khác thì mẹ toàn đứng xa ba bước…”

Bão Kê nương nương nhìn một lớn một nhỏ trước mắt này, ăn mặc giống nhau như đúc, ngay cả biểu cảm cũng giống nhau như đúc. Thật chẳng biết tại sao nàng lại sinh ra thằng bé tinhquái thế. Thấy Nhóc Quỷ gọi Lý Nhu Phong là cha, Lý Nhu Phong còn đỡ đòn cho Nhóc Quỷ, thật chẳng biết trong một khắc nàng về muộn kia, cả hai đã móc ngoặc gì với nhau không thể cho nàng biết rồi.

Nàng nhọc nhằn mang thai mười tháng, vất vả nuôi Nhóc Quỷ hơn hai năm, chỉ trong vòng một khắc trời xui đất khiến này thằng bé đã bị cha quỷ của mình bắt mất vía. Thế này thì làm sao nàng đuổi Lý Nhu Phong đi được nữa? Đời này của nàng, lẽ nào đúng là đến chết vẫn phải dây dưa không rõ với Lý Nhu Phong, vì chàng khóc vì chàng cười, vì chàng buồn vì chàng vui, vì chàng thiêu đốt ra tro thật sao?

Nàng đau xót trong lòng, rũ vai bước vào sân, ngồi luôn xuống đất ôm mặt nức nở. Lý Nhu Phong và Nhóc Quỷ cuống quýt chạy tới.

Một người nói: “Nương tử, nàng đừng khóc.”

Một người nói: “Mẹ ơi, đừng khóc mà.”

Trương Thúy Nga càng khóc tợn hơn, nàng giận dữquát vị lớn: “Ai là nương tử của chàng!” Lại quay qua vị nhỏ, “Ta không xứng làm mẹ con!”

Vị lớn liền ôm nàng thủ thỉ dỗ: “Nương nương, nàng đừng khóc nữa. Trước đó luôn là ta không đúng, mới rồi cũng là ta hiểu lầm nàng. Nàng đánh ta đi, ta đáng đánh lắm…”

Vị nhỏ cũng bò tới ôm eo nàng: “Mẹ, mẹ ơi, con sai rồi. Tại bài thầy dạy con đều hiểu hết nên mới nghỉ một bữa thôi. Hồi đầu tính là bắt cá xong sẽ quay lại đợi mẹ, đâu biết hôm nay mẹ đi đón sớm thế... Con nghe bảo mẹ về rồi nên mới về nhà luôn.” Cậu bé khoe ngay, “Mẹ! Nãy con bắt được cá lóc to, mẹ thích ăn nhất này!”

Trương Thúy Nga nhìn một người ôm ghì phía sau, một người nằm bò phía trước, tự nhiên muốn đấm ngực giậm chân. Nghĩ bụng oan gia lớn oan gia bé, đây cũng là thiên la địa võng Lý Nhu Phong giăng ra, đời này kiếp này của nàng, rốt cuộc là khỏi trốn thoát được rồi.
Bình Luận (0)
Comment