Editor: Kaori KawaBeta: Mai KariLộ Phi vừa đứng trước mặt thì Trần Trí Phàm lập tức có hảo cảm ngay, ở trong lòng cho rằng Lộ Phi so với tam đệ của mình càng giống chưởng môn nhân một tập đoàn lớn. Lộ Phi rất khách khí, trong lời nói luôn luôn cường điệu hữu nghị của Giải Ý cùng mình. Do đó, nhất định phải có nghĩa khí, cái đó là tình nghĩa vô giá, không làm tổng tài bất động sản Vĩnh Cơ cũng được, lại đây làm trợ thủ Trần tứ công tử cũng tốt, chẳng hề tiếc nuối, xả thân vì bằng hữu.
Trần Trí Phàm đối với Lộ Phi rất tán thưởng, mỉm cười: “Bất động sản Vĩnh Cơ là công ty nhà nước, ngươi làm được cho dù tốt bất quá cũng là lấy tiền lương, thêm tiền thưởng, đến bên này, danh tiếng không so được với trước đây nhưng về mặt kinh tế chúng ta tuyệt không bạc đãi ngươi, bảo chứng thu nhập của ngươi cao hơn trước đây nhiều.”
“Cảm ơn đại công tử.” Lộ Phi biểu hiện thật cao hứng, cũng rất thành khẩn, “Ta tới giúp tứ công tử, không phải vì tiền.”
“Ta biết, ngươi là vì Tiểu Ý.” Trần Trí Phàm đạm đạm cười, “Huynh đệ tốt như vậy, Trần gia chúng ta hoan nghênh nhất.”
Nói đến đây, Dung Tịch liền nhìn ra Trần Trí Phàm đã thấm mệt, vì vậy ôn hòa mà nói: “Đại ca, ngươi vừa khỏe lại, nghỉ một chút đi. Ta đi lấy đồ ăn, ăn xong ngươi ngủ một lúc vậy.”
Trần Trí Phàm nhàn nhạt nói: “Ta chưa đói bụng. Lão tam thế nào? Tỉnh chưa?”
“Tam ca còn chưa tỉnh.” Dung Tịch nhẹ giọng nói, “Đợi lát nữa, ta đi thăm hắn.”
“Tốt, ngươi theo Lộ tiên sinh đi dùng cơm đi.” Trần Trí Phàm có chút mệt mỏi gật đầu, sau đó nhìn về phía Lộ Phi, ôn hòa nói, “Lộ tiên sinh, xin cứ xem đây như nhà mình, đừng khách khí.”
Lộ Phi lập tức đáp ứng, sau đó tự nhiên mà đứng dậy, cùng Dung Tịch, cẩn cẩn dực dực đỡ Trần Trí Phàm nằm xuống, ém kỹ chăn, lúc này mới đóng cửa tắt đèn, khinh thủ khinh cước lui ra ngoài.
Dung Tịch đóng cửa xong, cúi đầu nói: “Chúng ta đi thăm tam ca một chút.” Lộ Phi lập tức gật đầu đồng ý.
Hai người mới vừa đi đến trước cửa phòng Trần Tam, Vương Hiểu Chu vẻ mặt vui mừng từ bên trong chạy ra, thấy bọn họ liền cười, “Tam ca tỉnh, ta đi lấy chút đồ cho hắn ăn.” Vừa nói vừa chạy vội xuống lầu.
Dung Tịch thật cao hứng, mang theo Lộ Phi đi vào, quả nhiên thấy Trần Tam mở mắt nằm ở trên giường, sắc mặt tuy rằng vẫn tái nhợt như tờ giấy nhưng không có cảm giác uể oải. Thấy Dung Tịch tiến đến, hắn ôn hòa cười. Trong mắt tản ra ánh sáng ấm áp nhè nhẹ, thanh âm yếu ớt mà nói: “Ngươi không thụ thương, thật tốt quá.”
Trong lòng Dung Tịch nóng lên, ngồi vào bên giường, cảm động mà cầm bàn tay vô lực của hắn, “Tam ca, ngươi yên tâm dưỡng thương, chuyện công ty có ta.”
“Ừ, có ngươi ở đó, ta rất yên tâm.” Trần Tam mỉm cười, nhìn thoáng qua người đứng ở bên người đệ đệ, “Vị này chính là bằng hữu của ngươi?”
“A, y là Lộ Phi, là bằng hữu Tiểu Ý, hiện tại cũng có thể nói là bằng hữu của ta.” Dung Tịch giới thiệu Lộ Phi, “Là tiểu Ý gọi y tới làm trợ lý ta.”
“Thế à? Tốt a.” Trần Tam cái gì cũng không có hỏi, “Vừa nhìn liền biết Lộ tiên sinh là một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, lão tứ nhà chúng ta vừa mới bắt đầu việc buôn bán, mong ngươi chỉ dạy cho y.”
“Tam ca khách khí rồi.” Lộ Phi rất khiêm tốn, “Có thể lại đây trợ giúp Dung ca, ta cảm thấy rất vinh hạnh.”
Trần Tam mỉm cười, không nói lại chuyện này nữa, nhàn nói: “Ngươi gặp qua Hiểu Chu chưa?”
“Dạ, gặp qua rồi.” Dung Tịch cười nhẹ, “Cậu ấy rất lo cho ngươi, vừa tới đã xông lên ở lỳ trong phòng ngươi, không ăn không uống, ai khuyên cũng không nghe.”
Trần Tam rất hài lòng, “Hiểu Chu là một người tốt. Chúng ta cùng một chỗ lâu như vậy, cho tới bây giờ ta chưa thụ thương bao giờ, lần này chỉ sợ y có chút tức giận, nếu như tra được là ai làm, y nghĩ không tốt chắc sẽ đi diệt cả nhà người ta. Y quá đơn thuần, động thủ với người ta thì có thể, nhưng đối với những âm mưu này quỷ kế thì có nhiều chỗ không đối phó được. S này nếu như không có ta ở bên cạnh, ngươi thay ta nhìn y một chút, đừng để y gặp rắc rối.”
Dung Tịch còn chưa kịp nói, liền có thanh âm từ cửa truyền đến, “Sau này ngươi không ở bên cạnh nghĩa là gì?”
Bọn họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Hiểu Chu bưng một khay đứng ở một bên, nhìn chằm chằm Trần Tam trên giường, con mắt đều đo đỏ, chất vấn: “Sau này ngươi không ở bên cạnh nghĩa là gì? Ngươi muốn đi đâu?”
Trần Tam khoái trá mà nói: “Nào, Hiểu Chu, lại đây nhìn Tứ ca.”
Vương Hiểu Chu lúc này mới đi qua, rất chính thức kêu: “Tứ ca.”
“Hiểu Chu, chào ngươi.” Dung Tịch cười cười gật đầu, tránh sang một bên.
Vương Hiểu Chu đi qua, đem khay đặt ở tủ đầu giường, mà đem nâng Trần Tam, nhét thêm một cái gối dưới cổ hắn, sau đó đút hắn ăn cháo.
Trần Tam chỉ uống có một ngụm liền nhíu mày, “Ta không ăn gan heo, ngươi biết mà.”
“Ta biết.” Vương Hiểu Chu nhẹ giọng giải thích, “Hoa thúc nói cái này bổ huyết, ngươi coi như uống thuốc đi, được không?”
“Không được, ta tình nguyện uống thuốc cũng không ăn gan heo.” Trần Tam kiên quyết không chịu ăn, nhịn không được oán giận, “Hoa thúc biết rõ ta không ăn gan heo, đây không phải cố ý chỉnh ta sao. Hiện tại khi dễ ta không động đậy được, chờ ta thương khỏi sẽ lý luận với ông ta.”
Vương Hiểu Chu bị hắn đùa nở nụ cười, nhanh chóng an ủi, “Hoa thúc hẳn là sẽ không tính sai, lúc ta đến nhà bếp Hoa thúc không có ở đó, là Thất tẩu múc cháo cho ta, phỏng chừng Thất tẩu không biết, nên đem cháo chuẩn bị cho đại ca đưa cho ta.”
“Ừ, có lẽ vậy, đại ca cần ăn gan heo mà.” Trần Tam nhìn chén trên tay Vương Hiểu Chu, “Mau nhanh lấy đi, đừng để thứ này trước mặt ta nữa.”
Vương Hiểu Chu nhìn hắn tinh thần khôi phục đến mức có thể xoi mói ẩm thực, trong lòng cao hứng, lập tức đáp ứng, vội vã ra cửa, đến nhà bếp đổi cháo.
Bạch Khiếu Phong, Hứa U cùng Giải Ý nghe nói Trần Tam tỉnh, lập tức theo Vương Hiểu Chu đến thăm. Chờ Trần Tam nháo hết cáu kỉnh mới cười cười nói chuyện với hắn.
Bạch Khiếu Phong cười tủm tỉm trêu chọc, “Lần đầu tiên nhìn ngươi không được tự nhiên như thế, thật khó thấy mà. Hiểu Chu là một thanh niên tốt, ngươi đừng khi dễ y.”
“Ta không khi dễ a.” Trần Tam khoái trá mà nói, “Ngươi hẳn là biết mà, ta từ trước tới giờ không ăn gan động vật, vô luận là gan heo hay gan ngỗng. Tiểu U ngươi nói đúng không?”
“Đúng.” Hứa U cười nói, “Hiểu Chu chủ yếu là sốt ruột, phỏng chừng không nhìn kỹ, vội vàng bưng tới. Hôm nay y chạy hết mấy tiếng, sau đó trong phòng cả ngày với ngươi, lòng nóng như lửa đốt, hiện tại ngươi tỉnh, y mới nhẹ được phần nào.”
“Ta biết.” Trần Tam cười xua tay, “Các ngươi đều xuống phía dưới ăn cơm đi, đừng làm phiền thế giới của hai người chúng ta.”
“Thật không nhân tính.” Bạch Khiếu Phong ha ha cười, bắt chuyện vài người khác, “Đi một chút đi, chúng ta đừng ảnh hưởng bọn họ thân thiết.”
Bọn họ cười hì hì đi ra ngoài, thấy Vương Hiểu Chu bưng một chén cháo đậu phộng táo đỏ trở lên, Dung Tịch thân thiết mà nói: “Ta gọi người đem cơm nước lên cho ngươi, ngươi cần ăn một chút, nếu không thân thể sẽ suy sụp đó.”
“Dạ, cảm ơn tứ ca.” Vương Hiểu Chu cao hứng gật đầu, bước nhanh vào gian phòng Trần Tam.
Bạch Khiếu Phong một bên xuống lầu một bên thuận miệng hỏi Lộ Phi, “Lộ tiên sinh lập gia đình chưa?”
“Phong ca đừng có khách khí như vậy, cứ gọi ta Tiểu Lộ là được.” Lộ Phi cười nói, “Ta đã kết hôn rồi, vợ ta là cô giáo nhà trẻ, chúng ta mới vừa kết hôn không lâu.”
“A, tân hôn a, chúc mừng chúc mừng, sau này ta cùng Tiểu U đưa hạ lễ.” Bạch Khiếu Phong hào sảng nói, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Hứa U, “Trong nhóm chúng ta, chỉ có Trần lão đại cùng tiểu Lộ là kết hôn, nhìn thế thật khiến cho người ta đỏ mắt a. Tiểu U, hay là chúng ta cũng kết hôn đi, đến những quốc gia đồng tính có thể hợp pháp kết hôn mà làm.” Nói xong, y lại nhìn về phía Dung Tịch cùng Giải Ý, “Thế nào, lão tứ, Tiểu Ý, cùng đi kết hôn? Đến lúc đó chúng ta đem lão tam cùng Hiểu Chu đi luôn.”
“Ta cùng Tiểu Ý thì không có vấn đề gì.” Dung Tịch rất thích ý, “Chỉ sợ Tiểu U không được a? Hắn là đại lão bản đại tập đoàn, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn.”
“Không có việc gì, ta không ngại, cùng lắm thì mặc kệ thôi.” Hứa U chẳng hề để ý, “Phong ca, ngươi nói xem? Nếu không, ta về hưu, đến lúc đó cùng Tiểu Ý đi du ngoạn vòng quanh thế giới.”
Dung Tịch cùng Giải Ý đều nở nụ cười, cùng nhau nói “Tốt”
Bạch Khiếu Phong thở dài, bất đắc dĩ mà nói: “Sự nghiệp của ngươi lớn như vậy, nói mặc kệ là mặc kệ được sao? Những huynh đệ theo ngươi thì sao? Ta không tin kết hôn một cái là có thể làm cho người ta thân bại danh liệt, không tà hồ như vậy chứ. Vô luận là ta hay là ngươi, đều có thể làm cho chuyện này không ảnh hưởng sự nghiệp của ngươi, ngươi có chịu không?”
Thấy y nghiêm túc thế, Hứa U cũng không đùa nữa, đi lên hai bước, cùng y sóng vai, nghiêm túc đáp: “Tốt.”
Dung Tịch đi ở phía sau bọn họ, bước chân chậm lại một chút, đưa tay ra sau. Giải Ý mỉm cười cầm lấy, cùng y bước vào phòng ăn.
Lộ Phi đi ở sau cùng, nhìn hai thân ảnh hạnh phúc trước mặt, hài lòng mà nở nụ cười.