Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền

Chương 42

Editor: Kaori Kawa

Beta: Mai Kari

Giải Ý đối với phụ nữ luôn luôn ôn hòa, “Viên tổng, Trần tổng đã trở về rồi, ta không hề quản chuyện sách lược công ty nữa, ngươi cùng y bàn chuyện là được.”

“Thế sao? Vậy nhờ ngươi thay ta chúc mừng Trần tổng.” Viên Hân mỉm cười nói, “Chúng ta có thể không nói chuyện công tác, kỳ thực ta không muốn bàn công tác với ngươi, chúng ta có thể làm bằng hữu được không?”

“Đương nhiên.” Giải Ý nhìn thoáng qua Dung Tịch, “Viên tổng, ta sẽ không đi một mình cùng người khác đi ăn, bằng hữu ta nhất định đồng hành cùng, mà công tác y bề bộn nhiều việc, chờ tới khi y rảnh rỗi ta mới có thể hẹn, rất xin lỗi.”

Viên Hân trầm mặc chốc lát, dường như có chút xấu hổ hoặc không hài lòng, rồi lại thốt ra, “Nhưng ngươi lần trước cùng Trương đội trưởng, Thạch đội phó uống trà không phải là đi một mình hay sao?”

Giải Ý nhướng mày, hờ hững nói: “Không nghĩ tới Viên tổng đối với hành tung của ta rõ như lòng bàn tay đến vậy.”

Hắn cùng Viên Hân vừa nói vừa đi, nhưng không ngại theo bọn Dung Tịch đi tới cửa thang máy, vài người đều đứng ở bên cạnh hắn chờ thang máy, nghe được những lời này, tất cả đều nhìn về phía hắn, biểu tình trên mặt khác nhau, lại đều có điểm ý vị thâm trường.

Viên Hân giật mình một chút, dường như có điểm quẫn, nhanh chóng giải thích, “Buổi tối ngày đó ta chỉ đi ngang qua, ngẫu nhiên thấy thôi.”

“À.” Giải Ý nhìn Dung Tịch liếc mắt một cái, mỉm cười, “Ta không có ý khác, Viên tổng đừng nghĩ nhiều. Lần trước vốn là bằng hữu của ta cũng muốn theo, bất quá sau đó y uống say, ta lại hẹn trước rồi, cho nên đành đi một mình.”

Viên Hân thấy hắn không hài lòng với mình, bầu không khí có điểm cương cứng, liền quyết định thối lui, “Vậy ngươi cùng bằng hữu ngươi thương lượng một chút đi, có thời gian nhớ gọi điện cho ta.”

“Được.” Giải Ý buông điện thoại di động, theo bọn Dung Tịch vào thang máy, nhàn nhạt nói, “Nàng nói buổi tối ngày đó là ngẫu nhiên đi ngang qua, mới nhìn thấy ta cùng Trương đội trưởng, Thạch đội phó cùng nhau uống trà, bất quá, thông thường người buôn bán thế nào lại biết đội trưởng hình cảnh là ai chứ? Ta sinh trưởng ở tại Thượng Hải, đến bây giờ cũng không biết đội trưởng hình cảnh ở đó là ai, ngay cả tên cũng không rõ nữa.”

“Nói đúng.” Dung Tịch cười gật đầu, “Lương dân thường thường không quan tâm mấy chuyện này, căn bản là sẽ không giao tiếp.”

Hứa U nhìn Bạch Khiếu Phong, hài hước mà nói: “Dung ca nói đúng, lương dân thế nào có quan hệ với hình cảnh chứ? Thường chỉ có phân tử bất lương mới có thể đi lưu ý những thứ này.”

Những người khác đều cười ha ha, Bạch Khiếu Phong bất đắc dĩ mà nhìn Hứa U, muốn động thủ giáo huấn một chút, nhưng thế nào cũng luyến tiếc, đành phải nhịn.

Ra khỏi cao ốc, Lộ Phi kết thúc công tác, chạy xuống cùng bọn họ hội hợp. Vài người tự lên xe mình chạy đi, về biệt thự Giải Ý ở. Tại trên đường, Trần Trí Phàm gọi điện thoại cho Trần Tam, bảo hắn mang theo Vương Hiểu Chu lại đây, thuận tiện kể lại chuyện Viên Hân gọi điện cho Giải Ý.

Trần Tam lập tức phản ứng, “Ta lập tức bảo người đi thăm dò bối cảnh lai lịch nữ nhân này.”

“Ừ.” Trần Trí Phàm lãnh tĩnh nói, “Sơn Thủy Uyển là miếng đất do cô ta chủ động tìm tới cửa giới thiệu cho ta, hiện tại xem ra hiện tại xem ra dường như cũng là có mưu mô gì đó.”

“Xác thực khả nghi.” Trần Tam trầm giọng nói, “Thà rằng giết nhầm, còn hơn bỏ sót, việc này giao cho ta.”

“Tốt.” Trần Trí Phàm rất tín nhiệm hắn, liền gác máy, không hề nhắc lại việc này nữa.

Bạch Khiếu Phong cùng Hứa U ở chỗ này hai ngày, tay nghề Bạch Khiếu Phong quả nhiên không cô phụ đề cử của Hứa U, mà trù nghệ Dung Tịch còn khá hơn thế, bọn họ sau khi làm việc xong sẽ tới biệt thự để chơi, cảm giác vô cùng hài lòng. Hứa U dù sao cũng bận rộn, hai ngày sau này phải đi về, Bạch Khiếu Phong tự nhiên cùng hắn như hình với bóng, một tay cầm tranh của Hứa U, một tay cùng Giải Ý, Dung Tịch bắt tay từ biệt, thịnh tình mời bọn họ lúc rảnh rỗi tới chỗ họ chơi, lúc này mới lên xe rời khỏi.

Nhìn theo xe bọn họ đi xa, Dung Tịch mới nói với Giải Ý: “Được rồi, hiện tại có thể xử lý chuyện của chúng ta rồi. Ngươi hẹn gặp mặt Viên Hân đi, ta với ngươi cùng đi.”

“Được.” Giải Ý cười cười gọi điện thoại cho Viên Hân, “Viên tổng, bằng hữu ta rãnh rỗi, chúng ta có thể hẹn nhau không?”

Viên Hân thật cao hứng, lúc này hẹn hắn cuối tuần đi làng du lịch vùng ngoại ô trên núi uống trà, phẩm thường món ăn đặc sản ở đó. Giải Ý vui vẻ đồng ý, “Tốt a, ta rất thích phong cảnh nguyên thủy, đến lúc đó nhất định đi.”

Hai người hẹn được thời gian cùng địa điểm gặp mặt liền gác máy. Giải Ý cười nói với Dung Tịch: “Hẹn chúng ta đi lên núi chơi.”

“Việc này sau này sẽ nói sau.” Dung Tịch ôm thắt lưng hắn: “Ăn cơm trước, sau đó làm việc.”

Hai người xoay người quay về phòng, hữu thuyết hữu tiếu cùng Lộ Phi đi ăn sáng, cùng tiến lên xe đến công ty. Trần Trí Phàm đã ngồi ở văn phòng, nghe Giải Ý nói Viên Hân hẹn hắn cùng Dung Tịch đến làng du lịch trên núi, lúc này gọi điện thoại cho Trần Tam, kể rõ tình huống, bảo hắn nắm chặt thế cục, điều tra rõ ràng tình huống rồi tìm đối sách.

Buông điện thoại di động xuống, Trần Trí Phàm nói với ba người đối diện: “Bộ Quan hệ xã hội kiến nghị chúng ta triệu tập các nghiệp chủ không trả phòng làm một hội họp, cũng mời truyền thông tham gia, đem tình hình hạng mục cùng kế hoạch công tác sau này giới thiệu một chút, giải đáp vấn đề các nghiệp chủ, để cho bọn họ chắc chắn hơn quyết định của mình, các ngươi thấy sao?”

Dung Tịch suy nghĩ một chút liền gật đầu, “Ta nghĩ cũng tốt. Dưới tình huống như vậy, những nghiệp chủ không trả phòng này đã dành cho chúng ta rất nhiều tín nhiệm cùng ủng hộ, chúng ta hẳn là biểu thị cảm ơn bọn họ, để cho bọn họ hiểu rõ, những phòng ở mà họ mua rất an toàn, phòng ở cũng nhất định hoàn hảo không tổn hao gì mà giao cho bọn họ, để bọn họ yên tâm.”

“Đúng.” Lộ Phi bổ sung, “Truyền thông báo chí xuất hiện, có thể cho xã hội hiểu rõ thực lực cùng danh dự của công ty, như vậy công tác chúng ta sau này cũng khai triển tốt hơn.”

Giải Ý lời ít mà ý nhiều: “Ta tán thành.”

“Tốt.” Trần Trí Phàm gật đầu, “Ta lập tức nói bộ quan hệ xã hội an bài, nếu muốn mở hội nghị, vậy việc cần làm không thể chần chừ, hai ngày sau mở là được.”

Phương châm đã định ra, công tác cụ thể tự nhiên là công nhân làm, bọn họ đều tự quay về văn phòng làm việc của mình, hiện tại Giải Ý chuyên môn phụ trách phương diện thiết kế, phần lớn thời gian đều ngâm mình ở các bản đồ thiết kế. Đây là nghiệp cũ của hắn, tuy rằng công tác bề bộn nhiều việc, hắn cũng vẫn cảm thấy vui vẻ.

Dung Tịch thường thường nhịn không được dành thời gian đi văn phòng hắn, đứng ở cửa lén lút nhìn một cái. Văn phòng rất lớn, trung gian có bàn công tác, Giải Ý hay mở bản vẽ để trên đó, nghiêm túc mà nhìn chi tiết bản vẽ. Đèn huỳnh quang trên bàn công tác chiếu rọi trên mặt hắn, khiến thần tình chuyên chú của hắn rất rõ ràng, áo khoác tùy ý khoát lên lưng ghế dựa, áo sơmi xắn lên một nửa, thân thể thon dài, ánh mắt chăm chú. Dung Tịch thấy hắn như vậy, liền nhớ tới quá khứ xa xôi. Lúc bọn họ mới gặp gỡ, hiểu nhau, luyến tiếc nhau, mến nhau cùng biệt ly một đời, rồi lại đoàn tụ trong một đời khác, từng chút từng chút hiện ra trong đầu y, khiến y cảm xúc dâng trào, kích động không ngớt. Nhưng y sẽ không đi quấy rối lúc Giải Ý đang làm việc, chỉ đứng nhìn ngoài cửa một hồi, cảm thấy mỹ mãn rồi trở lại tiếp tục công tác.

Ngày như vậy rất hạnh phúc, không có thay đổi nhanh chóng, không có sóng to gió lớn, từ công ty về đến nhà dường như đều chỉ có một ít chuyện hằng ngày muốn làm, nhưng Dung Tịch cùng Giải Ý đều cảm thấy rất tốt, rất dễ chịu.

Trưa cuối tuần, Trần thị vì chuyện Sơn Thủy uyển bị hồng thủy bao phủ mà mở hội nghị, mời tất cả nghiệp chủ cùng phóng viên truyền thông toàn bộ thành thị tham gia. Hội nghị tại phòng họp một khách sạn năm sao, yến hội chiêu đãi mọi người tham gia hội nghị, do Lộ Phi phụ trách an bài, tại mọi phương đều chuẩn bị rất chu đáo, tận lực bảo chứng vạn vô nhất thất.

Ngoại trừ Trần Trí Phàm, Lộ Phi còn có Dung Tịch cùng Giải Ýcũng dự họp hội nghị, cùng nhau đối mặt nghi vấn cùng chỉ trích. Bốn người toàn bộ mặc chính trang, khí tràng cường đại, một đường đi kinh sợ toàn bộ hội trường, khiến mỗi người đều có ấn tượng vô cùng sâu sắc. Nhất là Giải Ý, vóc người cao to, mặt mày như họa, khí chất ưu nhã, phong độ ôn nhu, nhất thời đánh trúng tâm lý của mọi người.

Hội nghị bắt đầu, Trần Trí Phàm giới thiệu đại thể tình huống, tổn thất công ty cùng với = sự hứa hẹn với nghiệp chủ. Vì ở dưới mực nước một thời gian dài, nền đất rất khả năng có vấn đề, bởi vậy, phòng ốc đều có thể đã hư hao trùng kiến ban đầu, nhưng tuyệt đối bảo chứng chất lượng, đối với nghiệp chủ đến giờ vẫn không trả phòng công ty có một số ưu tiên, thí dụ như biếu tặng ga ra, thêm diện tích đất, hoa viên…..

Thái độ hắn phi thường thành khẩn, phương pháp giải quyết đưa ra cũng toàn diện, những nghiệp chủ đều rất thỏa mãn, chỉ hỏi một ít kỳ hạn công trình, thời gian phòng các loại vấn đề, Trần Trí Phàm đều tường tận giải thích, thái độ thủy chung hòa ái dễ gần.

Nghiệp chủ biểu thị không có nghi vấn gì, sau đó đến phiên phóng viên, bọn họ cùng Trần thị quan hệ luôn luôn tốt, bộ quan hệ xã hội bình thường có hẹn phóng viên đi ăn, mà công ty bất động sản cũng thường hay đặt quảng cáo trên báo, bởi vậy coi như là nồi cơm của truyền thông, hơn nữa bất ngờ lần này cũng không phải nguyên nhân do Trần thị gây ra, mà chỉ do thiên tai nhân họa, Trần thị cũng là người bị hại, cho nên các phóng viên cũng không có ý làm khó dễ, chỉ ở một vấn đề nào đó hỏi vài câu, Dung Tịch cùng Lộ Phi cũng đều nói rõ.

Giải Ý không nói chuyện, các phóng viên rốt cục nhịn không được, có người hỏi thân phận của hắn. Trần Trí Phàm mỉm cười giới thiệu, “Giải Ý tiên sinh là tổng giám thiết kế chúng ta cố ý mời tới, hắn là hoạ sĩ, nhiếp ảnh gia nổi tiếng, trước đây cũng từng ở trong hành nghiệp xây dựng đạt được thành tựu phi phàm, lần này chúng ta trùng kiến Sơn Thủy uyển là do hắn thiết kế, bảo chứng khiến các nghiệp chủ có được một mảnh đất mang trình độ quốc tế.” Những nghiệp chủ này nhất thời hưng phấn, không hẹn mà cùng vỗ tay ủng hộ.

Giải Ý hơi hơi thấp người, đối với ủng hộ của nghiệp chủ biểu thị lòng biết ơn, sau đó giản đơn mà nói một số ý tưởng về chuyện thiết kế của Sơn Thủy uyển, khiến rất nhiều người đều cảm thấy rất cảm giác mới mẻ, nghiệp chủ vui mừng ra mặt, các phóng viên không ngừng ghi lại.

Sắp đến 6 giờ, hội nghị viên sắp kết thúc, Lộ Phi mời mọi người đến phòng yến hội dùng cơm. Nhân viên tham dự liền đứng dậy đi ra phòng hội nghị, cười cười nói nói đi ra ngoài. Trần Trí Phàm cũng phải rời đi bục diễn thuyết, điện thoại di động trong túi y rung liên tục.

Y nhìn một chút rồi nhận ngay, “Alo, lão tam, có muốn lại đây ăn cơm chiều không?”

Thanh âm Trần Tam có chút gấp gáp, “Đại ca, mẹ, cậu cùng nhị tỷ đều bị người bắt đi rồi. Hội nghị bên kia của đại ca cũng rất quan trọng, tạm thời đừng đi đâu, ta ở đây xử lý, bất quá, các ngươi cũng phải chú ý an toàn, để các huynh đệ theo sát, đừng quá sơ suất.”

Trần Trí Phàm lấy làm kinh hãi, “Thế nào có thể? Bắt đi ở nơi nào?”

“Đại trạch.” Trần Tam cười lạnh một tiếng, “Ta đang truy tìm, thật muốn nhìn xem, ai là nội gián.”

Trần Trí Phàm rất nhanh tỉnh táo lại, “Hội nghị ở đây đã sắp kết thúc, lão tứ cùng Tiểu Ý, Tiểu Lộ ở chỗ này với khách khứa là được rồi, ta sẽ trở về.”

“Cũng được.” Trần Tam suy nghĩ một chút, “Ngươi cần phải chú ý an toàn, lão tứ bên kia cũng không thể sơ sót. Như vậy đi, ngươi chờ một chút rồi tới, ta phái Hiểu Chu dẫn người đi đón ngươi.”

“Tốt.” Trần Trí Phàm đáp ứng rồi gác máy.

Dung Tịch, Giải Ý, Lộ Phi đều còn ở đó, tuy rằng không có nghe Trần Tam nói gì, nhưng đều cảm giác được có đại sự phát sinh, vì vậy cùng nhau nhìn về phía y.
Bình Luận (0)
Comment