Giường của Bích Hoa Linh Quân là một tảng đá, trải đệm giường không giày không mỏng, vân bị cũng tầm thường, Bích Hoa Linh Quân không chú trọng lắm, giường không quá dài, cũng không quá rộng.
Đan Chu Tiên Đế tựa vào đầu giường, mắt khép hờ: “Ừm, đúng là giường hơi chật đó.”
Hạc Vân đứng trước giường, cung kính nói: “Đế tọa, Đan Tiêu cung đã sớm tu sửa xong…”
Vân Thanh đứng cạnh cũng chen vào, “Nơi đó so ra tốt hơn Linh Quân phủ của chúng ta nhiều, giường cũng rộng hơn.”
Đan Chu Tiên Đế trên giường mở mắt ra, “Ồ, thật sao? Vậy thì tốt, cái giường này bổn tọa và Bích Hoa cùng ngủ, quả là quá chật chội, đem cái giường lớn ở Đan Tiêu cung chuyển tới đây đi.”
Bích Hoa Linh Quân trở lại phủ thì thấy Trì Sinh, Vân Thanh cùng một đám tiểu tiên đồng đang hỗn loạn chạy tới chạy lui trên hành lang.
Trì Sinh nói: “Linh Quân, Hạc Vân sứ cãi nhau với Đế tọa, trong phòng đang căng thẳng lắm…”
Bích Hoa Linh Quân sau khi nghe xong chuyện Đan Chu thích long dương thì có chút khiếp sợ, nhớ lại Đan Chu mấy ngày gần đây khi dễ đám linh thú tâm can bảo bối của hắn, từ hai con báo con mới vừa cai sữa tới huyền quy già nhất nơi đây đều bị Đan Chu sờ soạng qua, khiến Bích Hoa Linh Quân cực kỳ tức giận.
Dưới cơn thịnh nộ, Bích Hoa Linh Quân vốn định đi tìm Ngọc Đế nói phải trái, nhưng nghĩ kỹ thì, Đan Chu Tiên Đế ở trong phủ đã lâu, nhiều nhất cũng chỉ sờ sờ đám linh thú chứ chưa làm gì khác, cùng lắm xem là trêu chọc, y nói thành tăng tiến giao lưu tình cảm với chúng nó thì cũng không phản bác được.
Ngày đó, Đan Chu Tiên Đế nhất định đòi ngủ chung với Bích Hoa Linh Quân, hắn đã từng trải qua chuyện này, trong lòng biết rõ đây chỉ là trêu đùa, lấy việc đối phương cực kỳ hoảng sợ sau đó lúng túng liều mạng tìm cách thoát thân làm niềm vui, cho nên hắn chỉ mỉm cười đáp ứng, thập phần sảng khoái. Thần sắc Đan Chu Tiên Đế quả nhiên có chút mất hứng.
Giường của Bích Hoa Linh Quân không lớn, hắn ngủ một mình thì dư dả, nhưng thêm một người liền trở nên chật chội. Bích Hoa Linh Quân vốn nghĩ, chờ Đan Chu Tiên Đế chịu không được chen chúc thì sẽ di giá về Đan Tiêu cung đi, mọi sự đại cát. Không ngờ Đan Chu cứ vậy mà ngủ hết một ngày lại một ngày, tuy rằng không thoải mái, nhưng không hề có ý tứ muốn đi.
Bích Hoa Linh Quân đi tìm một chỗ thanh vắng đi dạo, ngẫm nghĩ một chút, Đan Chu mấy ngày nay tuy cùng hắn đồng sàng cộng chẩm nhưng cũng không có dấu hiệu hảo long dương gì, dựa theo tính tình vô liêm sỉ lại thích phô trương không có nửa điểm che giấu của y, nếu thật có ham muốn này, linh thú trong phủ chỉ sợ không phải bị sờ soạng một tí liền cho qua chuyện như vậy.
Bích Hoa Linh Quân khoanh tay vừa dạo bước vừa nghĩ, kỳ thật lão phượng hoàng có thể chỉ là thích nhìn người đẹp mà thôi, hơn nữa còn hay thích sờ sờ soạng soạng, vì thế bị đồn thành thích long dương, lưu truyền một đề tài bàn tán đến cả vạn năm.
Thích sắc đẹp, thích sờ mó, tật xấu này vẫn còn có cách đối phó.
Bích Hoa Linh Quân xa xa nhìn phía hư không, thở dài, lại đi thêm một vòng nữa rồi mới hồi phủ.
Vừa về tới liền thấy đám tiểu tiên đồng chạy tới chạy lui, rồi sau đó Trì Sinh nói, Hạc Vân cãi nhau với Đan Chu.
Bích Hoa Linh Quân bước nhanh vào phòng ngủ, liếc mắt một cái liền thấy Hạc Vân quỳ gối trước giường, sắc mặt trầm tư, Đan Chu nằm ở trên giường, ngáp dài: “Tiểu tiên hạc, ngươi coi như quỳ một vạn năm, bổn tọa không muốn đi Đan Tiêu cung, tức là sẽ không đi, nhanh đứng lên đi…” Thấy Bích Hoa tiến vào, y chỉ chỉ mặt đất, vẻ mặt có điểm bất đắc dĩ, “Ngươi trở về vừa lúc, tiểu tiên hạc này nói ta không dọn đến Đan Tiêu cung hắn liền quỳ mãi ở đây, ta có về Đan Tiêu cung không thì có liên quan gì tới hắn? Hắn trưng ra vẻ mặt như phải chịu đựng ta này là vì cái gì?”
Bích Hoa Linh Quân đứng ở trong phòng, nhíu mày nhìn nhìn Hạc Vân, Hạc Vân cúi đầu quỳ, không nói một lời.
Trì Sinh cùng Vân Thanh núp ngoài cửa, Bích Hoa Linh Quân quay lại hỏi: “Đây là có chuyện gì?”
Trì Sinh ngập ngừng: “Hôm nay Hạc Vân sứ lại đây thỉnh Tiên Đế quay về Đan Tiêu cung, Vân Thanh hắn nói Đan Tiêu cung tốt hơn chỗ này, giường cũng rất lớn, đỡ cho Tiên Đế ủy khuất quý thể, mỗi ngày cùng Linh Quân chen chúc chung một cái giường. Tiên Đế kêu Hạc Vân đem giường lớn trong Đan Tiêu cung đưa đến đây. Rồi sau đó… Hạc Vân sứ thỉnh Tiên Đế quay về đan tiêu cung, Tiên Đế nói không trở về Đan Tiêu cung, muốn ở lại chỗ này, bắt Hạc Vân sứ dọn giường, Hạc Vân sứ vẫn là thỉnh Tiên Đế quay về Đan Tiêu cung… Vì thế liền…”
Đan Chu nói: “Tiểu tiên hạc bộ dạng mảnh mai nhưng tính khí quá cứng rắn. Ngọc Đế cũng đâu có mệnh ngươi cần phải khuyên ta về Đan Tiêu cung đâu, bổn tọa ở đây quả thật rất thoải mái, ngươi luôn miệng nói sợ ta ở đây ủy khuất mới thỉnh ta trở về, lý do này nói không thông. Ngươi vì cái gì nhất định muốn bổn tọa về Đan Tiêu cung? Ta vừa hỏi ngươi nguyên nhân thực sự là gì, ngươi liền quỳ xuống. Ai…” Thở dài một tiếng, bất đắc dĩ ngồi dậy, “Ta nhớ được, khi trước lão nhân gia ta lừng lẫy, các tiên linh vũ tộc đều sinh động lại nhu thuận. Như thế nào ngót nghét một vạn năm sau, đã khó chịu thành cái dạng này. Chẳng lẽ lúc tuổi nhỏ không được dạy dỗ? Dù vẻ ngoài xinh xắn mà tính tình khó chịu, cũng làm cho người đau đầu…”
Bích Hoa Linh Quân sắc mặt trầm xuống, Hạc Vân biến sắc, cúi đầu nói : “Bẩm Đế tọa, khi tiểu tiên còn nhỏ thì từng có may mắn được Linh Quân dưỡng dục. Nhưng phẩm chất này chính là thiên tính của ta, tuyệt không liên quan tới Linh Quân. Tiểu tiên mạo phạm Tiên Đế, tự biết lỗi, tiểu tiên thỉnh Đế tọa di giá Đan Tiêu cung, chính là bởi vì tiểu tiên xem ra đế tòa ngụ ở chỗ này hình như có không ổn. Mong Đế tọa nhận lời.”
Đan Chu từ trên giường ngồi dậy: “Tiểu tiên hạc, ta bị ngươi cuốn lấy cũng hồ đồ luôn rồi. Ngươi cảm thấy không ổn, muốn bổn tọa di giá Đan Tiêu cung, đây là đạo lý gì?”
Hạc Vân hạ mắt mắt, Bích Hoa nhìn hắn, mềm giọng: “Đây là vô cớ gây rối.”
Thần sắc Hạc Vân đông cứng, ngẩng đầu nhìn Bích Hoa Linh Quân. Bích Hoa Linh Quân nghiêm nghị: “Hạc Vân sứ, ngươi tạm thời làm chưởng án sứ của Đan Tiêu cung, quản lý việc ở Đan Tiêu cung, ngươi quỳ thỉnh tiên đế quay về Đan Tiêu cung, bổn quân vốn không nên can thiệp, nhưng ngươi lúc này ở đây làm khó dễ, thật sự không hợp tiên quy, Ngọc Đế chỉ mệnh ngươi hiệp phụ tiên đế, ngươi hiện tại đang làm, là khuyên can, hay là bức bách?”
Hạc Vân sắc mặt trắng bệch, lại rũ mắt thêm một chút, Bích Hoa Linh Quân nói : “Tiên Đế nói ngài đau đầu, kỳ thật ta đối với hành vi của ngươi cũng không có biện pháp.” Lại khom người với Đan Chu, “Đế tọa, thỉnh tới tiền thính ngồi một lát, đợi tiểu tiên khuyên Hạc Vân sứ, thật sự không được thì sẽ nghĩ cách khác.”
Đan Chu còn chưa nói gì, Hạc Vân bỗng ngẩng đầu lên: “Linh Quân, tiểu tiên biết sai rồi, tiểu tiên bức bách Tiên Đế, còn tự cho là đúng, tội không thể tha…”, rạp người dập đầu nói tiếp, “Tiểu tiên biết tội, lập tức lui ra, xin tự chịu phạt.” Chậm rãi đứng dậy, lui ra khỏi cửa.
Đan Chu phẩy tay: “Ai, ngươi chịu đứng lên là tốt rồi, bổn tọa không cao ngạo như vậy, cũng không phải chuyện gì lớn…”
Hạc Vân cúi đầu không nói.
Bích Hoa Linh Quân cũng khẩu khí hòa hoãn: “Đế tọa cũng không trách tội, việc này coi như chưa xảy ra đi, mới vừa rồi bổn quân trách mắng nặng lời, Hạc Vân sứ chớ trách.”
Hạc Vân thấp giọng: “Linh Quân, ta…”
(Phong: *lật bàn* muốn đánh Đan Chu =___=||| Tui sủng Hạc Vân lắm đó =____=|||)Bích Hoa vỗ vỗ bả vai hắn: “Về chỗ Ngọc Đế trước đi.”
Hạc Vân thần sắc lại thay đổi một lần, không nói gì, rời đi.
Đan Chu nói : “Đúng rồi, giường lớn ở Đan Tiêu cung kia, mau đem tới đây”, cười híp mắt với Bích Hoa Linh Quân, “Bổn tọa đã nhiều ngày cùng ngươi đồng sàng cộng chẩm, nhìn ngươi tựa hồ cũng chịu ủy khuất rồi, ta tặng giường lớn cho ngươi, ngươi thích không?”
Bích Hoa Linh Quân đáp: “Giường của tiểu tiên giường quả thật nhỏ hẹp, khiến Đế tọa cùng chịu ủy khuất, tiểu tiên sợ hãi, Đế tọa ban thưởng giường lớn, tiểu tiên cảm kích không thôi.”
Đan Chu mỉm cười vuốt cằm.
Hạc Vân đã rời đi. Một lát sau Bích Hoa Linh Quân ra khỏi phòng, vừa tới hành lang, Vân Thanh đột nhiên xuất hiện từ sau một cây cột, quỳ xuống: “Linh Quân, ta sai rồi, là ta cầu Hạc Vân sứ thỉnh Tiên Đế quay về Đan Tiêu cung. Linh Quân bảo ta đi Đan Tiêu cung báo cho Hạc Vân sứ Tiên Đế hết thảy bình an, ta lắm miệng mới nói với Hạc Vân sứ… Nói… Tiên Đế ngài ở nơi này chúng ta rất sợ hãi, Linh Quân mỗi ngày còn phải bồi Tiên Đế ngủ… Cầu Hạc Vân sứ thỉnh Tiên Đế trở về, Hạc Vân sứ vì vậy mới…” Đôi mắt đỏ hoe, thút thít khóc, “Linh Quân phạt ta đi, là ta sai lầm rồi…”
Bích Hoa Linh Quân xoa xoa trán: “Trước đứng lên đi, đến thư phòng với ta, ta viết phong thư nhận lỗi, ngươi đem đến quý phủ của Hạc Vân sứ, thay ta xin lỗi hắn.”
Vân Thanh sụt sịt mũi đứng lên, vừa khóc vừa cùng Bích Hoa Linh Quân đi thư phòng.
Đan Chu Tiên Đế lại quay về giường nghỉ ngơi chốc lát, rồi sau đó đi thong thả đi ra cửa. Trong đình viện một mảnh vắng vẻ, Đan Chu nhìn thấy Trì Sinh bởi vì đang trực nên không thể không canh giữ ở hành lang, vẫy vẫy tay.
Trì Sinh khổ sở từng bước đi đến, hành lễ: “Đế tọa có gì phân phó?”
Đan Chu nói : “Bổn tọa nói qua nhiều lần, không cần giữ lễ tiết. Bổn tọa chỉ là có chút buồn, muốn tìm ai đó tới tâm sự. Ngươi cùng ta đến ương đình ngồi một chút được không?”
Trì Sinh trong lòng gào thét một tiếng, đi theo Đan Chu Tiên Đế vào lương đình.
Đình viện thanh u tĩnh lặng, Trì Sinh ngồi ngay ngắn đối diện Đan Chu , Đan Chu nói một câu, cậu liền ứng một câu, Đan Chu nói nửa ngày cái gì thiên đình thay đổi thật nhiều, phong cảnh rất tốt, các tiểu thần tiên đều khiến người ta yêu thích, Trì Sinh đều nhất nhất đáp lời, Đan Chu nhìn một vòng xung quanh, cảm thán, “Ta thấy rất kỳ quái, tiểu tiên hạc Hạc Vân kia rõ ràng là đồng tộc của bổn tọa, lại rất thanh tú, vì sao bổn tọa nhìn hắn lại không có chút hưng trí nào. Thì ra là vì lần nào gặp hắn đều thấy hắn không vui, như bị ai chọc cho khó chịu. Chẳng lẽ hắn có việc gì sao?”
Trì Sinh vẻ mặt cứng ngắc, cười khan vài tiếng.
Đan Chu nói tiếp, “Đúng rồi, hôm nay ta thấy khi hắn nhìn Bích Hoa, thần sắc càng ảm đạm, chẳng lẽ hắn có vẻ mặt khóc tang này là vì linh quân nhà các ngươi?”
Trì Sinh ngẩng đầu, thần sắc cứng ngắc có chút biến đổi, ậm ừ nói, “Khụ… bẩm báo Đế tọa, tiểu nhân chỉ có thể nói… Linh Quân người thấy Hạc Vân ảm đạm như vậy cũng quen rồi… khụ, Hạc Vân như vậy cũng đúng… Tuy rằng chuyện không liên quan ngài ấy… nhưng nhìn thấy Linh Quân chúng ta, ngài ấy hẳn là áy náy lắm…”
Đan Chu hứng thú, “Áy náy? Chẳng lẽ tiểu tiên hạc đã làm gì không đúng? Bích Hoa tiểu tiên luôn không thích vũ tộc, bổn tọa còn nghe nói, nếu là tiên cầm hắn chỉ thích loài quý báu nhất, còn tưởng rằng khi tiểu tiên hạc ở trong phủ, Bích Hoa ngại tiểu tiên hạc không trân quý nên không chiếu cố tốt…”
Trì Sinh nhăn mặt, “Đế tọa nghe lời đồn này từ đâu vậy. Thứ cho tiểu nhân nhiều chuyện nói một câu, Linh Quân chúng ta tuy rằng khi nuôi linh thú có tật xấu thấy mới nới cũ, nhưng chưa bao giờ chướng mắt hoặc lạnh nhạt với ai như Đế tọa vừa nói. Linh Quân đối với tiên cầm vốn không có thành kiến gì, nếu không phải huynh trưởng của Hạc Vân sứ năm đó… Linh Quân chúng ta làm sao lại không nuôi tiên cầm nữa, Hạc Vân sứ cứ ôm lòng áy náy với Linh Quân chúng ta nhiều năm như vậy, kỳ thực rất đáng thương.”