Như Ý Đản

Chương 26

Trong tay Đan Chu bỗng xuất hiện một chiếc lông vũ thật dài, đưa tới trước mặt Bích Hoa Linh Quân, “Bích Hoa, đây là lông đuôi của ta, ta tặng nó cho khanh, chỉ có người ta coi trọng nhất mới được ta tâng, khanh nguyện ý nhận không?”

Bích Hoa nhìn chiếc lông vũ hào quang sặc sỡ, đáp, “Ừm, quả thực là vật trân quý, tiểu tiên từng nhìn thấy một chiếc giống hệt ở chỗ Tống Dao, nghĩ có lẽ là Đế tọa đưa cho Hoành Văn, nay Đế tọa tặng lông vũ cho tiểu tiên, tiểu tiên sợ hãi không thôi.”

Bích Hoa Linh Quân còn nhớ rõ, mới hai ngày trước hắn lại đến cô đảo của Tống Dao chơi, Tống Dao tức giận thở phì phò nói với hắn, “Cái lão phượng hoàng Tiên Đế trong nhà ngươi, háo sắc dị thường, không phải tốt lành gì, ngươi phải đề phòng đó, một vườn linh thú trong veo như nước của ngươi, cẩn thận bị hắn ăn sạch. Mỗi lần hắn tán tỉnh sẽ có màn tặng lông vũ, đã tặng cho thái tử của Long Vương một cây, ngươi thấy cái đang cắm trong bình hoa kia không? Cây đó là hắn tặng Hoành Văn đó!”

Đan Chu tinh tế quan sát thần sắc Bích Hoa Linh Quân, “Ồ, cái kia sao, quả thật là ta đưa cho tiểu thần tiên kia, lúc ấy ta nhìn y cực kỳ vừa mắt, ngoài y ta cũng chưa từng tặng người nào, hơn nữa”, ánh mắt Đan Chu thập phần khẩn thiết, “Cái ta tặng y là lông ngoài rìa, còn này là lông đuôi ở ngay chính giữa, từ thiên đình xuống nhân gian chỉ có duy nhất một cây này, là độc nhất vô nhị, so với cái kia, ý nghĩa khác nhau rất lớn.”

Bích Hoa Linh Quân không nói gì.

Đan Chu hỏi, “Khanh không tin? Hay là ta tặng cho tiểu thần tiên kia làm khanh không vui?”

Bích Hoa Linh Quân giật mình, vội vàng nói, “Không phải không phải.”

Đan Chu lại hỏi, “Vậy, khanh có đồng ý không?”

Bích Hoa Linh Quân đáp, “Đế tọa, người phải biết, nếu chúng ta thực sự như thế là xúc phạm thiên điều.”

Đan Chu mỉm cười, “Cái gì thiên điều không thiên điều, bằng không ta đi tìm Ngọc Đế nói một tiếng, chẳng lẽ còn có thể đánh ta trở về trong trứng sao? Thiên điều linh tinh gì đó khanh không cần để ý, chẳng có gì ghê gớm. Khanh trả lời ta, khanh có bằng lòng không?”

Bích Hoa Linh Quân trầm mặc một lát, gật nhẹ đầu, “Được.”

Một chữ “được” nói thật chém đinh chặt sắt, thanh âm có chút nặng nề.

Bích Hoa Linh Quân vừa rồi đã suy xét trong lòng, nghĩ đến Tiên Đế lão nhân gia không biết lại động trúng chỗ nào, chỉ sợ là gần đây buồn đến phát điên, muốn tìm một chuyện chưa từng làm qua giải buồn. Chuyện Đan Chu muốn làm, không dễ dàng ngăn cản được, mà có vẻ không làm được sẽ không chịu bỏ qua, vạn nhất y đi tìm tiên giả khác hoặc là có ý đồ với đám trân thú thì càng không tốt, không bằng cứ đồng ý với y thôi, Đan Chu có tật xấu là mau chán, qua vài ngày cảm thấy hết thú vị thì việc này liền êm xuôi.

Cho nên Bích Hoa Linh Quân mới thoải mái đáp ứng y.

Bích Hoa nói được, Đan Chu lại cảm thấy mất mát, giống như một con mèo bắt được một con chuột, thì con chuột đó nhất định phải giãy giụa gào thét cuối cùng mới nửa sống nửa chết mà quặt quẹo nhận mệnh, còn thái độ của Bích Hoa Linh Quân hiện tại thật giống như con chuột bị đặt dưới móng vuốt liền lập tức nắm im không nhúc nhích, làm cho Đan Chu có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó.

Đan Chu hỏi, “Bích Hoa, lời khanh nói, là thật tâm sao?”

Bích Hoa Linh Quân cười, “Đế tọa dùng bao nhiêu thật tâm hỏi ta, ta liền dùng bấy nhiêu thật tâm trả lời, tuyệt không có nửa điểm giả dối.”

Mắt Đan Chu thoáng lóe lên, “Bích Hoa, khanh nghĩ rằng lời ta vừa rồi chỉ là tùy tiện nói ra, không phải thật lòng? Ta – ta là thật lòng, khanh không tin ta?”

Bích Hoa Linh Quân trầm mặc một lát, mới đáp, “Như vậy, có thể cho ta chút thời gian suy nghĩ hay không? Chuyện này là đại sự, ta nếu tùy tiện quyết định, quả thực có vẻ quá khinh suất.”

Đan Chu lúc này mới để lộ ra tươi cười, “Được”, bỗng nhiên tựa đầu đến cạnh Bích Hoa, thấp giọng, “Chuyện khác khanh không cần bận tâm, ta cũng sẽ không bức bách khanh. Ta hy vọng khanh có thể tình nguyện cùng ta bên nhau, tương giai tương bạn.”

Bích Hoa Linh Quân lập tức gật đầu, “Ừm, tiểu tiên, ta, nhất định thận trọng.”

Xốc xốc chăn nói, “Vậy người cũng đi ngủ đi.”

Đan Chu bỗng nhiên vươn tay ôm lấy Bích Hoa Linh Quân, túm lấy chăn của mình ném xuống đất, sau đó mở chăn của Bích Hoa ra phủ lên cả hai, kề vào sát Bích Hoa mà nói, “Bích Hoa, mặc kệ là thật hay là giả, vừa rồi khanh cũng đã đồng ý một chút, từ giờ trở đi, chúng ta thân cận hơn đi.”

Bích Hoa Linh Quân cười nói, “Cũng tốt, thân cận thân cận dễ sinh tình cảm”, hắn kéo chăn lên, trầm giọng, “Nhưng việc thân cận hơn nữa, ta chỉ sợ quá phận, tạm thời không thể.”

Bích Hoa Linh Quân lúc này là cái bệnh thích chiếm tiện nghi tái phát, buột miệng nói ra, đến khi Đan Chu nhất thời ôm sát vào, hắn liền hối hận.

Đan Chu nheo hai mắt, “Việc thân cận hơn nữa, là… như vậy… đúng không?”

Bích Hoa Linh Quân và Đan Chu Tiên Đế môi lưỡi dây dưa, lúc chậm lúc nhanh, lúc sâu lúc nông, Đan Chu mỗi điểm đều chạm tới, cùng Bích Hoa Linh Quân thật vô cùng hòa hợp.

Một lát sau, Đan Chu mở hai mắt, môi chậm rãi dời đến hõm cổ Bích Hoa, nhẹ nhàng chạm vào, “Bích Hoa, khanh có muốn… hay không?”

Bích Hoa Linh Quân vội nói, “Khụ khụ, làm như vậy, khụ khụ, hình như hơi nhanh, chuyện này, phải, khụ khụ, ngày dài tháng rộng, chậm rãi bồi đắp, khụ khụ…”

Đan Chu hơi lui về phía sau, giương mắt nhìn Bích Hoa Linh Quân, nhẹ giọng, “Cũng được, khanh có đang suy nghĩ, để khi khanh đáp ứng hẵng làm cũng không sao, ngày rộng tháng dài, ta không vội”, y ngáp một cái, nằm xuống gối, “Được rồi, hôm nay cứ ngủ đã.”

Bích Hoa Linh Quân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nằm xuống, Đan Chu lại cọ đến bên cạnh, Bích Hoa vừa nhắm hai mắt, Đan Chu ghé vào bên tai hắn nói, “Đúng rồi, ta có một việc vẫn luôn muốn hỏi khanh, Bích Hoa Linh Quân là tiên hào của khanh, bởi vậy ta vẫn luôn gọi khanh là Bích Hoa, ngoài tiên hào, khanh còn tên khác không?”

Bích Hoa Linh Quân lại trầm mặc một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng, “Có, ta là tu đạo ở phàm gian rồi mới phi thăng đến thiên đình. Bởi vậy ta còn có tên ở phàm gian.”

Cái tên này, từ sau khi hắn đến thiên đình thì cơ hồ không còn nhắc tới nữa, không có ai nghĩ đến chuyện phải hỏi, mà ngay cả bản thân hắn cũng đã sớm quên.

“Ta ở phàm gian họ Thẩm, tên Yến, tự Thanh Tịch.”

Đan Chu lặp lại hai lần, “Thanh Tịch, Thanh Tịch”, rồi nói, “Tên này rất hay, vì sao đến thiên đình thì không dùng nữa?”

Bích Hoa Linh Quân ngừng một chút, mới nói, “Bởi vì… ta là sau khi tu đạo mới thành tiên, đã tu đạo, là làm đạo sĩ, tự nhiên sẽ có đạo hào, tên khi tục nhân đã từ bỏ, đạo hào kia, khụ khụ… có chút… cho nên ta không muốn dùng, lúc ấy ta bái làm môn hạ của Linh Bảo Thiên Tôn, liền thỉnh Thiên Tôn ban tên, được đặt là Bích Hoa.”

Đan Chu lập tức lại nhích vào sát người Bích Hoa, “Như vậy trên thiên đình, người biết tên thật của khanh chỉ có ta?”

Bích Hoa Linh Quân yên lặng gật đầu.

Đan Chu vui mừng mỉm cười, ghé sát vào tai Bích Hoa, thấp giọng, “Ta đây về sau sẽ gọi khanh là Thanh Tịch”, thấy Bích Hoa Linh Quân vẻ ngầm chấp nhận, lại nói, “Như vậy năm đó khi khanh còn là tiểu đạo sĩ, đạo hào rốt cục là gì?”

Thần sắc Bích Hoa Linh Quân lộ ra vẻ bất đắc dĩ, mặt nhăn lại, sau một lúc từ kẽ răng gian nan nói ra hai chữ, “Như Ý…”

Bình Luận (0)
Comment