Như Ý Đản

Chương 31

Sau khi Đan Chu trở lại Đan Tiêu cung, quả thật là sóng yên biển lặng.

Các tiểu tiên, tiên đồng tùy thị trong Đan Tiêu cung đều do Hạc Vân dạy bảo, đoan chính quy củ. Khi Đan Chu về tới Đan Tiêu cung, tiểu tiên, tiên đồng chỉnh tề đứng hai bên tả hữu, các tiểu tiên mặc trường bào mặc sắc tay áo trắng, tiểu tiên đồng tóc búi gọn gàng, cũng mặc y phục mặc sắc. Đan Chu nhìn thấy, nhíu nhíu mày, “Màu sắc quá đơn điệu, sáng sủa chút thì tốt hơn.”

Đế tọa vẻ mặt không vui, Hạc Vân cùng các tiểu tiên không dám cãi lời, lập tức đi làm. Cũng may thiên đình không giống phàm gian, đổi một bộ y phục bất quá là chút công phu thôi, giây lát sau, y bào trên người các tiểu tiên, tiên đồng đều từ mặc sắc đổi thành màu thủy lam, sáng sủa hơn rất nhiều.

Đan Chu lại vẫn không hài lòng: “Màu thủy lam này vẫn quá lạnh lẽo. Ấm áp hơn chút đi.”

Hạc Vân cúi đầu vắt óc suy nghĩ, cuối cùng ra một quyết định, đổi toàn bộ y phục của các tiểu tiên đồng thành màu đỏ, ngay cả dây vấn tóc cũng là màu đỏ nốt, trong Đan Tiêu cung một mảnh sặc sỡ, Đan Chu lúc này mới khẽ gật đầu, ánh mắt lại lướt qua mấy tiểu tiên trẻ tuổi đứng một bên, tiểu tiên lớn tuổi hơn tiên đồng một chút, bộ dáng thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, nếu khiến bọn họ cũng trở nên đỏ rực, Hạc Vân thực sự không hạ thủ được.

May mà Đan Chu vào lúc này mở miệng nói: “Đỏ rất đẹp, nhưng vẫn cần có một màu sắc tương xứng.” Như nghĩ đến cái gì, bên môi bỗng hiện lên ý cười nhẹ, “Ví như hồng cùng lục, là xứng nhất.”

Hạc Vân cúi đầu: “Đế tọa nói rất đúng.”, sau đó phất tay đổi trường bào của các tiểu tiên thành màu lục nhạt, Đan Chu vừa lòng mỉm cười gật đầu.

Từ đó về sau, trong Đan Tiêu cung hồng hồng lục lục lui tới, Đan Chu mỗi khi nhìn thấy đều cảm thấy được thư thái.

Chính là lão nhân gia ngẫu nhiên sẽ để lộ dáng vẻ không có tinh thần.

Theo lý thuyết, hiện giờ trong Đan Tiêu cung, tiểu tiên mỗi người thanh tú đoan chính, tiên đồng đều lanh lợi trong trẻo xinh tươi, bọn hắn trẻ tuổi đơn thuần, có thể phụng thị cho vị Đan Chu Tiên Đế trong truyền thuyết này thì đều rất vui vẻ, đều hy vọng có thể thường xuyên được Tiên Đế dạy bảo. Đan Chu lẽ ra nên thoả mãn, vui vẻ không biết mệt mới đúng. Nhưng Đan Chu Tiên Đế sau khi về Đan Tiêu cung rồi thì luôn luôn bộ dạng uể oải, thích một mình ở trong phòng. Thỉnh thoảng y khoanh tay ở trong lầu các nhìn mây mờ phía xa, thân ảnh thập phần tịch mịch.

Từ khi Đan Chu về Đan Tiêu cung, Bích Hoa Linh Quân cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng thoải mái, mỗi ngày thảnh thơi chạy đông chạy tây khắp thiên đình, các tiểu tiên tiên đồng trong Đan Tiêu cung hắn cũng thấy qua, nghĩ Đan Chu về đó như cá về với nước, có thể ăn đậu hũ không mệt mỏi. Đáng tiếc vẫn chưa nghe được đồn đãi gì về chuyện này.

Hôm nay, Bích Hoa Linh Quân nhàn nhã ở chỗ Đông Hoa Đế Quân uống trà, đang muốn hồi phủ thì thấy một vệt nửa đỏ nửa xanh từ xa cưỡi mây mà đến, chói mắt như vậy, nhất định là tiểu tiên ở Đan Tiêu cung.

Tiểu tiên cùng tiên đồng thấy Bích Hoa Linh Quân, vội khom mình hành lễ, Bích Hoa Linh Quân nói không cần đa lễ, thuận miệng hỏi: “Đế tọa gần đây ổn không.”

Tiểu tiên đáp: “Đế tọa hết thảy bình an.” Bích Hoa Linh Quân cười nói: “Đế tọa người luôn luôn gần gũi thân thiết, không hề kiêu ngạo. Ta nghĩ các ngươi gần đây nhất định được người chỉ giáo nhiều điều.”

Tiểu tiên cùng tiểu tiên đồng ngẩng đầu nhìn Bích Hoa Linh Quân, lộ ra thần sắc nghi hoặc. Tiểu tiên đồng nói : “Hở? Chẳng lẽ Đế tọa ngày đó ở quý phủ của Linh Quân thì rất thân thiết sao? Đế tọa luôn yêu thích yên tĩnh, không cho chúng ta quấy rầy, chúng ta đều đoán, chắc là chúng ta tư chất kém cỏi, Đế tọa không muốn dạy.”

Lão phượng hoàng lại có thể không ăn đậu hũ, Bích Hoa Linh Quân thấy thực kinh dị. Chẳng lẽ là gần đây đặc biệt nhắm vào người nào rồi nên dù có cả bãi cỏ tươi non gần hang y cũng không thèm cắn?

Tiểu tiên cùng tiểu tiên đồng hành lễ cáo từ, Bích Hoa Linh Quân chợt nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, làm phiền thay bản quân bẩm với Đế tọa, ngày đó được Đế tọa ban thưởng giường mây, nhưng bởi vì ngọa thất bản quân nhỏ hẹp, không tiện cất giữ, chỉ đành cung kính trả về, mong Đế tọa bỏ qua, không biết ngày nào thích hợp, bản quân sẽ tự mình đem giường đến trả.”

Tiểu tiên cùng tiên đồng trở lại Đan Tiêu cung, chuyển bẩm Đan Chu. Đan Chu nghe xong, tùy tùy tiện tiện khoát tay nói: “Bổn tọa đã biết, vậy nói với hắn, năm ngày sau cứ đưa tới.”

Tiểu tiên đồng lập tức đến phủ Bích Hoa Linh Quân truyền lời. Đan Chu nửa nằm nửa ngồi trên giường êm, lại ngáp một cái. Hạc Vân sứ hỏi: “Đế tọa gần đây tinh thần không tốt, không lẽ ở Đan Tiêu cung có chỗ nào khiến Đế tọa cảm thấy không thoải mái sao?”

Đan Chu miễn cưỡng lên tiếng: “Thật cũng không có, chỉ là thấy buồn thôi. Có thể là do bổn tọa ở lâu trong phủ Bích Hoa quen rồi, như vậy đi, cũng tìm vài con linh thú để bổn tọa dưỡng thử. Chắc là sẽ không buồn nữa.”

Hạc Vân cung kính vâng lời, Đan Chu lại nói: “Bất quá, linh thú bình thường ta đều đã thấy qua ở phủ của Bích Hoa rồi, nuôi nữa cũng không thú vị. Ngươi đi tìm một con mà ở phủ Bích Hoa không có, càng quý hiếm càng tốt. Tốt nhất là lông xù, bốn chân.”

Muốn tìm linh thú mà trong phủ Bích Hoa Linh Quân chưa từng có, đây quả thật là thập phần khó khăn. Hạc Vân trong vòng hai ngày chạy hết tam giới, ngay cả địa phủ cũng không buông tha, cuối cùng tìm được một con.

Đan Chu tựa trên ghế tại chính điện của Đan Tiêu cung, thấy Hạc Vân dẫn theo một tiên nhân vào điện, tiên nhân ôm theo một con vật tuyết trắng, lông xù mềm như nhung.

Tiên nhân cúi người hành lễ với Đan Chu: “Tiểu tiên Khanh Châu tham kiến Tử Hư Tiên Đế, tiểu tiên là tiên giả môn hạ của Ngọc Thanh Thiên Tôn, Thiên Tôn nghe nói Đế tọa muốn nuôi linh thú, vừa hay gần đây có một con tuyết sư còn nhỏ, đặc biệt mệnh cho tiểu tiên đưa tới, không biết Đế tọa có vừa mắt chăng.”

Đan Chu nheo mắt nhìn con tuyết sư đang cuộn trong lòng Khanh Châu, đôi mắt đen láy mở to quan sát xung quanh, nâng tay nói : “Thoạt nhìn rất đáng yêu, ôm lại đây, bổn tọa xem thử.”

Khanh Châu ôm tuyết sư tiến lên, tiên khí trên người Đan Chu rất vượng, Tuyết Sư rúc vào ngực Khanh Châu không ngẩng đầu lên, Đan Chu dùng ngón nhẹ nhàng nâng cằm tuyết sư.

Nhưng, Khanh Châu mới vừa rồi quên nói một việc, con tuyết sư này là cái.

Hành vi như khinh bạc này của Đan Chu khiến nó cực kỳ phẫn nộ.

Mặc kệ Đan Chu là Tiên Đế hay cái gì thì đều là giống đực, làm ra hành vi vô lễ với nữ nhi này, thì phải trả giá.

Trong nháy mắt khi Đan Chu đang nâng cằm nó lên, tiểu tuyết sư giơ móng vuốt, vừa nhanh vừa chuẩn cào một cái lên tay Đan Chu.

Đương nhiên, loại lực đạo nho nhỏ này căn bản không có khả năng tổn thương đến đường đường Đan Chu Tiên Đế.

Đan Chu nói : “Ặc, nó cũng có chút… tính khí không tốt.”, tùy tay xoa bóp móng vuốt nó chìa ra.

Tiểu tuyết sư dựng thẳng lông trên người, nhe răng nanh, thêm một trảo không chút khách khí chụp vào mặt Đan Chu. (Phong: này thì ăn đậu hũ, có ngày bị đậu hũ cắn lại nha anh ~)

Khanh Châu vội vàng dùng tay đè chặt tuyết sư đang không ngừng giãy dụa, quỳ rạp: “Tiểu tiên trông giữ không nghiêm, đế tọa thứ tội!”

Đan Chu khoát tay: “Thôi, xem ra nó chướng mắt bổn tọa. Bổn tọa không thích ép buộc, nếu nó không muốn để bổn tọa nuôi, ngươi liền đem nó trở về đi.”

Khanh Châu lại bồi tội nửa ngày, mới mang theo tiểu tuyết sư đi về.

Hạc Vân cũng quỳ rạp người trên mặt đất: “Tiểu tiên hành sự bất lực, thỉnh Đế tọa trách phạt.”

Đan Chu thở dài : “Ngươi không có gì sai, không cần nhận tội. Nhớ kỹ sau này có tìm, tìm con nào hiền lành dễ gần một chút.”

Hạc Vân vâng lời, lập tức lại đi tìm.

….

Phong: Nói chung cũng thấy tội tội Đan Chu, sinh ra đã là tiên thân, sinh mệnh đằng đẵng, thần tiên vốn dĩ lại không như phàm nhân có thất tình lục dục, những cái như cầu bất đắc, ái biệt ly, Đan Chu dù trải qua cũng chưa chắc hiểu, bản thân mình còn không hiểu, nói gì đến việc theo đuổi, bao dung một người vốn có tâm tư phong phú như Bích Hoa đây?

Bình Luận (0)
Comment