Như Ý Đản

Chương 46

Đan Chu quan sát vẻ mặt Bích Hoa Linh Quân, cảm thấy vẻ mặt này khiến mình cực kỳ vừa lòng.

Bích Hoa Linh Quân hơi trợn mắt, ánh mắt lại vẫn nhịn không được lưu luyến trên mặt kính.

Đan Chu liền nghiêng người về phía Bích Hoa Linh Quân, cánh tay vòng qua tay Bích Hoa Linh Quân, đưa tay chạm vào chuôi kính, trên kính lóe ra thất thải lưu quang, cảnh tượng trong kính thay đổi.

Tựa hồ vẫn là cây ngô đồng vừa rồi, vẫn là cái tổ chim kia, nhưng chim non trong tổ đã thay đổi bộ dáng, không còn là một quả cầu nhung nhung mềm mại nữa. Lông vũ dường như dài ra, tất cả đều là màu đỏ thắm tươi đẹp, nhưng sau đuôi vẫn trơ trọi, khóe miệng vẫn còn một chút màu vàng nhạt.

Đan Chu dựa vào vai Bích Hoa Linh Quân, mỉm cười nói: “Đây là ta lớn hơn vừa rồi một chút, đã sắp biết bay.”

Tiểu phượng hoàng trong kính nhảy đến bên cạnh tổ, nghiêng đầu tò mò nhìn xa xa. Trên cổ nó vẫn là lông tơ, hai mắt như cũ ngập nước, sáng long lanh như sao trời.

Đan Chu khiêm tốn: “Lớn một chút thì không còn đáng yêu như lúc nãy, bất quá cũng không đến nỗi nào.”

Đúng vào lúc này, trong kính có một giọt sương sớm đọng trên phiến lá nhỏ trúng đầu tiểu phượng hoàng, nó lập tức nhắm mắt lại vẫy vẫy đầu, Bích Hoa Linh Quân đang cầm gương, không tự chủ được liền buột miệng nói: “Cũng, cũng không phải như thế.”

Đan Chu ừ một tiếng, thanh sắc bất động.

Tiểu phượng hoàng vỗ vỗ cánh, bay lên. Nó còn chưa trưởng thành, bay không vững, cũng không cao, cong cong vẹo vẹo bay tới một chỗ cao cao trên cây, có mấy lần suýt đụng vào cây, Bích Hoa Linh Quân nhịn không được mà giật mình thon thót.

Sau một lúc lâu, nó bay ra khỏi rừng cây. Tiểu phượng hoàng giữa bầu trời rộng lớn run rẩy vỗ đôi cánh nhỏ, cả người bỗng nhiên toát ra ánh lửa, vọt tới phía trước như một cục đá bị ai ném.

Đan Chu ở bên cạnh nói: “Ai, ta khi đó đã biết chút tiên pháp, nhưng ở trong rừng cây không dám dùng, một là sợ đốt cây, hai là sợ đụng cây. Bởi vậy chờ khi ra khỏi rừng cây mới dùng thử một chút.”

Tầm mắt Bích Hoa Linh Quân như dán chặt vào cảnh trong kính, hàm hồ ừm một tiếng. Đan Chu cười dài, lại nhân thể tiếp tục dựa sát vào người Bích Hoa.

Trong kính, tiểu phượng hoàng đã bay được rất xa, tới một ngọn núi đá. Phía dưới núi đá chính là biển khơi, sóng đánh vào vách đá, bọt nước như bạc vụn, tóe lên lại hạ xuống. Tiểu phượng hoàng bay quanh sườn dốc, như là muốn tìm chỗ đặt chân. Đột nhiên, nó tựa hồ nhìn thấy cái gì, xoay một vòng dừng lại trên một tảng đá.

Đan Chu vốn cứ ở một bên thong thả xem, đến lúc thấy cảnh tượng này mới phát giác có điểm không tốt, Quan Trần kính này y lấy được không lâu, cũng chưa thử qua phép thuật soi quá khứ bao giờ, không ngờ tới có những chuyện mình không muốn vẫn bị nó soi ra.

Nhưng nếu thu pháp ngay bây giờ thì quá lộ liễu, Đan Chu chỉ đành cắn răng mặc kệ chuyện trong kính tiếp tục.

Tiểu phượng hoàng sau khi dừng trên tảng đá thì nhảy vài bước về phía trước, Bích Hoa Linh Quân liền thấy, ở một khe đá cách tiểu phượng hoàng không xa, có một cái ổ nhỏ trải bằng cỏ mềm, bên trong có một con rồng con nhỏ xíu tròn vo đang ngủ.

Đan Chu không thể không thừa nhận, lão già Phù Lê kia hồi còn thơ ấu cũng rất dễ nhìn.

Trên người ấu long vảy chưa dài ra, màu da bích thanh trơn bóng, long giác trên đầu hãy còn là hai cái mụt nhỏ, bốn chân ôm lấy một hòn đá cuội bóng loáng, ngủ thập phần thích ý.

Bích Hoa Linh Quân nhìn chằm chằm ấu long, ánh mắt sáng lên, khóe miệng tựa hồ còn lộ ra vẻ mỉm cười cưng chìu.

Ấu long phình cái bụng theo tiếng ngáy phập phồng phập phồng, ngón tay Bích Hoa Linh Quân không kìm được chạm vào mặt kính, như muốn sờ sờ bụng nó.

Đan Chu nhìn ngón tay Bích Hoa Linh Quân, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

Tiểu phượng hoàng ngồi xổm trên tảng đá, thò đầu đánh giá ấu long đang ngủ say, bỗng nhiên vỗ vỗ cánh, cả người hồng quang chợt lóe, biến thành một hài tử khoảng bảy, tám tuổi.

Gương mặt hài tử lúc này đã lờ mờ thấy được những nét quen thuộc của Đan Chu hiện giờ, vô cùng tinh xảo xinh đẹp, trên người mặc y phục hồng sắc rực rỡ. Cậu nhóc vén tay áo, rón ra rón rén đi đến cạnh ấu long đang ngủ say, không biết từ nơi nào lấy ra một cây lông chim, chọc chọc mũi ấu long.

Ấu long nặng nề mà thở ra một hơi, cái mũi cọ xát với cục đá nó đang ôm trong ngực, nhưng nó vẫn nhắm chặt mắt, nhúc nhích một chút, tiếp tục ngủ.

Tiểu phượng hoàng cười lộ ra răng nanh đầy ý xấu, tiếp tục cầm lông chim, chọt chọt bên mũi ấu long.

Đan Chu khụ một tiếng: “Cái kia, Thanh Tịch, khi ta còn nhỏ, có hơi ấu trĩ. Ai lúc tuổi nhỏ cũng ngu ngốc như vậy, quay đầu lại ngẫm lại thấy cũng đáng yêu, phải không.”

Bích Hoa Linh Quân không trả lời, nhìn tiểu phượng hoàng cầm lông chim chọt tới khi ấu long nhảy mũi một cái, rốt cục mở mắt ra, tỉnh lại.

Xác nhận đầu sỏ gây nên mọi chuyện, ấu long giận dữ, một đạo thanh quang hiện lên, cũng biến thành một nam đồng ước chừng bảy tám tuổi, xắn tay áo, đánh về phía tiểu phượng hoàng, hai người nhất thời lăn thành một đoàn.

Hai đứa nhóc quyền cước đấm đá, thực lực tựa hồ không phân cao thấp, một lát sau đều mặt mũi bầm dập, ấu long một phát bắt được ống tay áo tiểu phượng hoàng, xé rách góc áo, tùy tay vứt đi, góc áo biến thành một đám lông chim, bay lả tả phiêu tán khắp nơi.

Trên người tiểu phượng hoàng hiện lên một đạo hồng quang, biến trở về thành phượng hoàng con, bay đến giữa không trung, phun ra một ngọn lửa, quét thẳng về phía ấu long.

Bên kia ấu long cũng biến trở về hình rồng, phun ra một luồng nước, dập tắt phượng hỏa. Ấu long tiện đà rung đùi đắc ý, lại phun ra một đạo thiểm điện, chém thẳng vào tiểu phượng hoàng. Hai vị Tiên Đế tương lai lúc trẻ người non dạ một trên đất một trên trời, đánh nhau kịch liệt.

Đan Chu nói: “Tiểu hài tử ấy mà, đều thích đánh nhau. Chờ sau khi lớn lên, sẽ không tiếp tục làm chuyện ngốc nghếch này.”, y vừa nói vậy, thân kính chợt lóe, cảnh tượng trong kính cũng thay đổi: “Khanh xem lúc này ta đã lớn hơn chút, cũng ổn trọng hơn.”

Trong kính mây trắng trời xanh, một con phượng hoàng đậu trên cành cây ngô đồng. Khóe miệng vàng nhạt không còn nữa, lông đuôi cũng đã mọc ra, lông vũ hoa hoè sáng lạn, chỉ là hình dáng tựa hồ so với Đan Chu hiện tại thì hơi nhỏ hơn chút.

Đan Chu nói: “Thanh Tịch, khanh cảm thấy sau đó so với trước đó nữa thì như thế nào?”

Bích Hoa Linh Quân nói: “Nguyên thân của Đế tọa, bất cứ lúc nào đều là độc nhất vô nhị.”

Trong kính, phượng hoàng đang tao nhã dùng mỏ chải chuốt từng sợi lông chim, một bên cánh chim hơi hơi nâng lên, cổ loan thành độ cong hoàn mỹ. Một mảnh lá cây khinh phiêu phiêu từ ngọn cây trên cao rơi xuống, vừa khéo dừng ở trên đầu nó.

Phượng hoàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, phiến lá cây liền từ nó đỉnh đầu rơi xuống, nó nghiêng đầu muốn tiếp tục chải lông, ai ngờ bởi vì tư thế quá mức tao nhã, chân bị trượt, cắm đầu té xuống khỏi cành cây.

Phượng hoàng rớt thẳng xuống phía dưới, cuối cùng trước khi nện vào mặt, nó vỗ hai cánh, bay lên, lượn một vòng rồi rơi xuống, sau một trận lưu quang liền hóa thành một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi vận hồng y rực rỡ, cuống quít nhìn xung quanh, xác định bộ dạng chật vật của mình không bị ai nhìn thấy, liền giơ nắm tay phải lên bên miệng khụ một tiếng, ra vẻ trấn định sửa sang lại áo bào.

Bích Hoa Linh Quân nhịn không được cong khóe miệng. Đan Chu xấu hổ phân trần: “Khi đó ta chỉ vừa mới trưởng thành, tuổi đó đều thích giả vờ giả vịt, chải chuốt khoa trương, còn muốn tỏ ra mình chín chắn lão luyện. Ở phàm gian hình như cũng có một câu là “cửa hàng trọng nhất mặt tiền” gì đó, phải không?”

Bích Hoa Linh Quân cười nói: “Ta ở phàm gian, lúc niên thiếu cũng từng như vậy. Lúc đó đã lập đông ta còn tay cầm chiết phiến phe phẩy, cảm thấy mình rất phong lưu tao nhã.”

Đan Chu cũng cười: “Ta nhớ lúc ấy, ta một ngày phải đi thanh tuyền tắm rửa ba bốn lần, hơn nữa lúc đi tắm nhất định phải bí mật, bởi vì tắm xong lông chim ướt đẫm, rất xấu, sợ bị nhìn thấy, lần nào cũng đều lén lút chờ hong khô mới đi ra ngoài.”

Bích Hoa Linh Quân nói: “Tắm rửa xong hóa thành nhân thân không phải là được sao?”

Đan Chu nói: “Sao có thể dễ dàng như vậy, khanh xem y phục của ta, có phải luôn là màu đỏ không. Cũng không phải ta thích đỏ, khi ta còn nhỏ không giống hiện giờ, có tiên pháp điển tịch, còn có tiền bối tiên chỉ điểm tu luyện, lứa chúng ta khi đó cái gì cũng đều không có, đều là trời sinh có tiên lực, sau đó tự mình mò mẫm tu luyện. Ta sau khi hóa thành hình người, xiêm y trên người vẫn là do phượng vũ biến thành, nếu lông chim ướt thì xiêm y cũng ướt.”

Bích Hoa Linh Quân như là muốn nói cái gì, hơi mấp máy môi, lại nuốt vào.

Đan Chu hỏi: “Khanh có chuyện gì muốn nói, không thể nói thẳng với ta sao?”

Bích Hoa Linh Quân ngập ngừng: “Tiểu tiên… Vừa rồi là nghĩ, nếu Đế tọa, cởi y phục ra, thì sẽ là bộ dáng gì…” (huhu Bích Hoa làm công là đúng rồi, suy nghĩ không trong sáng nhưng mà dễ cưng muốn chết hà TTvTT)

Đan Chu cười cười: “Tuy rằng bổn tọa hiện tại sớm đã không còn dáng vẻ năm xưa, bất quá vẫn có thể biến lại thành hình dáng năm đó được. Nếu Thanh Tịch muốn xem, ta biến trở về rồi cởi cho khanh xem. Khanh nếu cảm thấy nơi này bất tiện, liền đi tìm ôn tuyền, cùng nhau ngâm nước nóng, ta cởi cho khanh xem.”

Đan Chu ánh mắt sáng trưng, vẻ mặt thập phần khẩn thiết.

Bích Hoa Linh Quân vội nói: “Đế tọa ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ý của tiểu tiên là, Đế tọa khi đó nếu cởi quần áo, lại biến trở về nguyên thân thì…”

Đan Chu nói: “Bổn tọa tịnh không có hiểu sai, Thanh Tịch muốn nói ta cởi quần áo chẳng khác nào ta nhổ sạch phượng vũ, phượng hoàng không có lông, phỏng chừng cũng không khác gì gà nướng, gà quay, có đúng không”, y mỉm cười, “Chẳng lẽ Thanh Tịch lại nghĩ thành cái khác?”

Bích Hoa Linh Quân nghẹn lời: “Không có.”

Trong kính, hồng y thiếu niên xoay người nhặt phiến lá vừa rồi rơi xuống, đặt bên môi thổi nhẹ, phiến lá bị thổi bay về phía trước, lượn mấy vòng trong gió.

Thiếu niên nhướng mày cười, phẩy tay áo rời đi.

Trời xanh thăm thẳm, biển mây trắng xóa, trong nháy mắt, đều trở nên diễm lệ vô cùng.

Thất sắc lưu quang lần thứ hai lóe ra, hình ảnh trong kính lần thứ hai biến ảo, cuồng phong cuồn cuộn, sóng mây quay cuồng, trong biển mây, một con hỏa phượng cực lớn tường quang lóng lánh xoay quanh bay lượn, trong miệng nó phun ra liệt hỏa, hai cánh quạt thành cuồng phong, gió lớn cùng thế lửa đánh về hướng đối diện, trong khói lửa cuồn cuộn, có thân ảnh Ma tộc chạy trối chết, còn có…

Đan Chu sờ cằm: “Đây là hình ảnh khi bổn tọa năm đó hàng ma, chỉ là chuyện đã qua không nên nhắc lại, bất quá nhìn một chút coi như tiêu khiển cũng tốt. Thanh Tịch khanh xem, ta đây khi xưa có phải rất anh dũng không.”

Bích Hoa Linh Quân gật đầu: “Cực kỳ anh dũng, nhưng, Đế tọa lúc này là đang phục ma?”

Đan Chu gật đầu: “Phải.”

Bích Hoa Linh Quân nói: “Ừm, kia vì sao tiểu tiên nhìn thấy, trong chỗ bị phượng hỏa của Đế tọa thiêu đốt, là Phù Lê Tiên Đế?”

Đôi cánh phượng hoàng dùng sức quạt gió, lửa cháy càng ngày càng lớn, ngọn lửa thiêu đốt vô số Ma tộc, nhưng trong lửa đỏ cũng có vảy thanh long sáng lấp lánh.

Đan Chu nói: “Nói ra thật thương tâm, lúc ấy tất cả mọi người tuổi trẻ khí thịnh, tranh công tích diệt Ma tộc, khó tránh có xích mích, có khi cũng sẽ có vài xung đột nhỏ. Ta biết đốt không chết được hắn nên mới như vậy, lửa này Phù Lê đủ sức đối phó. Khanh không thấy hắn đang phun nước gọi lôi điện sao, lôi điện cũng đều là đánh ta chứ đâu, chỉ là ta không có tật xấu gì ngoài quá mức độ lượng, luôn luôn không tính toán với hắn. Ai, hiện tại sao, mấy chuyện này đã cũ rích rồi, càng sẽ không nói ra… Bỏ đi, Thanh Tịch khanh xem, bổn tọa cùng Phù Lê lúc này đã lợi hại hơn khi còn nhỏ.”

Bích Hoa Linh Quân ưm một tiếng, Đan Chu vừa lòng nở nụ cười.

Trong nháy mắt, cảnh tượng đánh nhau kịch liệt biến thành một thân ảnh một mình đứng bên một cột đá.

Tóc đen rũ xuống vai, trơn mềm như gấm, tay áo dài rộng, hoa lệ ưu nhã. Dung mạo người đó lúc này đã hoàn toàn là bộ dán Đan Chu hiện giờ, đang chậm rãi lau chùi trường kiếm dính đầy máu Ma tộc, nhìn như đang thưởng thức một nhánh hoa đào mới hái hay một cành liễu xinh đẹp, dáng vẻ tao nhã ung dung, căn bản nhìn không ra y mới vừa trải qua một trận ác chiến, càng nghĩ không ra, y chính là đại phượng hoàng phun lửa vẫy gió kia.

Bích Hoa Linh Quân nhìn chăm chú hình ảnh trong kính, Đan Chu cười híp mắt nhìn hắn: “Thanh Tịch, thời gian đó thật không tệ.”

Bích Hoa Linh Quân không nói gì, hình ảnh trong kính rốt cục đều biến mất không thấy gì nữa, biến thành một mặt gương không có gì đặc biệt. Đan Chu cầm lại gương, lật qua lật lại trong tay thưởng thức: “Thanh Tịch, tu tiên chú ý tùy tính, khanh có biết là vì sao không?”

Bích Hoa Linh Quân nói : “Nguyện ý nghe Đế tọa dạy bảo.”

Đan Chu nói : “Không câu nệ, không chấp nhất, tùy tâm tùy tính. Vạn vật trên đời luôn luôn biến hóa. Như thế gian, có ruộng dâu biển cả, như thiên đình, có vân ai tụ tán. Như tiểu tiên thú trong phủ của khanh, luôn sẽ có một ngày lớn lên, như phượng hoàng con lông xù năm đó, cũng cứ như vậy biến thành bổn tọa. Tiên nhân, trường sinh bất lão, lấy tâm bất biến mà ứng vạn biến, cũng phải tùy biến mà biến. Như khanh cũng từng nói, tiên thú trưởng thành trong phủ cũng có con sẽ lưu lại, tuổi nhỏ đều sẽ lớn lên, nhưng kỳ thực nếu khanh không câu nệ, lớn tuổi hay nhỏ tuổi, bất quá là mây bay hết tụ lại tan thôi, sao không dùng cái tâm nhất quán mà đối đãi? Đây là lấy bất biến đối vạn biến. Hơn nữa tuổi nhỏ rồi đều sẽ lớn lên, cũng tức là chứng minh, trưởng thành tốt hơn thơ ấu. Tựa như bổn tọa, nếu vẫn là phượng hoàng con tất nhiên là không được, vẫn là hiện trạng mới là tốt nhất. Bởi vậy, với ấu thú cần thương tiếc bảo vệ, khanh đã làm tốt lắm, nhưng để chúng lớn lên, đây là tùy biến chi biến. Bổn tọa nói như vậy, không biết khanh thấy thế nào?”

Bích Hoa Linh Quân vuốt cằm nói: “Tiểu tiên đã thông suốt.”

Đan Chu nói: “Vậy hàm ý của ta, khanh có hiểu không?”

Bích Hoa Linh Quân tiếp tục vuốt cằm: “Tiểu tiên hiểu được.”

Gió nhẹ lướt qua lương đình, quang hoa ấm áp, mây khói thản nhiên lượn lờ.

Bích Hoa Linh Quân nhìn Đan Chu, chậm rãi nói : “Nghe nói ở đông nam thiên đình, có một nơi là Tiên Châu, thập phần u tĩnh. Trong đó có một ngọn núi, trong núi có ôn tuyền. Không biết Đế tọa có thể cùng tiểu tiên tới đó không?”

Bình Luận (0)
Comment