Uông Phù Chỉ thường xuyên đến Thanh Yến Cửu Châu, Như Ý cũng rất thoải mái trò chuyện với nàng ta về chuyện gia đình, thời gian trôi qua, người bên ngoài nhìn thấy hai người quan hệ rất thân thiết.
Có đôi khi khiến Hải Lan bên cạnh chen chúc, cả Thanh Yến Cửu Châu tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Có lần, Uông Phù Chỉ nhìn thấy Như Ý thêu kinh phiến bên cạnh: "Nương nương, người thêu cái này làm gì vậy?" Như Ý liếc mắt một cái: "Đây là thêu cho Cố Luân Hòa Nghi công chúa, để cầu phước lành cho Ngũ công chúa của hoàng thượng, đáng tiếc năm xưa chết non." Như Ý thấy sắc mặt nàng ta tối sầm: "Đúng vậy, sinh ngày 23 tháng 6." Phù Chỉ gật đầu: "Nương nương thật đúng là không dễ dàng." Như Ý nở nụ cười.
Sau khi ra khỏi Thanh Yến Cửu Châu, Phù Chỉ phân phó Tư Nhược.
Tư Nhược bận rộn cả một ngày sau đó cầm một ít vải vóc trở lại Mẫu Đơn đình, ả khó hiểu: "Nương nương muốn làm gì vậy?"
Phù Chỉ nhàn nhã mím môi: "Đương nhiên rất hữu dụng, nghe nói mấy hôm nay hoàng thượng không ngủ ở Dực Khôn cung." Tư Nhược đáp: "Nhưng hoàng thượng cũng không đi đến chỗ của chúng ta." Phù Chỉ chưa trả lời, nhìn một tia nắng chói chang ngoài cửa sổ, trong lòng sinh ra vài ý niệm.
"Hoàng thượng, vi thần vô nàng, Ngũ công chúa." khóe mắt hắn bất tri bất giác rơi nước mắt, cứ như vậy kéo dài không biết bao lâu, Như Ý nhẹ giọng kêu: "Hoàng thượng!" kéo lại suy nghĩ của hắn.
Hắn chưa kịp lau khô nước mắt, hắn chạy về phía nàng, hắn nắm tay nhìn kĩ nàng, Như Ý có chút giật mình.
Thấy khóe mắt hắn có nước mắt liền có chút đau lòng, nàng vội vàng rút tay về ôn nhu nói: "Hoàng thượng đừng lo lắng, không có việc gì." Hoàng thượng dường như không nghe thấy nắm tay nàng: "Lý Ngọc, truyền Giang Dữ Bân đến." Như Ý không tức giận cười cười, đây đây không phải là chuyện nhỏ làm lớn hay không!
Như Ý nhìn băng quấn trên ngón tay, thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, khó chịu.
Còn nàng còn muốn may kinh phiến cho Cảnh Hủy, còn có mấy chỗ vẫn chưa đóng.
Trên thực tế, bao bọc tay cũng không phải là không thể kiểm soát, nhưng ảnh hưởng đến chất lượng.
Hắn thấy nàng nhíu mày: "Nếu đã chuẩn bị xong, phần còn lại liền giao cho Dung Bội làm đi." nàng vốn muốn từ chối: "Làm nhiều không tốt cho nàng và đứa nhỏ." Dung Bội cũng nói, cuối cùng còn nở nụ cười cầm kinh phiến ra ngoài.
Hắn thấy nàng không lên tiếng, hôn lên má nàng: "Cảnh Hủy sẽ biết, nàng đừng lo lắng, xem tay bị kim đâm chảy máu rồi." Nghe hắn nhắc tới, trong lòng bàn tay nàng đau đớn, nước mắt ấm áp rơi lên mu bàn tay hắn, hắn lau nước mắt của nàng, ôm nàng vào lòng.
Rất lâu sau, nghe nàng nói: "Là tìm một cái thật tốt, nhưng cũng không bảo vệ được con bé." Hắn cũng không kìm được nước mắt bật khóc.
Hoàng thượng cố gắng nén bi thương: "Như Ý ngoan, đừng đau lòng, Cảnh Hủy ở bên kia sẽ sống tốt, ở đó con bé sẽ không chịu đau đớn, Như Ý, ở đó con bé sẽ vui vẻ, trẫm cảm nhận được, chúng ta nhớ Cảnh Hủy, Cảnh Hủy cũng nhớ chúng ta, đồng thời cũng hy vọng chúng ta sống tốt, nói nói xem đúng không." Giọng nói của hắn rất nhẹ, nàng vùi đầu vào vai hắn lặng lẽ khóc.
Nỗi đau mất con gái, không gì hơn thế.
Cố Luân Hòa Nghi công chúa, ngày 23 tháng 6 năm Càn Long 31 là lần sinh thần thứ 13, thời gian vội vã, không bao giờ trở lại.
Ba ngày sau, Phù Chỉ nhìn những lá cờ được sắp xếp gọn gàng trên bàn, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Sau đó có thông báo hoàng thượng giá lâm, Tư Nhược cực kỳ khiếp sợ nhìn nàng ta, giống như trong dự liệu của nàng ta.
Sau một lúc hành lễ, hoàng thượng chớp mắt nhìn thấy thứ gì đó trên bàn gỗ tuyết tùng, hắn cầm lên nhìn một chút, thêu tỉ mỉ, hiển nhiên là tốn nhiều tâm tư.
"Đây là?"
"Thần thiếp nghe nương nương nhắc tới ái nữ, biết được không lâu sau chính là sinh thần Ngũ công chúa, đau lòng thay hoàng thượng cùng nương nương, cũng muốn tự mình may kinh phiến tỏ lòng tâm ý, thật lòng hy vọng nương nương có thể thoải mái, trong lòng có thể có chút vui mừng.
Hoàng thượng nhẹ nhàng thở dài, hắn bình tĩnh nói: "Nàng có lòng rồi, trẫm cùng hoàng hậu đều hiểu."
"Truyền bữa đi." Vẻ mặt Phù Chỉ choáng váng ngây ngô đứng lặng ở đó, hắn nhìn nàng ta không khỏi có chút bất đắc dĩ.
"Hoàng thượng muốn dùng bữa ở chỗ này sao?" "Như thế nào, nàng không hoan nghênh sao?" Nàng ta vội vàng lắc đầu: "Thần thiếp không dám, chỉ là thần thiếp không có gọi người chuẩn bị tốt, hơn nữa mấy ngày nay ăn thanh đạm sợ không hợp khẩu vị của hoàng thượng."
"Không sao."
Sau bữa tối, hoàng thượng nói muốn ở lại Mẫu Đơn đình, Phù Chỉ cũng không quá kinh ngạc, dù sao cũng đã sớm nghĩ đến..