Sau khi hoàng thượng biết chuyện, vô cùng khó chịu.
Hắn đứng ngồi không yên, đã bảo vệ nàng như vậy, lại có người đem tội danh hại nước đổ lên đầu của nàng, hắn cảm thấy nực cười nhưng lại bất đắc dĩ.
Nhưng hắn cảm thấy vô cùng lo lắng.
Tin đồn này do ai làm ra, kẻ nào dám hất nước bẩn lên người của nàng! Hắn cho gọi Lý Ngọc vào.
"Lý Ngọc, ngươi có nghe tin đồn gì không?"
Lý Ngọc hiểu được hoàng thượng muốn dập tắt lời đồn vì hoàng hậu nương nương, dừng lại vài giây mới nói: "Nô tài có nghe nói, nhưng cảm thấy nực cười, vả lại hướng về phía hoàng hậu nương nương, cảm thấy không đơn giản như vậy, cảm thấy trong chuyện này rất kỳ lạ.
Hoàng thượng người đừng lo lắng, cũng đừng tin lời đồn vô căn cứ này, làm bẩn lỗ tai của hoàng thượng."
"Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao? Ngươi lui xuống, không cho kẻ nào nói về việc này nữa, mặt khác ngươi đi điều tra việc này!" Lý Ngọc đáp lời vừa định lui ra, Tiến Bảo cầu kiến, hoàng thượng cùng Lý Ngọc nhìn nhau một cái, Lý Ngọc mở miệng truyền Tiến Bảo vào.
Sau khi Tiến Bảo hành lễ, trong lòng hoàng thượng dường như đã có câu trả lời, hắn bỗng nhiên mở miệng nói với Tiến Bảo: "Ngươi nói đi."
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, tin đồn là do Lệnh quý phi gây ra, ngày hôm qua nương nương phân phó Xuân Thiền làm việc này, tìm vài người phát tán lời đồn, vu khống hoàng hậu nương nương, còn có...." Hoàng thượng giận giữ: "Nói tiếp đi."
"Quý phi nương nương có dã tâm, vọng tưởng thay thế hoàng hậu nương nương.
Ngoài ra, thần còn phát hiện quý phi rất hận hoàng hậu nương nương, nhưng không có chứng cứ.
Cho đến đêm hôm đó bệnh tình của hoàng hậu trở nặng, cười nói với Xuân Thiền, ngạch nương của người lúc còn sống nói đúng, những ngày tháng tốt đẹp của hoàng hậu sắp kết thúc, những ngày kế tiếp sẽ thuộc về quý phi."
Hoàng thượng tức giận nói: "Ăn nói hồ đồ! Tiến Bảo, ngươi tiếp tục điều tra, để trẫm nhìn ra bộ mặt thật của ả tiện nhân này!"
"Lý Ngọc, ngươi đi dập tắt lời đồn này ngay."
"Hoàng thượng, còn Lệnh quý phi, người không xử trí sao?"
Xử trí cô ta lúc này sẽ khiến hậu cung thêm rối loạn, hơn nữa còn thêm chiến sự cấp bách, đợi chiến sự ổn định, trẫm sẽ xử lý ả tiện nhân này!"
Sau khi Lý Ngọc lui ra ngoài, hoàng thượng ngồi trên long ỷ, vô cùng tức giận.
Hắn nghĩ đến ngạch nương của Vệ Yến Uyển, lúc đó ngạch nương của cô ta ở trong cung hành vu cổ thuật ý đồ hãm hại Như Ý, nhưng Vệ Yến Uyển sống chết nói không biết việc này.
Nhưng bây giờ ngạch nương cô ta nói Như Ý đoản mệnh, hắn đã hiểu ra! Có lẽ năm đó cái chết của Thập tam a ca có liên quan tới ả ta! Tiện nhân!
Lúc này Vệ Yến Uyển ở trong tẩm cung uống trà nói chuyện phiếm với Xuân Thiền, cô ta muốn diệt trừ chướng ngại kế tiếp.
Hoàng hậu hiện giờ bệnh nặng hôn mê, không biết khi nào mới tỉnh lại, hoàng thượng bận rộn chính sự.
Đây chính là thời cơ tốt nhất để loại trừ chướng ngại.
Thập nhị a ca ở Tử Cấm Thành!
"Xuân Thiền, cái chết của cô cô ngươi lúc trước liên quan đến cái gì?"
"Chủ tử, là nấm dại.
Năm đó cô cô của nô tỳ ăn nhiều nấm dại sinh ra ảo giác ngã xuống khe suối mà chết.
Chủ tử, người muốn làm gì...?"
"Xuất hiện ảo giác sao? Rất tốt."
"Nấm dại có độc tố, sau khi ăn một ít liền xuất hiện ảo giác, nếu ăn nhiều, độc tố sẽ từ từ tích tụ trong cơ thể, sau độc tố tổn thương tới phổi, có thể chết bất đắc kỳ tử!"
Vệ Yến Uyển nghĩ trong lòng, hoàng thượng đi nam tuần vì chiến sự mà không để ý tới hậu cung, cô ta nhếch miệng cười.
Ra lệnh cho Xuân Thiền mua chuộc người trong cung, thêm nấm dại vào thức ăn của thập nhị a ca, tính toán từng ngày, cho dù hoàng thượng có hồi cung thập nhị a ca cũng chưa chết.
Nàng sẽ loại bỏ chướng ngại cản trở tương lai hài tử của mình.
Như Ý sẽ là người cuối cùng!
Xuân Thiền nhận lệnh vội vàng đi làm việc.
Thái hậu trở lại Viên Minh Viên, sợ trong ngoài cung có sự cố, bà đã sớm phái người bảo vệ các hoàng tự ở lại Tử Cấm Thành, đặc biệt dặn dò phải bảo vệ Vĩnh Cơ thật tốt.
Đế Hậu ở chỗ khác, trưởng tử ở trong cung, hết lần này tới lần khác lại xảy ra chuyện, nguy hiểm nhất là Vĩnh Cơ.
Không sợ một vạn, chỉ sợ vạn nhất!.