Xuân đi thu đến, lại một trôi qua.
Yến Uyển vuốt bụng hơi hơi phồng lên của mình, mỉm cười với Xuân Thiền, "Xuân Thiền bổn cung bỗng muốn ăn toan *, hiện tượng này giống như lúc bổn cung mang thai Thất công chúa không giống nhau, rất có khả năng lần này là một a ca"
Xuân Thiền cao hứng, "Chủ tử yên tâm, nô tì nhìn thấy thai này nhất định là một vị hoàng tự, chủ tử sẽ được như ý nguyện"
Đang nói chuyện, Tiến Trung bưng hộp đồ ăn tiến vào thỉnh an, Xuân Thiền biết điều lui đi ra ngoài.
Nàng thấy hắn đến liền cao hứng, vôi kêu hắn ngồi xuống uống trà.
Tiến Trung mở hộp đồ ăn ra, lấy đồ ăn bên trong ra, toàn là hạnh khô và quả mơ, nói: "Nô tài nghe nói gần đây chủ tử thích ăn, liền tìm ma ma am hiểu làm một ít người nếm thử một ít đi"
Thấy mọi việc hắn đều nghĩ đến nàng, nàng vui vẻ ăn một miếng, chua chua ngọt ngọt, thập phần ngon miệng.
Thấy Tiến Trung còn đứng, thúc giục hắn ngồi xuống nghỉ ngơi, Tiến Trung cũng không ngồi mà ngồi xổm xuống không nặng không nhẹ xoa xoa cẳng chân Yến Uyển, hắn nghe nói thai phụ hay bị chứng phù nề không thoải mái, hắn phải chăm sóc nàng để cho nàng bớt đau một xíu.
Nhìn hắn hầu hạ nàng như vậy, Yến Uyển vừa thấy ngọt ngào vừa thấy ái náy.
Mỗi lần mang thai đều là Tiến Trung ở bên chiếu cố nàng, lúc này vẫn là Tiến Trung đến chăm sóc, mỗi lần nàng có việc thì người bên nàng vĩnh viện là hắn.
Trước kia nàng đối xử với Tiến Trung quả thật không tốt, không vui liền không cho hắn sắc mặt tốt, thế mà hắn không rời bỏ nàng chỉ đứng một chỗ chờ nàng có việc thì tìm hắn.
Đột nhiên nàng minh bạch, nàng chính là cậy sủng sinh kiêu, ỷ vào việc hắn thích nàng liền tùy hứng làm bậy mà Tiến Trung vĩnh viễn nhân nhượng nàng, dùng dịu dàng mà đối đãi.
Tiến Trung nửa ngày cũng không nghe Yến Uyển nói chuyện, cho rằng tâm tình nàng lại không tốt, vội nói, "Lệnh chủ tử, Hoàng Thượng nói buổi tối sẽ đến thăm người.
Lúc này vẫn còn đang phê sổ sách, người đừng nóng giận"
Nghe hắn nói vậy, càng thêm áy náy, Yến Uyển rầu rĩ nói một câu.
"Tiến Trung, thực xin lỗi"
Tiến Trung hỏi, "Lệnh chủ tử sao lại nói như thế?"
Yến Uyển trả lời, "Ngần ấy năm, ngươi vẫn luôn chiếu cố bổn cung.
Bổn cung trước kia chán ghét ngươi, đối với ngươi không tốt nhưng ngươi trước sau vẫn đối với bổn cung rất tốt.
Trong lòng bổn cung cực kỳ áy náy, muốn bồi thường cho người, ngươi nói ngươi muốn cái gì bổn cung đều cho ngươi"
Tiến Trung ngoài ý muốn khi nghe nàng nói như vậy, trong lòng có chút chua xót lại pha lẫn vui mừng.
Hắn biết bởi vì thân thể có khiếm khuyết nên Yến Uyển mới chán ghét hắn nhưng mấy năm gần đây Yến Uyển đối xử với hắn rất tốt, may cho hắn mấy cái áo ngủ hắn ngày ngày đều mặc bên minh, nàng không chán ghét hắn là được rồi, hắn làm sao dám cầu điều gì hơn đâu?
Hắn mỉm cười, "Lệnh chủ tử, chuyện quá khứ nô tài không còn nhớ rõ nữa, chỉ cầu người đứng chán ghét nô tài là tốt rồi.
Bây giờ, người chỉ nên nghĩ làm sao hạ sinh hoàng tử bình an, người hạnh phúc thì nô tài không cầu gì nữa"
Nghe thấy mấy lời hẹn mọn như vậy, Yến Uyển nhịn không được đỏ hốc mắt, nhẹ giọng nói, "Ngươi như vậy sẽ đem ta sủng đến hư, ngươi có biết hay không?"
Tiến Trung bình tĩnh nhìn Yến Uyển nói từng câu từng chữ rõ ràng, "Nô tài chỉ hy vọng có thể bảo hộ người một đời một kiếp, cả đời này nô tài mong cầu chỉ có Yến Uyển người mà thôi"
Yến Uyển rốt cuộc nhịn không được nước mắt, đối Tiến Trung nói "Tiến Trung, bổn cung đáp ứng ngươi, bổn cung sẽ hạnh phúc, sẽ không rời bỏ ngươi, sẽ cùng ngươi sống đến đầu bạc"
Tiến Trung đứng lên lau nước lau cho nàng, vỗ nàng, "Không cho người khóc, người khóc thì tim nô tài liền đau theo.
Nô tài đi cũng lâu rồi, cũng nơ trở về hầu hạ Hoàng Thượng, ngày mai sẽ lại đến thăm người"
Yến Uyển ôm lấy eo Tiến Trung làm nũng, "Vậy ngày mai ngươi nhất định phải đến, nếu người không đến thì ta sẽ đến Dưỡng Tâm điện tìm cớ đánh ngươi, xem có còn trốn không tới nữa hay không"
Tiến Trung nhẹ nhàng mỉm cười, cúi đầu hôn lên má Yến Uyển.
"Nô tài nhớ kỹ, ngày mai nhất định nô tài sẽ đến đây.
Lúc đó ngươi muốn phạt nô tài thế nào, nô tài đều nhận"
Nói xong liền đứng dậy lui ra ngoài.
Yến Uyển sờ nơi bị Tiến Trung thân mật vừa rồi, đỏ mặt lên vội vàng uống ngụm trà áp chế sự ngượng ngùng này.
*(từ này mình bó tay nên giữ nguyên ạ).