Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch

Chương 109


Cuộc sống rất yên bình, mỗi ngày hoàng thượng đều đến.

Như Ý phân phó thiện phòng cố ý làm thức ăn "đặc biệt" mấy ngày nay.

Nhìn bộ dáng khó có thể nuốt xuống lại nói không nên lời của hắn, nàng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Hoàng thượng đều ăn thức ăn Như Ý gắp, khó khăn nuốt xuống, không ngừng khen ngon.

Cứ tiếp tục như vậy, Như Ý cũng không có hứng thú nữa, Vĩnh Giác quấn lấy ngủ cùng Như Ý và hoàng a mã vài ngày cũng không đến quấy rầy a mã cùng ngạch nương nữa.
Sáng sớm, Như Ý còn chưa mở mắt, sờ vào chỗ mềm mại bên cạnh, nghĩ hắn đã thượng triều rồi, nàng cảm thấy có chút buồn bực, bảo Nhị Tâm mở cửa sổ ra, gió nhẹ nhàng khoan khoái xuyên qua cửa sổ xộc vào mũi nàng, xen lẫn một chút mùi mưa, Như Ý nghĩ thầm chắc là đêm qua lại mưa.
Như Ý chống cánh tay ngồi dậy, cảm thấy thắt lưng có chút đau nhức, nhớ tới đêm qua hoàng thượng ôm eo nàng, lẩm bẩm nói: "Đau quá."
Như Ý nghe hoàng thượng nói nàng béo, lập tức tức giận nói: "Cảm giác gần đây hoàng thượng đen đi không ít."
Hắn nói nàng một câu, nàng cũng sẽ nói lại hắn một câu: "Đen không quan trọng, miễn là có nét đẹp thanh tú."

Đêm qua hắn đè nàng dưới thân mây mưa đến nửa đêm, lúc két thúc bên ngoài tựa hồ có mưa phùn lất phất.

Như Ý đang xuất thần, bị một câu nói của Nhị Tâm kéo trở về: "Nương nương, người của Nội Vụ Phủ đưa y phục mùa hè của ca ca công chúa đến, người đi xem có hợp không ạ."
Sắc mặt Như Ý có chút ửng hồng, lập tức đáp lời, mặc y phục đi ra ngoài.

Nàng thấy mấy chậu hoa có vẻ ướt át, nàng càng thêm chắc chắn tối hôm qua trời mưa.

Chỉ là trong mùa hè hoa sen nở rất tốt, hôm qua Như Ý gọi người hái hoa sen cùng với lá sen cùng cắm ở trong nước, sáng nay nhìn thấy vẫn là dáng vẻ tươi tốt duyên dáng yêu kiều.
Như Ý đi vào thiên điện, thấy Vĩnh Giác và Cảnh Ngọc đang cầm y phục mình thích, yêu thích không buông tay, nàng mỉm cười ôn nhu, nàng đi tới bên cạnh hài tử, xem qua y phục, bảo người của Nội Vụ Phủ rời đi.

Nhìn bộ dáng hai đứa nhỏ không thể chờ đợi được, lập tức thay cho chúng bộ y phục yêu thích.
Đang giữa hè, nhưng ở Quý Châu đã nhiều ngày không có mưa, một số khu vực ở Giang Tô và Chiết Giang ại xảy ra lũ lụt, ruộng lúa bị cuốn hết đi, không ít ngôi nhà bị sập đổ.

Vì thế hoàng thượng vô cùng lo lắng, lập tức phái Cao Bân cùng Quế Đạc đi kiểm soát lũ lụt, các đại thần cũngd dến chật kín ở Dưỡng Tâm điện, nghị sự cả ngày.
Tề Nhữ nhận thấy các đại thần đã đi hết mới bảo Lý Ngọc đi vào thông báo một tiếng, đi vào Dưỡng Tâm điện thỉnh an hoàng thượng.

Lúc này hoàng thượng đặt bút lông trong tay xuống, phiền não xoa trán, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Tề Nhữ quan sát thần sắc của hắn một hồi lâu, lúc này mới cẩn thận mở miệng: "Hoàng thượng, mấy ngày nay thần đến bắt mạch cho hoàng hậu nương nương, hiện giờ thai nhi của hoàng hậu nương nương đã được năm tháng, nhưng bụng hoàng hậu nương nương lại lớn hơn bình thường rất nhiều, thần nghi ngờ đó là song thai."
Động tác trên tay của hoàng thượng dừng lại một chút, hắn không nói gì.
Ở trong cung coi sinh đôi là điều không may mắn, hiện giờ Quý Châu khô hạn, Giang Tô và Chiết Giang gặp lũ lụt, làm cho người ta không thể không nghi ngờ không liên quan đến sing thai của hoàng hậu.

Tề Nhữ không dám không đến báo cáo, chần chờ vài giây, lại hỏi: "Hoàng thượng, thần to gan hỏi một câu, hoàng hậu nương nương có thai có phải vì uống xuân dược?"
Tuy rằng hắn không nhắc tới chuyện kia, nhưng dù sao sự tình liên quan đến bình an của hoàng hậu và hoàng tự, hoàng thượng khẽ gật đầu, tiếp theo còn nói: "Lúc trước hoàng hậu rốt ruột cầu con, lại dùng rất nhiều nhân sâm, a giao và các đồ đại bổ khác dẫn đến bị phản tác dụng.


Thai này có chuyện gì không tốt sao?"
"Thai nhi của hoàng hậu nuongq nương không ổn, thần định đốt ngải để giữ thai."
"Vậy thì cứ làm như ngươi nói đi, bảo vệ bình an của hoàng hậu và thai nhi."
Tề Nhữ quỳ xuống hành lễ, rời khỏi Dưỡng Tâm điện.
Trời gần tối, Như Ý mặc bộ y phục màu xanh ngọc đi đến Dưỡng Tâm điện.

Hắn đang ngồi ở trên thang tìm kiếm mấy quyển điển tịch trị thủy, nàng quỳ xuống hành lễ, hắn thấy nàng đến từ trên thang đi xuống: "Hiện giờ đang là giữa hè, vốn rất dễ bị bốc hỏa, mấy hôm nay hoàng thượng bận chính vụ nên bị khô môi, trong mắt cũng ửng hồng, cho nên thần thiếp nấu sữa hạnh nhân, hoàng thượng mau uống nhuận phế hạ hỏa."
Hắn cười nhận lấy sữa hạnh nhân lộ trong tay nàng, kéo tay nàng, Như Ý thấy Lý Ngọc còn đứng ở cửa, có chút thẹn thùng, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn kéo cùng nhau ngồi xuống long ỷ.

Hoàng thượng vuốt ve tay nàng: "Mấy ngày nay trẫm phiền lòng vì chuyện triều chính, mỗi ngày sau khi xử lý xong, đã là ban đêm, sợ quấy nhiễu giấc ngủ của nàng, cho nên không đi thăm nàng, nàng sẽ không trách trẫm chứ?"
"Sẽ không." Như Ý nhẹ nhàng nói, nằm ở trên vai hắn: "Trong mắt hoàng thượng có tơ máu, nhất định là không nghỉ ngơi tốt, phải chú ý thân thể của mình."
Hoàng thượng cười sờ mặt của nàng, bưng sữa hạnh nhân trên bàn: "Cũng chỉ có nàng quan tâm trẫm nhất, còn cố ý nấu sữa hạnh nhân đem đến, nhất định trẫm sẽ uống hết."
"Ừm.

Thần thiếp nghe nói thai nhi của hoàng hậu nương nương không tốt, hoàng thượng không tự mình đi xem một chút sao?"
"Hiện tại trẫm không quan tâm nhiều như vậy." Hoàng thượng nhẹ nhàng ôm eo Như Ý, hơi thở ấm nóng phả ra trên má nàng: "Trẫm cảm thấy chỉ cần nàng và hài tử của chúng ta đều tốt là điều tốt nhất."
Hoàng thượng nhìn bộ dáng hai người lẳng lặng nói chuyện, trong đầu luôn nhớ tới quá khứ nàng cũng ôn nhu hiền lương như vậy, lẳng lặng tựa vào vai hắn, năm tháng yên tĩnh, cũng chỉ có hai người bọn họ.


Chỉ là nhớ tới thời gian như vậy, liền lại nhớ tới hai người giết chết lẫn nhau, tình cảm cũng không còn.

Chỉ còn lại ánh mắt thất vọng, lạnh lẽo của nàng, cùng với hơn ba mươi năm cô đơn kia, mỗi một ngày hắn sống vô cùng khổ sở, hắn rất hối hận không thể chịu nổi.

Hiện giờ, hắn không thể không thừa nhận từ đáy lòng, hắn thật sự rất ích kỷ.

Thân làm phu quân của hoàng hậu, hắn thật sự làm không đủ tốt, không đủ quan tâm, nhưng cũng chỉ muốn đem tất cả tình yêu cho Như Ý để bù đắp, coi như là sự chân thành.
Lúc đó sắc trời đã tối đen, Như Ý cảm nhận được môi hắn chạm lên mặt nàng, ôn nhu nói: "Trẫm thực sự rất yêu nàng."
Như Ý ghé vào tai hắn, cười rạng rỡ: "Thần thiếp cũng yêu người."
Như Ý lại cười nói: "Hoàng thượng, vừa rồi lúc thần thiếp đi vào, đã phân phó thiện phòng làm món hoàng thượng thích ăn nhất, vốn đã lao tâm lao lực, không tẩm sao có thể chịu nổi?" Cuối cùng, nàng nói thêm một câu: "Yên tâm, món hoàng thượng thích ăn lần này, nhất định là món ngon nhất."
Hoàng thượng nắm tay nàng ngồi vào bàn ăn, Như Ý thấy khẩu vị của hắn cũng không tệ lắm, cuối cũng có thể "thoải mái" ăn, đợi đến khi người hầu hạ đem từng món ăn bỏ xuống, Như Ý theo hắn trở về tẩm điện, mới nũng nịu ôm eo hắn, ngẩng đầu, bộ dạng giống như tiểu nữ nhi: "Lúc này thần thiếp không thêm mắm thêm muối, cũng không đặc biệt làm mặn, hoàng thượng ăn xong chưa?"
Hoàng thượng nhìn nàng nhớ tới chuyện vinh quang mình làm mấy ngày trước còn đắc ý, hắn nhéo mũi nàng một cái: "Cũng chỉ có nàng." Hắn kiêu ngạo mở miệng: "Đổi lại là người khác, trẫm không thể không dạy dỗ.".

Bình Luận (0)
Comment