Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch

Chương 86


Sáng hôm sau khi mặt trời lên cao Như Ý mới thức dậy.

Sau khi rửa mặt chải đầu, ăn chút đồ ăn sáng, liền bảo nhũ mẫu ôm Vĩnh Giác tới chính điện, Như Ý ôm Vĩnh Giác, lấy bình sữa đút cho hài tử uống sữa, còn thường xuyên trêu chọc khiến hài tử cười, còn đang đắm chìm trong đó, cũng không biết có người từ ngoài đi vào.
Khi rèm cửa được vén lên, ánh sáng rực rỡ chiếu vào trong điện, Như Ý ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện người tới là thái hậu.

Như Ý vội vàng đưa hài tử cho Nhị Tâm, cúi người hành lễ.

Thái hậu mở chăn, nhìn hài tử nói: "Quả nhiên Vĩnh Giác sinh ra rất tốt, khó trách hoàng đế yêu thích như vậy.

Ai gia nhìn cũng cảm thấy rất thích."
"Đa tạ thái hậu." Như Ý nhận lấy chén trà Lăng Chi đưa tới, đặt lên bàn trước mặt thái hậu: "Thái hậu mau ngồi xuống đi ạ."
"Hôm qua Dực Khôn cung rất nhiều người, ai gia không thích náo nhiệt, chỉ bảo Phúc Già đưa quà mừng đến, hôm nay lại đến thăm mẫu tử các ngươi."
Như Ý mỉm cười ấm áp: "Thần thiếp và Vĩnh Giác đa tạ thái hậu quan tâm."

"Vĩnh Giác này là hài tử đầu tiên sau khi hoàng đế đăng cơ.

Đây là điềm lành, vô cùng quý giá.

Hoàng đế rất kỳ vọng vào đứa nhỏ này, chắc hẳn sẽ để Vĩnh Giác được nuôi lớn ở Dực Khôn cung."
"Thái hậu anh minh.

Hoàng thượng nói muốn để Vĩnh Giác được nuôi lớn ở Dực Khôn cung, thứ nhất là rất coi trọng nó, thứ hai là thấy nó còn nhỏ, sợ nó sinh bệnh."
Thái hậu không nói gì nữa, chỉ gật đầu.

Thái hậu ôm Vĩnh Giác nhìn nó vài lần, thấy tất cả đều tốt, thái hậu cũng rất yên tâm, sau đó Như Ý tiễn thái hậu ra khỏi Dực Khôn cung.
Sau khi thái hậu rời khỏi, Như Ý ôm Vĩnh Giác, ngồi xuống một lần nữa, hỏi: "Nhị Tâm, ngươi cảm thấy hôm nay thái hậu đến đây là vì chuyện gì?"
Nhị Tâm do dự: "Không phải thái hậu đến thăm người và tiểu a ca sao?"
"Nhị Tâm, ngươi không thấy sao? Mặc dù hôm qua thái hậu không đến, hôm nay đến thăm bản cung và Vĩnh Giác, chắc chắn không đơn giản như lời thái hậu nói.

Từ khi Vĩnh Giác ra đời được một tháng, ngươi xem Hoàng thượng đối với bản cung và Vĩnh Giác thế nào?"
"Hoàng thượng đối với nương nương và tiểu a ca rất tốt a, tiểu a ca là đứa con đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ, hoàng thượng rất quan tâm.

Hiện giờ hoàng thượng lại sủng ái nương nương, hiện tại khắp cung, ai không dám không kính trọng Dực Khôn cung?"
"Đúng vậy, hoàng thượng thượng rất coi trọng bổn cung và Vĩnh Giác, tuy nói người trong cung bề ngoài ngoài trông có vẻ vui mừng, nhưng lại che giấu bao tâm tư đây? Hôm qua là lễ đầy tháng của Vĩnh Giác, hoàng hậu vì lễ nghĩa không thể không đến, nếu không cô ta sẽ không đặt chân vào Dực Khôn cung này.

Còn hoàng thượng thì sao, bởi vì chuyện trước đây trong lòng có rất nhiều khúc mắc với hoàng hậu, tuy nói đã bỏ lệnh cấm túc hoàng hậu chuyện này cũng đã qua rất lâu, không ai nhắc lại nữa, nhưng ở trong lòng hoàng thượng còn có bổn cung và Vĩnh Giác, vướng mắc với hoàng hậu, không thể giải quyết được."
"Hôm qua hoàng hậu có nói đưa tứ a ca đến Hiệt Phương điện nuôi dưỡng, may có hoàng thượng đến đúng lúc, nếu không chỉ sợ người sẽ gặp phiền phức."

"Hoàng hậu tuân thủ theo quy tắc của tổ tông, ngay cả nhị a ca của cô ta, trước kia cũng bị đưa đến Hiệt Phương điện, xưa nay hoàng hậu lại bất hòa vơid bổn cung, mượn cớ tuân thủ quy tắc của tổ tông liền nói muốn đưa Vĩnh Giác đến Hiệt Phương điện, đây là điều thái hậu đã sớm nghĩ đến.

Dựa vào việc hoàng thượng rất coi trọng Vĩnh Giác, nhất định thái hậu sẽ nghĩ đến hoàng thượng sẽ xử trí việc này như thế nào.

Thay vì mất mặt trước hậu cung, cuối cùng thái hậu cũng phải ra mặt chủ trì cục diện, không bằng tránh khỏi chuyện rắc rối này ngay từ đầu, ngươi nói xem?"
Nhị Tâm gật đầu: "May mắn hoàng thượng đối xử rất tốt với nương nương và tiểu a ca.

Có hoàng thượng làm chủ, cho dù hoàng hậu không vui cũng không làm được gì."
"Cho nên hôm nay thái hậu đến, thứ nhất là thăm Vĩnh Giác, thứ hai là không muốn bị bổn cung nghĩ không đến tham gia lễ đầy tháng của Vĩnh Giác.

Thứ hai, trong lòng thái hậu đã sớm có suy đoán này, bất quá hopm nay đến chỉ để xác nhận suy nghĩ của mình thôi." Như Ý cúi đầu chỉnh lại chăn thêu tơ vàng cho Vĩnh Giác: "Chỉ là hiện tại ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần Vĩnh Giác khỏe mạnh là tốt."
Buổi chiều, Như Ý nghỉ ngơi một lát mới vừa đứng dậy, liền thấy Diệp Tâm bên cạnh Hải Lan đang đợi ngoài cửa, Như Ý gọi nàng vào, cho rằng Hải Lan đến nói với nàng chuyện gì.

Diệp Tâm đi vào cửa, quỳ trên mặt đất thỉnh an nói: "Nhàn phi nương nương, sáng sớm hôm nay chủ tử cảm thấy thân thể không tốt, kéo dài tới trưa hôm nay nô tỳ đi mời thái y đến, nói chủ tử đã có hỉ, nô tỳ vừa đi bẩm báo với hoàng hậu nương nương, chủ tử cũng muốn nói cho người biết."
Như Ý khẽ cười, nói: "Bổn cung biết rồi."
Như Ý bảo Diệp Tâm chờ ở trong tẩm cung, Như Ý cùng Nhị Tâm đến tây noãn các, bên trong là rất nhiều lễ vật các cung cùng vương phủ ngoài cung gửi đến, Như Ý chuẩn bị chọn vài thứ bảo Diệp Tâm mang về cho Hải Lan.


Dường như Nhị Tâm có tâm sự, kéo ống tay áo Như Ý, nhẹ giọng nói: "Nương nương, Hải quý nhân có hỉ, người không nên tặng những thứ này."
"Nhị Tâm, đừng nói nhảm, Hải Lan không phải người như vậy."
"Nô tỳ biết, người giao hảo tốt với Hải quý nhân, nhưng cũng không thể không lo lắng.

Hơn nữa, cho dù không phải như vậy, nhưng nhất dịnh cũng sẽ có người bàn tán sôi nổi, sẽ truyền ra suy đoán khác..."
"Bổn cung khoing quan tâm những chuyện này, Hải Lan có hỉ là chuyện vui.

Muội ấy ở trong cung rất cô đơn, có hài tử ở bên cũng sẽ cảm thấy vui vẻ hơn." Như Ý chọn đồ xong đưa cho Nhị Tâm, ra khỏi tây noãn các thấy Diệp Tâm còn đứng chờ trong viện, Như Ý mở miệng nói: "Bổn cung có vài thứ, ngươi mang về đưa cho Hải Lan, bảo muội ấy tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, bổn cung có thời gian rảnh sẽ đến thăm."
Diệp Tâm đa tạ Như Ý, rời khỏi Dực Khôn cung.
Như Ý bảo nhũ mẫu ôm Vĩnh Giác đi cho bú sữa, vào trong điện, nghĩ đến chuyện Hải Lan có hỉ, không phải đây là Vĩnh Kỳ sắp trở lại bên các nàng một lần nữa sao, đây là chuyện rất vui mừng.

Kiếp trước, Vĩnh Kỳ qua đời là một tổn thương rất lớn đối với các nàng, nàng nhất định sẽ cùng Hải Lan chăm sóc tốt Vĩnh Kỳ, không để cho nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn..

Bình Luận (0)
Comment