Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch

Chương 97


Bận rộn một lúc Nhị Tâm mới có thể thông báo cho thị vệ ngự thuyền của hoàng thượng.

Lúc này hoàng thượng đang phân phó công việc hồi cung với mấy vị đại thần, Lý Ngọc chờ đại thần rời đi mới nói: "Hoàng thượng, cung nữ bên cạnh Nhàn quý phi nương nương đến nói quý phi cảm thấy rất khó chịu."
"Rất khó chịu? Nàng bị làm sao vậy, lúc trước ngồi xe ngựa choáng váng không khỏe vốn tưởng rằng bởi vì xe ngựa vô cùng sóc nảy." Hoàng thượng đứng dậy đi về phía Như Ý, lẩm bẩm trong lòng: "Không phải say sóng chứ?"
"Như Ý." Hoàng thượng đi đến ôm Như Ý vào lòng, Như Ý nôn ra có chút mệt mỏi, trên mặt không còn huyết sắc, mềm nhũn ngã vào lòng hắn: "Thần thiếp khó chịu."
"Trẫm biết." Hoàng thượng vỗ lưng nàng, quay đầu phân phó Lý Ngọc: "Mau đi gọi thái y đến."
Như Ý mệt mỏi tựa vào trong lòng hắn, thái y bắt mạch một lúc lâu, khóe miệng lộ ra vài phần vui mừng: "Cười cái gì! Nhàn quý phi khó chịu như vậy ngươi còn dám cười!"
"Hoàng thượng nguôi giận, Nhàn quý phi nương nương đã có hỉ."
"Thật sao?" Hoàng thượng nghe thái y nói vậy, lúc này lông mày mới giãn ra, Như Ý nghe xong đứng thẳng dậy: "Ngươi nói bổn cung có hỉ?"
"Đúng vậy.

Nhàn quý phi đã có hỉ hơn một tháng, chỉ là có hỉ thời gian chưa lâu, triệu chứng mang thai cũng không rõ ràng.

Hơn nữa thời gian trước nương nương nghỉ ngơi không tốt, lại thêm thuyền xe mệt nhọc nên mới xuất hiện những triệu chứng này."
"Có cách nào giảm bớt những triệu chứng khó chịu này không?" Hoàng thượng ôm nàng thật chặt trong lòng, khiến nàng thoải mái hơn một chút.
"Vi thần tạm thời kê thuốc an thần, nương nương phải chú ý nghỉ ngơi, chỉ là dọc đường đi nương nương phải chịu một chút khổ sở."
"Được, bổn cung biết rồi."
"Lý Ngọc." Mặt Lý Ngọc lộ ra vẻ vui mừng, lúc hoàng thượng gọi hắn liền nói: "Nô tài ở đây."

"Ngươi đi sắp xếp, hồi cung đi bằng đường thủy, cũng đi chậm một chút, nhất định phải ổn định, trì hoãn một chút cũng không sao."
"Vâng.

Nô tài sẽ đi phân phó."
Lúc này Như Ý mới thở phào nhẹ nhõm, vùi vào lòng hoàng thượng an tâm nhắm mắt lại: "Chúng ta có thêm hài tử rồi."
"Ừm." Hoàng thượng giơ tay lên vuốt ve gò má của Như Ý: "Nàng chịu khổ rồi."
Như Ý sờ bụng còn bằng phẳng của mình: "Không phải bởi vì có hài tử của người sao, không khổ."
"Được.

Theo trẫm trở về ngự thuyền, trẫm đích thân chăm sóc nàng."
Như Ý ngẩng đầu nhìn hắn, hoàng thượng nhìn vào mắt Như Ý, biết nàng có chút mệt mỏi, liền cúi người ôm nàng trở về ngự thuyền.
Như Ý uống một ít thuốc an thần, ngủ thẳng đến nửa đêm.

Nàng mở mắt, quay đầu nhìn thấy xung quanh tối đen như mực, còn có tiếng hít thở nhịp nhàng bên cạnh, Như Ý biết là đã đến nửa đêm.

Nàng ép mình chìm vào giấc ngủ, qua một lúc lâu cũng không ngủ được, lại sợ đánh thức hắn, liền nhắm mắt lại không nhúc nhích nữa, đếm từng giây từng phút còn bao lâu nữa mới đến bình minh.
Một lát sau, có tiếng sấm truyền vào tẩm điện, nhưng không có tiếng mưa rơi, Như Ý cảm thấy có chút sợ hãi, đầu óc lại rất tỉnh táo.

Nàng tiến lại gần hắn để cảm thấy an tâm hơn.
Như Ý vừa mới đặt tay lên eo hoàng thượng đã bị hắn ôm chặt eo trước.

Như Ý hơi giật mình, nhưng nhiều hơn là sự ấm áp trong lòng, nàng mỉm cười tựa vào trong lòng hắn, chỉ nghe thấy giọng nói của hoàng thượng truyền đến: "Nàng có sợ không?"
"Ừm." Mồ hôi lạnh của Như Ý dần dần biến mất, trên người đều là ấm áp của hắn.
"Không sao đâu." Hoàng thượng giơ tay lên vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên mặt Như Ý: "Trẫm ôm nàng."
Hành trình hồi cung kéo dài sáu ngày, đợi đến khi trở lại cung Như Ý nghe nói Vĩnh Giác còn ở Diên Hi cung, nàng cũng chưa về Dực Khôn cung, chỉ phân phó người đưa đồ về Dực Khôn cung, còn nàng đi đến Diên Hi cung.

Nàng vừa vào cửa liền thấy Hải Lan ngồi ở bên giường nhìn Vĩnh Giác, Hải Lan nghe thấy tiếng liền quay người: "Tỷ tỷ, tỷ trở về rồi."
"Trở về rồi." Như Ý đi tới nhìn Vĩnh Giác nằm trên giường, nghe Giang Dữ Bân nói hài tử đã không sao, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử cũng đã hồng hào trở lại, lúc này nàng mới yên tâm.

sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Vĩnh Giác: "Ngạch nương đã trở về rồi."
Như Ý nắm tay Hải Lan: "Hải Lan, mấy ngày nay vất vả cho muội rồi, nếu không có muội ở trong cung tỷ cũng không biết dựa vào ai."
"Tỷ tỷ trở nên khách khi như vậy từ lúc nào, hài tử của tỷ tỷ chính là hài tử của muội.


Lần này hài tử bị bệnh nặng, muội còn sợ tỷ trách muội chăm sóc hài tử không tốt."
"Vĩnh Giác sinh bệnh sao có thể trách muội, ngược lại ngày đêm muội vẫn luôn chăm sóc hài tử, cũng không để ý đến thân thể của mình, tỷ còn nghe nói muội đưa Vĩnh Kỳ đến Hiệt Phương điện."
"Ừm." Hải Lan mỉm cười ấm áp với Như Ý: "Vĩnh Giác đã không sao, tỷ đã về rồi, mau nhìn hài tử cho kỹ, tỷ tỷ đi nhiều ngày như vậy đứa nhỏ sẽ rất nhớ tỷ."
"Đúng vậy.

Những ngày này quả thực tỷ có lỗi với hài tử, cũng khiến muội vất vả."
"Chỉ cần tỷ tỷ và hài tử đều khỏe, muội không sao." Hải Lan mỉm cười ôn nhu với Như Ý, nhận lấy trà trong tay Diệp Tâm: "Tỷ tỷ mau uống chén trà giải khát."
Như Ý mở nắp chén trà ra, mùi hoa nhài quen thuộc có chút nồng đậm, nàng còn chưa kịp uống thử đã đưa cho Hải Lan đứng dậy đi đến cửa nôn khan.
Hải Lan nhìn hành động này của nàng, buông trà xuống: "Không phải tỷ tỷ ——"
Như Ý cười: "Đúng vậy.

Hài tử này dọc đường đi khiến tỷ rất mệt mỏi, hiện giờ ngửi thấy mùi gì cũng cảm thấy rất buồn nôn."
"Tỷ tỷ mang thai nhanh như vậy, muội phải chuẩn bị may y phục cho hài tử trong bụng tỷ.

Trước đó vài ngày có làm cho Vĩnh Giác, tỷ tỷ mau đem về."
"Được.

Muội cũng đừng lo lắng cho tỷ, mau chăm sóc Vĩnh Kỳ nhiều hơn một chút." Như Ý nói chuyện với Hải Lan một lúc mới ôm Vĩnh Giác trở về Dực Khôn cung.
Khi Như Ý trở về hoàng thượng ngồi trên ghế ở chính điện, nghe thấy động tĩnh đi lên ôm Vĩnh Giác, đau lòng hôn lên mặt hài tử: "Mau để hoàng a mã nhìn con." Vĩnh Giác cảm nhận được cảm giác thân thiết đã lâu không gặp liền bật cười trong lòng hoàng thượng.

Tinh thần của Như Ý không tốt, lần mang thai này khiến nàng rất mệt mỏi.

Một ngày nôn rất nhiều lần, nhìn thấy đồ ăn cảm thấy vô cùng ghê sợ.


Nàng ôm Vĩnh Giác trong lòng trêu đùa hài tử một lúc, hoàng thượng nói thái hậu cũng nhớ hài tử, liền ôm hài tử đi đến Từ Ninh cung.
"Nương nương, người có muốn kiểm tra nhũ mẫu người hầu hạ bên cạnh tiểu a ca không ạ?" Nhị Tâm rót cho Như Ý một cốc nước, đặt lên bàn bên cạnh, hỏi.
"Hiện tại không nên đánh rắn động cỏ.

Nhũ mẫu hầu hạ Vĩnh Giác đều là hoàng thượng cẩn thận chọn lựa, khi đó lai lịch đều rất rõ ràng.

Ngươi nghĩ xem, nhân lúc bổn cung không có ở đây ra tay với Vĩnh Giác, vậy mỗi ngày đều hầu hạ trước mặt bổn cung, khả năng bại lộ quá lớn.

Hơn nữa mưu hại hoàng tự là tội tru di cửu tộc, bọn họ biết rất rõ.

Không cần thiết vì ai mà mạo hiểm lớn như vậy trước mắt hoàng thượng.

Tạm thời cẩn thận chú ý, đừng quá lộ liễu."
"Vâng, nô tỳ đã biết.

Lần này họ không đạt được như ý muốn, nhất định sẽ không bỏ qua." Nhị Tâm dừng lại vài giây: "Nương nương mau uống chút nước, nôn nhiều như vậy trong bụng sẽ rất khó chịu, nô tỳ sẽ đi phân phó thiện phòng làm một ít đồ ăn thanh đạm.".

Bình Luận (0)
Comment