*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một lát sau, Tầm Lại rời khỏi phòng ngủ, gọi hai thuộc hạ vừa được phái đi điều tra thôn Duyên Hà đến để căn dặn một lần nữa. Sau khi phân phó xong, hắn mới quay về phòng ngủ.
Nhá nhem tối ngày hôm sau, hai thuộc hạ đi điều tra thôn Duyên Hà trở lại.
Đúng như lời Thịnh Lộ Yên nói, những thôn dân ở xung quanh con đê từng chuyển đá của con đê ấy về xây nhà.
Theo bọn họ nói, sở dĩ bọn họ làm vậy là vì lúc đó con đê được xây không hề kiên cố, năm ngoái nó đã bắt đầu sụp rồi. Bẩm báo lên trên nhưng cũng không ai ngó ngàng tới, thế là chỗ đá ấy bị bọn họ lén vận chuyển về xây nhà, xây chuồng gà chuồng lợn. Để phòng ngừa người khác phát hiện, bọn họ còn trát một lớp bùn bên ngoài bức tường. Vì điều này mà hôm đó người dân trong thôn cường liệt ngăn cản bọn họ vào thôn.
“Rốt cuộc là con đê tự sụp hay là do các ông làm?” Tầm Lại lạnh lùng hỏi.
Tầm Lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp bức, trưởng thôn sợ tới mức run bần bật: “Thật….thật sự là do nó tự sụp, không…không phải do chúng tôi làm.”
Tầm Lại không nói gì, chỉ nhìn chòng chọc trưởng thôn đang quỳ dưới đất.
Một lát sau, trưởng thôn không chịu nổi áp lực nữa, khai rằng: “Là chúng tôi làm, nhưng nó vốn đã bị lỏng, sớm muộn gì cũng sụp thôi, không trách chúng tôi được.”
Nói xong, ông ta nước mũi nước mắt tèm lem, cất tiếng xin tha với vẻ vô cùng đáng thương: “Đại nhân, van xin ngài hãy cứu chúng tôi với.”
Trâu Tử Xuyên không nhìn nổi bộ dạng của người này, nói: “Chắc ông đã sống ở nơi này mấy chục năm, cũng đã chứng kiến nhiều trận hồng thủy rồi, vậy mà ông không biết con đê đó không thể tùy tiện di dời ư? Nếu phá hỏng con đê, người bị thiệt hại nặng nhất chẳng phải chính là bản thân các ông hay sao?”
Tham quan ô lại đã khiến người ta rất hận rồi, không ngờ dân chúng địa phương cũng không chịu kém cạnh, bọn họ vậy mà dám chuyển vật liệu của con đê về để xây nhà.
Chuyện này đã bị vỡ lở, trưởng thôn cũng không còn cách nào khác, ông ta nói: “Tôi đã sống ở thôn Duyên Hà từ nhỏ và chính vì tôi đã sống ở đây mấy chục năm nên mới làm ra chuyện như vậy. Đúng là cách mấy năm triều đình sẽ đến xây sửa đê điều, nhưng đâu lần nào có ích? Mỗi lần lũ về chúng chẳng những không ngăn được nước mà còn bị cuốn trôi. Thay vì để chúng bị nước lũ cuốn trôi, chi bằng chuyển chúng về xây nhà, chí ít có thể bảo vệ ngôi nhà của mình.”
Trâu Tử Xuyên nói: “Đó chính là nguyên nhân những thôn khác phải chịu ảnh hưởng nặng nề còn thôn các ông ít bị ảnh hưởng hơn sao?”
Trưởng thôn không lên tiếng.
“Dù có ích hay không, những điều này đều không phải cái cớ để các ông tùy tiện lấy đá của đê. Nếu đê còn, nước lũ đến vẫn có lớp phòng tuyến; nếu không còn con đê này nữa thì người đầu tiên gặp tai ương chính là các ông. Ông cho rằng chỉ dựa vào những vật liệu ấy thì các ông có thể bảo vệ ngôi nhà của mình sao? Ông nên cảm thấy may mắn vì nước lũ năm nay không nghiêm trọng!”
Trưởng thôn bị nói đến đến độ khuôn mặt già nua đỏ bừng: “Thật ra, tôi vốn không định làm như thế, chỉ là tin vào lời người khác nói nên mới làm vậy.”
Đôi mắt của Tầm Lại lập tức trở nên sắc bén: “Ai?”
Trưởng thôn nhìn Tầm Lại và nói: “Cao bà tử ở phía Đông đầu làng chúng tôi.”
Trâu Tử Xuyên nghe thấy cái tên này thì thoáng giật mình, quay sang nhìn Tầm Lại.
“Bà ta từ nơi phố phường đến, nói với chúng tôi rằng cho dù có chuyển đi cũng sẽ không có ai hỏi tới, đã thế triều đình vẫn sẽ đến tu sửa, chúng tôi nghe thế thì tin luôn. Nghĩ thì thấy dù sao nó cũng không cản được lũ, chi bằng chuyển về nhà…..Đại nhân, tôi thật sự biết sai rồi, xin ngài hãy tha cho chúng tôi.”
“Cao bà tử là người nơi nào, nói cho rõ.”
Tiếp theo, trưởng thôn khai rõ Cao bà tử từ đâu đến, khi nào đến thôn bọn họ, trong nhà có mấy người. Tuy nhiên, thật không may là ông ta cũng không hề hay biết hiện giờ Cao bà tử đang ở đâu.
“Hôm ấy bà ta nói phải đưa nhi tử đi khám bệnh và đi ngay trong lúc hỗn loạn đó, về sau chúng tôi không gặp lại bà ta nữa.”
Sau đó, Tầm Lại viết một bức thư rồi đưa cho Trâu Tử Xuyên.
“Giao bọn họ cho Hứa đại nhân, để ông ta xử lí.”
“Vâng thưa đại nhân.”
“Đại nhân, sau này chúng tôi thật sự không dám nữa, ngài tha cho tôi đi, van xin ngài mà….” Trưởng thôn sợ đến độ dập đầu xin tha: “Nếu thật sự phải phạt thì phạt mình tôi là được, là tôi bảo mọi người làm.”
“Được rồi, đừng dập đầu nữa. Việc này không do đại nhân chúng tôi quản, hôm nay ông may mắn lắm, đại nhân chúng tôi đã viết thư xin tha cho ông rồi. Còn không mau cảm ơn đại nhân chúng tôi đi.”
Thoạt tiên trưởng thôn giật mình, sau đó nhanh chóng dập đầu vài cái trước Tầm Lại: “Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.”
Đêm đó, Tầm Lại nhận được một phong thư tới từ kinh thành.
Đọc nội dung trong bức thư, khuôn mặt xưa nay không để lộ vui buồn của Tầm Lại lộ ra vẻ tức giận.
Hóa ra phu nhân của hắn không bị bệnh mà là bị người ta hạ độc.
Mà người hạ độc này lại chính là phu nhân hiện tại của Thịnh Lăng hầu. Trong mấy năm ngắn ngủi, phu nhân tổng cộng bị người này hạ độc ba lần. Hai lần trước đều bị phu nhân phát hiện ra, đồng thời nói cho Thịnh Lăng hầu biết, nhưng Thịnh Lăng hầu không hề tin lời phu nhân nói. Lần thứ ba chính là lần hiện tại, lần này phu nhân dường như không phát hiện ra, vẫn bị bệnh suốt, hơn nữa, bệnh tình còn càng ngày càng nặng.
Nếu thật là như thế, phu nhân đi tìm bà đỡ là hợp tình hợp lí, chắc nàng định điều tra lại chuyện năm đó, chỉ là, hắn không biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Tầm Lại nhấc bút, viết một phong thư và sai người lập tức đưa về kinh thành.
Bên cạnh hắn trừ mấy thuộc hạ của Hộ Kinh vệ, vẫn có một ít người được hắn bồi dưỡng. Chuyện này là việc riêng, để bọn họ điều tra là thích hợp nhất.
Viết thư xong, Tầm Lại dựa lưng vào ghế, nhắm mắt yên lặng suy tư.
Nếu là trúng độc, phải chăng giải được độc thì phu nhân sẽ hết bệnh? Nàng dốc hết tâm tư đi tìm bà đỡ là vì muốn lợi dụng bà ta để lấy thuốc giải từ phu nhân Thịnh Lăng hầu sao? Lẽ nào hắn đoán sai rồi, mục đích chuyến này của nàng thật sự chỉ vì tìm bà đỡ thôi ư?
Tầm Lại ở thư phòng yên tĩnh suy tư hồi lâu, sau đó đứng dậy và đi về nhà trong.
Kể từ khi nói cho Tầm Lại nghe về chuyện của Cao bà tử, Thịnh Lộ Yên cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, hiện giờ nàng cũng chẳng có gì để làm, chỉ ở trong nhà đọc sách thêu hoa và đợi Cao bà tử lọt lưới.
Lúc Tầm Lại tới thì Thịnh Lộ Yên vừa thay đồ chuẩn bị đi ngủ, thấy hắn đi sang đây nàng vô cùng sửng sốt.
“Hôm nay ngài về sớm thật đấy.”
Nghĩ đến nội dung trong thư, Tầm Lại nhìn chằm chằm Thịnh Lộ Yên hồi lâu, rồi nói: “Ừ.”
Sau khi rửa mặt xong, hai người cùng nằm xuống giường.
Thịnh Lộ Yên đã quen có Tầm Lại bên cạnh, nhắm mắt cái là cơn buồn ngủ ập đến ngay. Thế nhưng, nàng lại bị một câu nói của Tầm Lại làm tỉnh cả ngủ.
“Ngày ấy ở quán trà, phu nhân là người viết bức thư đó sao?” Tầm Lại hỏi.
Hôm đó bọn hắn đã rà soát trên dưới quán trà một lượt, không hề tìm thấy bất kì ai khả nghi. Hôm nay hắn biết được bệnh của phu nhân có liên quan tới phu nhân của Thịnh Lăng hầu, hay nói một cách chính xác là có liên quan tới Liễu phủ, hắn mới nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện.
Sao hắn biết được chuyện này chứ! Là ai nói, Xuân Đào hả? Không thể nào! Vậy làm sao hắn biết được. Hộ Kinh tư quả nhiên thần thông quảng đại, đúng là không có chuyện gì mà bọn họ không biết. Tuy nhiên, nếu nàng nhất quyết không chịu nhận, thì hắn có thể làm gì được nàng chứ?
“Hả? Phu quân nói gì thế, ta nghe không hiểu.” Thịnh Lộ Yên vờ ngốc.
Nếu nàng thừa nhận bức thư đó là do nàng viết, chẳng phải đồng nghĩa với việc thừa nhận mũi tên kia là do nàng bắn sao? Không biết nam nhân bụng dạ nham hiểm lại lòng gan dạ sắt này sẽ làm gì nàng. Ai biết mục đích câu hỏi của hắn bây giờ là gì. Nàng phải làm rõ mục đích của hắn trước rồi mới đưa ra quyết định.
Nếu bên Thịnh Lộ Yên đang bày thế trận chờ quân địch, thì bên Tầm Lại đang bóc trần chuyện này một cách nhẹ nhàng.
“Ừ, ngủ thôi.”
Thịnh Lộ Yên: …
Nam nhân này thật kì quái, thình lình hỏi một câu dọa người ta sợ chết khiếp xong rồi nhẹ nhàng bỏ qua, nàng thật sự không hiểu nổi rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Ngày hôm sau nàng lại không thấy bóng dáng Tầm Lại đâu, tuy nhiên buổi tối hắn vẫn về ngủ. Từ hôm ở thôn Duyên Hà về, mỗi ngày hắn đều về phủ.
Thịnh Lộ Yên cũng đã nghe nói về chuyện bên ngoài. Gần đây bên ngoài không được bình yên, nhiều quan viên lần lượt thất thế, bị tống vào đại lao, trong đó không thể thiếu bóng dáng của Tầm Lại. Đợi khi tất cả mọi chuyện đều được điều tra rõ ràng, hắn sẽ áp giải bọn họ vào kinh.
Dân chúng trong thành thì đang vô cùng hào hứng. Bởi vì Khâm sai Hứa đại nhân đã đến, lưu dân được bố trí ổn thỏa và không còn nhiều như trước nữa.
Lúc Tầm Lại vừa đến đất Bắc thì bận tìm chứng cứ, còn gần đây thì bận thẩm vấn phạm nhân trong ngục.
Ngay sau đó, những việc liên quan đến Cao bà tử cũng đến tới tay Tầm Lại.
Năm đó, sau khi bà ta đỡ đẻ cho phu nhân của Thịnh Lăng hầu xong thì mất tích, cùng biến mất với bà ta còn có thái y bắt mạch cho phu nhân của Thịnh Lăng hầu. Vài bà đỡ còn lại đều lần lượt chết vì bệnh. Hiện giờ vị thái y kia vẫn không rõ tung tích, còn Cao bà tử thì sau khi đổi ba cái hộ tịch đã định cư ở thôn Duyên Hà.
Nghe xong lời thuộc hạ nói, Tầm Lại suy nghĩ một lát, hỏi: “Bình thường Cao bà tử hay đưa nhi tử đến y quán nào khám bệnh?”
“Tiệm thuốc Vân Thâm.”
Tiệm thuốc Vân Thâm….đây chẳng phải tiệm thuốc mà phu nhân hắn đã tới mấy lần đó sao, hơn nữa, vì ở đây đang có khám bệnh và phát cháo từ thiện nên gần đây đang trở nên nổi tiếng ở phủ thành.
“Đi tiệm thuốc Vân Thâm canh chừng, tiện thể điều tra xem chủ nhân của cửa tiệm này là ai.”
Có lẽ phu nhân có quan hệ với chủ tiệm thuốc, nếu không thì tại sao mấy lần ra ngoài phu nhân đều đến đó, vả lại cửa tiệm này còn giúp phu nhân tránh né tai mắt của Hộ Kinh vệ.
“Vâng thưa đại nhân.”
Buổi tối cùng ngày, Tầm Lại đã biết được chủ nhân của cửa tiệm là ai.
“Đại nhân, theo những gì tiểu nhân tra xét thì phu nhân chính là chủ nhân của cửa tiệm.”
Dù kết quả nằm trong dự đoán nhưng Tầm Lại vẫn hơi sửng sốt khi nghe được kết quả xác định.
Trâu Tử Xuyên nói: “Thuộc hạ nhớ, phu nhân đã đến tiệm thuốc vào ngày thứ hai sau khi tới đây và ngày hôm sau cửa tiệm bắt đầu khám bệnh và phát cháo từ thiện, cho nên đấy là quyết định của phu nhân ư?”
Trâu Tử Xuyên xuất thân thế gia, cho nên bản thân hắn biết rất rõ quý nữ thế gia có tính cách gì. Mắt mọc trên trời, không bao giờ chịu cúi đầu liếc người khác một cái. Tính tình kiêu căng, coi thường nhà nghèo. Lúc đầu, khi hắn nghe tin hoàng thượng ban hôn cho đại nhân, hắn còn toát mồ hôi giùm đại nhân nhà mình. Bởi đại nhân không chỉ xuất thân từ gia đình bần hàn mà còn có thù oán với thế gia. Nhưng ai ngờ được phu nhân lại khác với những quý nữ thế gia mà hắn biết.
Tầm Lại gật đầu.
Bọn hắn từng tính qua, mỗi ngày chữa bệnh và phát cháo phải tốn gần trăm lượng bạc, nửa tháng phải tốn ngàn lượng. Tuy số tiền này đối với thế gia chẳng đáng bao nhiêu, nhưng việc này phu nhân lặng lẽ làm, không lấy danh nghĩa của phủ Thịnh Lăng hầu hay Tầm phủ.
Điều này cho thấy nàng thật lòng muốn làm chuyện này.
Ngày đó ở ngoài thành hắn đã hiểu lầm nàng rồi.
Tối đến, Tầm Lại đến hậu viện dùng bữa.
Chiều nay Thịnh Lộ Yên ăn nhiều quà vặt nên cơm tối ăn khá ít, nàng chưa ăn hết một cái bánh bột ngô thì đã thấy lửng dạ rồi. Nhưng khi nhìn Tầm Lại đang ngồi một bên, nàng lại không dám bỏ bánh xuống. Suốt chặng đường tới đây nàng đã hiểu ít nhiều về Tầm Lại, hắn không thích lãng phí đồ ăn, mỗi lần dùng bữa sẽ ăn sạch thức ăn trên bàn. Dựa vào thói quen này của hắn, nàng chỉ đành véo từng miếng bánh và nhét vào mồm.
Ngay lúc nàng đang nghĩ xem khi nào mình có thể ăn xong thì nửa bánh trong tay đã bị người nào đó lấy mất.
Thịnh Lộ Yên quay đầu nhìn Tầm Lại.
“Vi phu chưa ăn no.” Tầm Lại giải thích.
“Ồ.” Thịnh Lộ Yên đáp lại một tiếng. Lát sau, nàng bật cười. Phải chăng, sau này những thứ nàng không ăn hết đều có thể nhét cho hắn?
Ăn cơm xong, Tầm Lại không rời đi.
Hôm nay ăn cơm khá sớm nên Thịnh Lộ Yên vẫn chưa buồn ngủ, vốn nàng muốn làm tiếp việc của mình sau khi Tầm Lại đi, kết quả là ăn cơm xong Tầm Lại chẳng những không đi mà còn ngồi lì trong phòng.
“Dâng trà cho đại nhân đi.” Thịnh Lộ Yên phân phó Xuân Đào. Nói xong, nàng cầm một quyển sách lên xem.
Chẳng mấy chốc, Xuân Đào dâng trà lên, người hầu trong phòng cũng thức thời lui xuống.
Bấy giờ Tầm Lại mới mở lời.
“Ở kinh thành, ngoài phủ đệ mà hiện tại chúng ta ở thì vi phu còn có một tòa nhà tam tiến nữa(**), ở Kinh Giao thì có một điền trang cùng hai trăm mẫu ruộng mà hoàng thượng ban thưởng; trong kinh thành ta có hai cửa tiệm, trong phủ hiện tại có hơn một vạn lượng.”
Nghe những lời của Tầm Lại, Thịnh Lộ Yên từ từ đặt cuốn sách trong tay xuống.
Sao hắn đột nhiên giao gia sản ra? Thật khiến người ta khó hiểu!
Tuy nhiên, mặc dù gia sản của hắn ít, những đã nhiều hơn những gì nàng tưởng tượng.
“Sao ngài có nhiều thứ thế?” Theo những gì Thịnh Lộ Yên được biết, vị Chỉ huynh sứ đại nhân của Hộ Kinh tư là người mặt lạnh vô tình, chưa bao giờ bị người ta mua chuộc. Chút bổng lộc của hắn cũng chẳng tích góp được nhiều tiền như vậy.
“Xử án được hoàng thượng ban thưởng.” Tầm Lại nói đơn giản.
Vậy thì có thể giải thích rõ ràng rồi, Thịnh Lộ Yên gật đầu. Lòng thầm nghĩ, hoàng thượng đối với hắn thật sự rất tín nhiệm và hào phóng.
“Sau khi về kinh, ta sẽ bảo Đổng quản sự giao những thứ này đến tay phu nhân.” Tầm Lại nói.
Thịnh Lộ Yên ngỡ ngàng nhìn Tầm Lại, không ngờ hắn muốn giao hết gia sản cho nàng. Việc này quá bất ngờ, nhưng vì sao hắn phải làm như thế?
Là vì….tín nhiệm nàng ư?
Sự tín nhiệm này của hắn cũng đến quá đột ngột rồi đấy. Hắn còn chẳng muốn viên phòng với thê tử, dù là nàng chủ động quyến rũ hắn thì hắn cũng không chút động lòng. Thậm chí, nam nhân lạnh lùng này còn không muốn cho nàng thể diện trước mặt người ngoài.
Hay là hắn có mục đích xấu xa gì chăng…..Thịnh Lộ Yên bắt đầu nghĩ đến một thuyết âm mưu.
Hai người nhìn nhau mà không nói năng gì, qua một lúc lâu, cả hai cùng vào phòng ngủ.
Thịnh Lộ Yên suy nghĩ cả đêm cũng không hiểu được tại sao Tầm Lại làm như thế. Sang ngày hôm sau, nàng phát hiện ra dường như những người của Hộ Kinh tư càng thêm cung kính nàng, thêm chuyện này nữa làm nàng thật sự không lí giải nổi.
Cũng may ngay ngày hôm ấy có một tin tốt được truyền tới, cuối cùng thì Cao bà tử đã xuất hiện.
Đã thế còn xuất hiện ở hiệu thuốc Vân Thâm của nàng nữa chứ! Lúc bà ta đến tiệm lấy thuốc thì bị người của Tầm Lại tóm ngay.
Quả nhiên, chuyện bắt người này vẫn phải nhờ Tầm Lại mới được.
(**) Nhà tam tiến.
Làm đến đây tui bị mắc, tui đang hoang mang không biết nên để trưởng thôn và Cao bà tử xưng gì với Tầm Lại và chị Yên. Để tôi – ngài chắc được nhể?