Như Ý Xuân

Chương 38

Tôn ma ma ngồi trước hiên nhà chăm chú nhìn tiểu nha đầu quét dọn sân viện, băn khoăn không biết khi nào phu nhân nhà mình mới về. Đang mải suy nghĩ thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Bà quay đầu nhìn thì thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong.

“Phu nhân, người đã về!” Tôn ma ma kích động tiến lên.

Rồi bà nhanh chóng phát hiện ra miếng vải trắng được băng ở cổ Thịnh Lộ Yên.

“Người bị thương rồi!” Tôn ma ma vừa chấn động vừa lo lắng cho nàng.

Thịnh Lộ Yên nhìn thấy người thân, nỗi ấm ức trong lòng lập tức dâng trào, nàng ôm chầm lấy Tôn ma ma, nói với giọng khàn khàn: “Ma ma ơi, cuối cùng con cũng gặp được người rồi.”

Tôn ma ma nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của phu nhân nhà mình thì lòng đau như cắt.

Hai người ôm nhau một lúc, Thịnh Lộ Yên sụt sịt mũi, rồi mới buông Tôn ma ma ra.

“Phu nhân, sao người lại bị thương thế này? Trên người còn có vết thương khác không?” Tôn ma ma quan sát trên dưới một lượt.

Thịnh Lộ Yên đảo mắt qua mọi người trong sân viện và nói: “Ma ma à, chúng ta vào phòng rồi nói.”

“Vâng.” Dứt lời, Tôn ma ma bèn sai người dâng trà lên.

“Xuân đào, ngươi giám sát mọi người sắp xếp đồ đạc, xong thì không cần tới đây nữa, về thẳng phòng nghỉ ngơi là được.” Thịnh Lộ Yên dặn.

“Đa tạ phu nhân.” Nói xong, Xuân Đào lui xuống.

Sau khi trong phòng chỉ còn Tôn ma ma, Thịnh Lộ Yên mới nói thật cho bà nghe.

“Thật ra vết thương này là do con bất cẩn mà ra.” Thịnh Lộ Yên kể cho Tôn ma ma nghe những chuyện xảy ra trên đường đi.

Tôn ma ma nghe xong những nguy hiểm trên đường đi thì lấy làm sợ hãi: “Nếu sớm biết vậy thì ta đã không để cho cô nương đi rồi, tra cái gì mà tra, đó đã là chuyện của bao nhiêu năm về trước, đâu thể điều tra rõ ràng được nữa, hay là chúng ta đừng tra nữa?!”

Mặc dù cả phu nhân và cô nương đều được bà chăm sóc từ bé đến lớn, nhưng bà không thể dùng tính mạng của cô nương để điều tra chuyện của phu nhân được.

Thái độ của Thịnh Lộ Yên vô cùng kiên quyết: “Không được, con nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện của mẫu thân.”

Để đền đáp ơn sinh thành của mẫu thân, nàng nhất định phải làm cho trót.

Tôn ma ma lau nước mắt, nói: “Cô nương, hay là chúng ta dừng lại đi. Phu nhân ở dưới suối vàng mà biết cũng sẽ không để người mạo hiểm như vậy đâu.”

Thịnh Lộ Yên biết Tôn ma ma đang đau lòng vì mình, nhưng nàng nhất định phải làm chuyện này, vì thế nàng cũng không tranh luận cùng bà nữa, chỉ nói rằng: “Ma ma à, con đã tìm được Cao bà tử và bà ta cũng nói ra sự thật rồi.”

Quả nhiên việc này đã dời được lực chú ý của Tôn ma ma, bà mừng rõ hỏi: “Thật sao?”

Thịnh Lộ Yên gật đầu.

Tôn ma ma thở phào nhẹ nhõm, không nhắc đến những lời vừa nãy nữa. Bà chắp tay trước ngực, nói: “Cảm ơn trời đất, cảm ơn trời đất!”

Vái xong, Tôn ma ma nói: “Làm soa cô nương tìm được bà ta?”

Thịnh Lộ Yên kể lại tường tận mọi chuyện đã xảy ra cho Tôn ma ma nghe.

Nghe xong, Tôn ma ma nói: “Xem ra đại nhân cũng không hề lạnh nhạt như vẻ bề ngoài, chắc chắn ngài ấy có tình cảm với cô nương.”

Nghe được những lời này, Thịnh Lộ Yên nhớ đến chuyện vừa  xảy ra trên đường, sắc mặt trở nên sa sút.

“Chẳng qua chỉ là giao dịch đôi bên cùng có lợi thôi ạ.”

Tôn ma ma phản bác: “Cô nương chớ có nói vậy! Trên phố đều nói đại nhân là người mặt lạnh vô tình, chẳng nể nang ai, nếu ngài ấy có thể làm vậy thì chắc hẳn trong lòng cũng để ý cô nương rồi.”

Để ý? Nếu hắn thật sự để ý nàng thì ban nãy sẽ không đối xử với nàng như vậy. Vả lại, hắn luôn thờ ơ trước sự gần gũi của nàng, đồng thời khiến nàng trông như một kẻ mua vui. Thịnh Lộ Yên không tỏ rõ thái độ về những lời của Tôn ma ma, nàng nói: “Ma ma à, con hơi mệt, những chuyện này để hôm khác nói tiếp nhé, con đi ngủ đây, cơm tối không cần gọi con.”

Bấy giờ Tôn ma ma mới nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của cô nương nhà mình, bà vội nói: “Là lỗi của lão nô, không nên kéo cô nương nói những chuyện này. Cô nương đợi một chút, ta sai người đun chút nước nóng, người tắm rửa thoải mái rồi hẵng đi ngủ.”

Thịnh Lộ Yên cảm thấy bây giờ mình chỉ cần nằm xuống giường là có thể ngủ được ngay, tuy rằng cả cuộc hành trình nàng cũng không chú ý vấn đề này, nhưng giờ lại không tiện từ chối Tôn ma ma, vì thế nàng bèn nghe theo bà.

“Vâng.”

“Lát nữa lão nô đi bảo nhà bếp làm chút đồ ăn, người ăn no rồi ngủ.”

“Cơm canh thì không cần đâu ạ, con không đói, chỉ thấy mệt và muốn ngủ một giấc thôi.”

Tôn ma ma đang định khuyên tiếp, nhưng khi thấy Thịnh Lộ Yên khăng khăng như vậy thì cũng biết giờ nàng không có hứng ăn uống, nên cũng không nói gì nữa.

Sau khi tắm rửa xong, trời đã tối om, Thịnh Lộ Yên nằm trên giường, nhắm mắt đi ngủ.

Sau hai tháng rời kinh, cuối cùng nàng lại được nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình. Nàng tưởng rằng mình không thể ngủ ngay được, trong đầu luôn muốn nghĩ đến thứ gì đó, nhưng ai dè nàng còn chưa kịp nghĩ thì đã ngủ say rồi.

Thịnh Lăng hầu biết chuyện xảy ra ở đất Bắc thì mỉm cười,

Tuy rằng chuyện này không giống những gì ông muốn, nhưng cuối cùng nó đã phá hỏng kế hoạch của Tầm Lại, còn khiến Đỗ Tổng đốc có được danh tiếng tốt.

Ông đắc ý nói với Liễu Thị rằng: “Ta thật sự đã nuôi được một nữ nhi giỏi giang. May mà Yên nhi cơ trí nhanh nhạy, sớm báo cho Đỗ Tổng đốc biết kế hoạch của con chó họ Tầm, nếu không lần này sẽ bị tổn thất lớn, sợ là vị trí Tổng đốc cũng không thể giữ được.”

Nghe nói trên đường đi bọn họ bị ám sát nhiều lần, nhưng lần nào con chó họ Tầm cũng tránh được. Thật là đáng tiếc, nếu có thể thủ tiêu được hắn thì tốt biết mấy!

Liễu Thị đang buồn bực về Thịnh Lộ Yên, nghe thấy Thịnh Lăng hầu khen nàng thì trong lòng không thoải mái. Thế nhưng, chỉ cần nghĩ đến Thịnh Lộ Yên không thể sống được bao lâu nữa thì bà ta mới cảm thấy dễ chịu hơn.

“Vâng, Đại cô nương rất giỏi giang, dù xuất giá cũng không quên hầu phủ chúng ta. Chỉ có điều, cơ thể con bé vốn đã suy nhược, đi được chuyến này không biết đã mệt nhóc đến mức nào rồi.”

Nghĩ đến bệnh tình của nữ nhi là Thịnh Lăng hầu lại cảm thấy khó chịu trong lòng: “Này, ta nghe nói hôm nay bọn họ trở về, mấy ngày này nàng tìm chút dược liệu thượng hạng rồi mang qua cho con bé đi.”

Nữ nhi bệnh tật nhiều năm, đã tìm rất nhiều đại phu đến khám nhưng bệnh tình vẫn không thấy chuyển biến tốt, ông cũng đã bó tay rồi.

“Vâng thưa hầu gia.” Liễu Thị đáp.

Lúc Tầm Lại trở về đã là giờ Tý. Vừa vào kinh, hắn đã đến Hộ Kinh tư để thẩm vấn phạm nhân ngay. Nếu là trước kia, hắn sẽ không trở về muộn thế này mà ngủ thẳng ở Hộ Kinh tư luôn. Nhưng khi nhớ đến những chuyện xảy ra vào ban sáng, cuối cùng hắn cũng không yên tâm mà đạp lên bóng đêm về phủ.

Sau khi về đến chính phòng, hắn châm đèn nhìn vết thương của Thịnh Lộ Yên, thấy vết thương hình như đã được thay thuốc, miệng vết thương đã kết vảy thì hắn yên tâm hơn. Nhưng khi trông thấy giấc ngủ chập chờn của người trên giường, trong lòng hắn cũng có chút khó chịu.

Hắn cởi áo khoác, nằm lên giường.

Không đợi Thịnh Lộ Yên sấn tới, hắn đã giang tay ôm nàng vào lòng, ngửi mùi hương quen thuộc trên đỉnh đầu quyện với mùi thảo dược khiến trái tim hắn cuối cũng cũng yên tĩnh trở lại.

Cảnh tượng ban sáng là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy trái tim mình hoảng hốt đến thế, đó là một loại cảm xúc vô cùng xa lạ. Hắn chỉ biết rằng, vào khoảnh khắc đó, hắn không muốn chém người uy hiếp hắn ngàn vạn nhát đao, mà là hối hận với quyết định của mình. Hắn không nên kéo nàng vào nguy hiểm, cho dù khả năng này chỉ có một phần nghìn thì hắn cũng không nên kéo nàng vào.

Hắn hận chính bản thân mình.

Tuy đã xử lý nhiều vụ án, nhưng hắn chưa bao giờ hoài nghi chính mình như hôm nay.

May mà nàng thông minh có thừa, may mà nàng và hắn hiểu ý nhau, nếu không mọi việc không biết sẽ ra nào.

Nghĩ đến đây, Tầm Lại siết chặt vòng tay của mình.

Nàng trách hắn là phải.

Tầm Lại hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại.

Lúc hắn đang chìm sâu vào giấc ngủ, người trong lòng bỗng nhiên run rẩy.

“Đừng mà….đừng mà…đừng….”

Thịnh Lộ Lộ Yên mơ thấy ác mộng, trong mơ nàng lại trở về cảnh tượng ban sáng. Kẻ bịt mặt muốn giết nàng, Tầm Lại cười khẩy bảo hắn cứ giết đi. Nàng hết sức sợ hãi, trái tim cũng trở nên nguội lạnh.

“Đừng sợ, ta ở đây, ta ở đây.” Tầm Lại ôm chặt lấy Thịnh Lộ Yên, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng để trấn an, cũng may mà một lúc sau cảm xúc của Thịnh Lộ Yên cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Nhưng Tầm Lại lại mở to mắt, thật lâu không thể ngủ được.

Đều tại hắn!

Buổi sáng nàng không tỏ vẻ gì, như thực ra đều giấu ở trong lòng.

Thịnh Lộ Yên tỉnh ngủ vì quá đói.

Buổi sáng hôm qua nàng chỉ ăn chút cơm, bữa trưa và bữa tối đều không ăn, tính ra đã là một ngày một đêm chưa ăn gì rồi. Lúc nàng thức dậy bên ngoài chỉ mới tờ mờ sáng, trong phòng vẫn còn tối thui.

Mở mắt ra, nàng bỗng nhiên phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Tầm Lại.

Người này về từ lúc nào vậy, nàng ngủ trong lòng hắn từ bao giờ thế?

Thịnh Lộ Yên nghĩ đến chuyện hôm qua mà bất giác mím môi, lòng chùng xuống. Chuyện này không phải lần đầu tiên xảy ra, nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng muốn thoát ra.

Lời hắn nói hôm qua dường như vẫn còn đang văng vẳng bên tai nàng.

Có lẽ nàng đã lầm, nàng và hắn không nên quá thân cận như vậy.

Thịnh Lộ Yên cựa quậy, nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của Tầm Lại.

Lúc này, Tầm Lại mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô nương trong lòng.

Vào giây phút bốn mắt nhìn nhau, hai người đăm chiêu hồi lâu.

“Phu nhân dậy rồi à.”

“Dạ.”

Nói xong, Thịnh Lộ Yên lại cựa quậy, thử thoát khỏi cái ôm của Tầm Lại lần nữa. Lần này Tầm Lại đã thức dậy, buông nàng ra.

Thịnh Lộ Yên nhìn theo bóng lưng đang rời đi của hắn, thở dài nặng nề. Chẳng mấy chốc, nàng cũng rời giường.

Hai người cùng nhau ăn bữa sáng. Tôn ma ma biết hôm qua phu thê bọn họ ngủ sớm, ăn rất ít, nên sáng nay bà bèn sai nhà bếp ninh một nồi canh. Tôn ma ma thấy phu thê bọn họ vừa tỉnh lại bèn sai người nấu mì rồi bê tới.

Sau vài gắp mì nóng hổi xuống bụng, Thịnh Lộ Yên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Chỉ là, trong giờ cơm, nàng và Tầm Lại chẳng nói với nhau câu nào. Mặc dù lý trí nói với nàng rằng nàng không nên như vậy, nhưng bấy giờ nàng thật sự không có tâm trạng để ứng phó với hắn.

Cơm nước xong xuôi, Tầm Lại nói: “Mấy ngày sau có thể buổi tối ta không về được.”

Phải mất một lúc lâu sau Thịnh Lộ Yên mới đáp: “Dạ.”

Nói xong thì Tầm Lại rời đi.

Tôn ma ma càng ngày càng cảm thấy giữa phu nhân nhà mình và đại nhân có gì đó là lạ, dường như cách sống chung của hai người đã đổi cho nhau. Trước đây người nói luôn là phu nhân nhà nàng, đại nhân chỉ đáp lấy lệ thôi. Nhưng hiện tại người nói lại là đại nhân, còn phu nhân chỉ đáp lại qua loa.

Bà muốn hỏi vài chuyện nhưng lại bị cô nương nhà mình nói mấy câu cho qua chuyện. Bà suy nghĩ một lát và quyết định đi tìm Xuân Đào.

“Xuân Đào, rốt cuộc giữa phu nhân và đại nhân đã xảy ra chuyện gì, ngươi kể rõ ngọn nguồn cho ta.”

Xuân Đào cũng đang lo lắng cho phu nhân nhà mình và đại nhân, nghe Tôn ma ma nói thế bèn kể lại  những chuyện đã xảy ra trên đường cho bà.

“Bình thường phu nhân sáng suốt như thế, hơn nữa, trước đấy đại nhân từng làm nhiều chuyện quá đáng hơn mà người đâu có tức giận, sao hôm qua người lại nổi cáu với đại nhân chứ?”  Theo Xuân Đào nghĩ, đại nhân không viên phòng với phu nhân, không cùng phu nhân về lại mặt, thờ ơ phu nhân, đây rõ ràng là những chuyện càng nghiêm trọng hơn. Nhưng phu nhân lại chưa bao giờ vì chuyện này mà tức giận. Hôm qua đại nhân làm như thế rõ ràng là để người bắn cung có thể cứu phu nhân, nhưng phu nhân lại tức giận.

Tôn ma ma lườm nàng một cái, khẽ nói: “Ngươi thì hiểu cái gì!”

Nói xong, bản thân bà lại bật cười.

Vì sao phu nhân lại giận đại nhân ư, đơn giản là vì trong lòng phu nhân đã có đại nhân rồi. Bà là người ngoài cuộc tỉnh táo, còn phu nhân là người trong cuộc u mê, chưa chắc đã có thể suy nghĩ thông suốt.

Nói xong, Tôn ma ma đi chính phòng tìm Thịnh Lộ Yên.

Xuân Đào sờ đầu ngơ ngác. Nghĩ bụng, không phải Tôn ma ma thương phu nhân nhất sao, sao giờ phu nhân không vui mà Tôn ma ma lại hứng khởi thế? Mấy ngày nay phu nhân kỳ lạ, Tôn ma ma cũng kỳ lạ như thế, quả thực làm người ta không thể hiểu nổi.

Lúc Tôn ma ma đến tìm Thịnh Lộ Yên thì nàng đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, về chuyện ngủ ba ngày ba đêm mà nàng nói thì nàng đã không nghĩ như vậy nữa. Dù nàng có nằm lâu thế nào cũng không ngủ được.

“Phu nhân à, chuyện hôm qua ta đã nghe Xuân Đào nói rồi, theo lão nô thấy thì người không cần giận đại nhân nữa đâu, có lẽ những lời nói kia của đại nhân đều không xuất phát từ đáy lòng. Ngài ấy nói như thế là để mê hoặc đối phương, để cứu người mà.”

Thịnh Lộ Yên thưa: “Vâng.”

“Trong tim đại nhân vẫn có người mà, nếu không thì ngài ấy đã không đưa người cùng đến đất Bắc. Còn giúp chúng ta tìm Cao bà tử nữa.”

Thịnh Lộ Yên điềm nhiên nói: “Ngài ấy đưa con đến đất Bắc là vì nghi ngờ con có mục đích khác, cũng muốn lợi dụng thân phận con để ngụy trang. Về chuyện tìm Cao bà từ, ngài ấy giúp con là bởi bà ta vốn đã phạm pháp.”

Nàng không cần phải tự mình đa tình quá.

“Nhưng…”

“Ma ma không cần nói nữa, trong lòng con tự có cân nhắc.”

Tôn ma ma còn muốn khuyên tiếp nhưng thấy phu nhân nhà mình không muốn nghe nữa, bà bèn để phu nhân tự mình suy nghĩ trước, qua hai ngày nữa bà sẽ lại nói sau. Phu nhân nhà nàng thông minh như thế, nói không chừng còn có thể tự mình nghĩ thông suốt.

Sau khi Tôn ma ma rời đi, Thịnh Lộ Yên đọc không vào đầu nữa.

Nàng cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, đây rõ ràng không phải là chuyện gì to tát nhưng nàng không thể nghĩ thoáng được. Nàng và Tầm Lại vốn được hoàng thượng ban hôn, hắn không thích nàng, thậm chí có thể nói rằng hắn ghét phủ Thịnh Lăng hầu bọn nàng. Mà nàng cũng không thích hắn, ghét tính cách và cách làm người của hắn. Hai người cũng từng tương kính như tân. Song, hai tháng qua, nàng đã không còn giống lúc ban đầu nữa.

Hai ngày sau đó Tầm Lại đều không về phủ, đến buổi tối ngày thứ ba, lúc Thịnh Lộ Yên vừa thổi tắt đèn và lên giường nằm thì nghe thấy tiếng hạ nhân bên ngoài thỉnh an Tầm Lại.

Trong chốc lát, Tầm Lại đã tiến vào.

Ban đầu Thịnh Lộ Yên đang nằm ngửa, biết hắn về nàng vội vàng nằm nghiêng sang một bên và quay mặt vào trong.

Tầm Lại đứng cạnh giường một lúc, sau đó mới quay người đi vào phòng tắm.

Ngay sau đó, Tầm Lại quay về, nằm lên giường.

Ban ngày Thịnh Lộ Yên ngủ quá nhiều, nên bây giờ không buồn ngủ. Nhưng nàng không muốn nói chuyện với Tầm Lại, bèn giả vờ mình ngủ rồi.

Tầm Lại nghe tiếng hít thở vang lên bên tai, nên biết người bên cạnh vẫn chưa ngủ.

“Phu nhân.”

Thịnh Lộ Yên lập tức giật mình, làm sao hắn biết nàng chưa ngủ!? Nhưng nàng vẫn giả vơ ngủ say rồi, không thèm đáp lại hắn.

“Đã tìm thấy vị lang trung xem mạch cho phu nhân Thịnh Lăng hầu rồi, hôm nay hắn đã vào kinh, ngày mai phu nhân có thể tới gặp ông ta.”

Thịnh Lộ Yên không để ý nhiều nữa, nàng lập tức quay người nhìn Tầm Lại, hỏi với vẻ sửng sốt: “Nhanh như vậy sao? Ngài tìm thấy hắn ở đâu thế?”

Tính tới tính lui, từ lúc bọn họ làm giao dịch đến nay còn chưa đầy một tháng, lẽ nào lang trung kia ở rất gần kinh thành sao?

“Ở Vân Thương quốc.”

Thịnh Lộ Yên càng sửng sốt hơn, từ đây đến Vân Thương quốc phải mất nửa tháng đi đường, cả đi cả về ít nhất phải mất một tháng, với thời gian ít ỏi như này căn bản là không đủ.

“Sao ngài làm được?” Thịnh Lộ Yên hỏi. Theo lý mà nói thì không có khả năng này, trừ khi bọn hắn có thể lên trời xuống đất, nhưng điều này rõ ràng là chuyện vô căn cứ.

Nói xong, Thịnh Lộ Yên lập tức bừng tỉnh: “Không đúng, ngài sai người tìm lúc nào?”

Trừ khi hắn đã tìm trước đấy, nếu không thì không thể làm được vậy.

Tầm Lại cúi đầu, nói: “Hôm gặp phu nhân ở thôn Duyên Hà.”

“Sớm thế sao?”

Này mới đúng chứ! Tính ra mất hơn một tháng. Cả đi cả về cộng thêm thời gian điều tra thì gần như là vậy.

Thế nhưng….

“Tại sao ngài lại sai người đi tìm lang trung đó?” Thịnh Lộ Yên hỏi.

Tầm Lại không trả lời câu hỏi này.

Chẳng lẽ là vì lật đổ phụ thân nàng? Không, không đến mức ấy. Chuyện này nhiều lắm thì phụ thân nàng chịu thiệt hại về danh tiếng, chứ không thể lung lay được căn cơ của phủ Thịnh Lăng hầu. Thay vì tốn công tốn sức làm chuyện này, chẳng bằng sai người tìm những sai lầm trong chính sự của phụ thân nàng. Nhưng trong quá trình giải quyết chuyện của Liễu Tam lang, rõ ràng hắn đã nắm được thóp của phụ thân nhưng không về công bố ra bên ngoài mà báo riêng cho hoàng thượng. Có thể thấy hắn là người chú ý đến đại cục, biết rõ lúc này không thể động vào phụ thân nàng.

Vậy thì chỉ có một khả năng.

“Ngài làm vậy là vì phụ thân ta hay là vì ta?”

Tầm Lại nhìn Thịnh Lộ Yên, vẫn không trực tiếp trả lời câu hỏi này.

“Phu nhân thấy sao?”

Trái tim Thịnh Lộ Yên đập loạn lên.

Cho nên, hắn làm vậy là vì nàng sao? Vì biết nàng đang dốc hết sức lực để tìm cao bà tử và lang trung kia, cho nên hắn mới âm thầm giúp nàng. Hóa ra lúc đó hắn đã phải lòng nàng rồi. Thật sự là nhìn không ra nha!

Ngày đó hắn còn nói những lời như thế trước mặt kẻ bịt mặt, còn trách nàng bất cẩn!

“Ngài xin lỗi ta đi.” Thịnh Lộ Yên xụ mặt nói.

Mặt Tầm Lại lộ ra vẻ khó tin.

“Chuyện hôm đó ta bị bắt làm con tin ấy.” Thịnh Lộ Yên nhắc nhở hắn.

Lòng Tầm Lại trở nên nặng nề, hắn nói: “Xin lỗi, hôm đó quả thực là lỗi của ta, do ta không suy nghĩ chu toàn, ta không nên  để phu nhân rơi vào nguy hiểm, nên sắp xếp cho phu nhân về kinh sớm mới phải.” Hắn vốn tưởng rằng mình có năng lực bảo vệ nàng, không ngờ cẩn thận mấy cũng có sai sót, hắn vẫn để người nọ tìm được sơ hở. Là do hắn tự cho mình là đúng.

Thịnh Lộ Yên thoáng giật mình, Không ngờ hắn lại nghĩ như vậy! Bảo sao ngày đó nàng thấy hắn có vẻ áy náy. Thì ra hắn áy náy vì đã mang nàng đi theo, khiến nàng rơi vào nguy hiểm.

Nhưng đây không phải là đáp án mà nàng muốn.

“Ta không muốn nghe cái này.”

Không nghe cái này….thế có nghĩa là mấy ngày nay nàng giận không phải vì chuyện này? Thế là vì sao?

“Phu nhân muốn nghe cái gì?”

“Lúc ta bị bắt làm con tin đó, những lời ngài nói có phải xuất phát từ đáy lòng không?” Thịnh Lộ Yên hỏi. Hỏi xong, nàng nhìn chằm chú vào đôi mắt của Tầm Lại, để không bỏ lỡ biến hóa trong ánh mắt hắn.

“Ngày đó là kế tạm thời, cho nên những lời nói ra đương nhiên cũng không phải thật, ta cho rằng phu nhân biết rất rõ.” Ngày đó phu nhân và hắn phối hợp rất tốt, hai người họ cũng cực kì hiểu ý nhau, nếu không thì thật không biết kết quả của ngày hôm đó sẽ như thế nào.

Thịnh Lộ Yên hết sức vui mừng, đến cả vẻ ủ ê mấy ngày gần đây cũng mất sạch: “Ta đương nhiên hiểu, chỉ là ta không thích nghe.”

“Vậy sau này ta sẽ không nói thế nữa.”

“Vâng, ngài nhớ thì tốt.” Thịnh Lộ Yên nói, nói xong nàng lại hỏi: “Còn nữa, tại sao lúc đó ngài lại trách ta bất cẩn?”

Tầm Lại trầm mặc một lát, tuy ngoài miệng hắn trách phu nhân, nhưng thật ra là đang trách chính hắn.

“Ta không phải đang trách phu nhân mà là đang trách chính mình không bảo vệ phu nhân thật tốt.”

Những nghi ngờ trong lòng đã được giải đáp, Thịnh Lộ Yên cười: “Ngài biết thế thì tốt.”

“Khuya lắm rồi, ngủ đi.”

“Vâng.”
Bình Luận (0)
Comment