Làm … thử?
Thịnh Lộ Yên nghĩ đến bức họa trong sách, lại nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của Tầm Lại làm nàng nhớ đến cảnh tượng hiện ra trong đầu vào buổi chiều, mặt càng lúc càng đỏ.
Hắn thật sự muốn thử sao?
Tay của Thịnh Lộ Yên nắm chặt tấm thảm dưới thân, vô cùng khẩn trương.
“Hử?” Tầm Lại hỏi một lần nữa.
Thịnh Lộ Yên cắn môi, nói: “Nhưng….nhưng ngày mai ta phải đi chùa Phúc Thanh sớm, ma ma nói phải…phải dậy sớm.”
Nói xong, nàng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Tầm Lại.
Tầm Lại nhìn cặp mắt trong veo cùng hai má đỏ rực trước mặt mà cố nén thứ gì đó. Hắn lại nhìn hàm răng đang cắn cánh môi kia, cúi đầu hôn mạnh lên, hôn đến nỗi Thịnh Lộ Yên mê đắm trong biển tình, bấy giờ hắn mới dừng lại.
“Phu nhân ngủ trước đi.” Nói xong, hắn toan rời đi.
Thịnh Lộ Yên chợt nhớ đến những lời Tôn ma ma đã nói ban sáng, thế là nàng với tay ra, kéo Tầm Lại lại.
Tầm Lại nhìn bàn tay trắng nõn, mềm mại trên vạt áo mình, rồi nhìn về phía Thịnh Lộ Yên. Hắn thấy mái tóc đang xõa trên tấm thảm của nàng rối hơn, đôi mắt mê ly, gương mặt đỏ bừng, thậm chí cần cổ cũng có màu hồng nhạt.
“Hay là….chàng làm nhanh một chút?”
Đừng để nàng ngủ muộn, đừng làm lỡ chính sự ngày mai.
Nghe vậy, yết hầu của Tầm Lại hơi lăn, giọng nói khàn khàn: “Nàng có biết mình đang nói gì không?”
Thịnh Lộ Yên bị Tầm Lại hỏi như vậy thì chợt cảm thấy hơi ngượng, thoáng hối hận những lời vừa thốt ra. Nàng mím môi, không nói năng gì.
Thế nhưng, trong chớp mắt, nàng bị người nọ ôm eo, cả người bị nhấc bổng lên.
Nàng sợ đến mức vội vàng ôm cổ đối phương.
Tầm Lại ôm người đi về phía giường, vừa khẩn thiết mà lại nhẹ nhàng đặt người lên chăn đệm dày.
Thịnh Lộ Yên nhìn nam nhân vừa quen thuộc vừa xa lạ bởi tính xâm lược tràn trề trước mắt, trái tim nàng đập thình thịch, cơ thể trốn vào bên trong theo bản năng.
Nếu đã đồng ý thì không có lý do để hối hận.
Tầm Lại nhìn chằm chằm Thịnh Lộ Yên thật lâu, sau đó hắn đưa tay buông màn.
Nến trong phòng vẫn cháy, màn giường đỏ thẫm khẽ lay động, việc vốn nên làm xong vào đêm thành hôn kia cuối cùng đã được hoàn thành vào đêm nay.
Thịnh Lộ Yên không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, nàng chỉ cảm thấy cơ thể mình rất mệt, rất không thoải mái, bình thường trông Tầm Lại rất dễ nói chuyện nhưng tại thời điểm đó hắn lại trở mặt, cho dù nàng nói gì hắn đều không nghe nàng, còn thích làm trái ý nàng, khiến nàng tức đến độ cấu hắn mấy phát.
Sáng ngày hôm sau, Thịnh Lộ Yên bị Tôn ma ma gọi dậy.
“Phu nhân ~”
Tôn ma ma gọi nàng hồi lâu, nàng mới mơ màng tỉnh dậy.
Nhưng Tôn ma ma không hề trách phu nhân nhà mình ngủ dậy quá muộn, bà cười toe toét khiến nếp nhăn trên mặt chồng lên nhau, cũng rất kiên nhẫn mặc quần áo cho Thịnh Lộ Yên vẫn còn đang nhắm mắt, chưa tỉnh ngủ hẳn.
Sau khi mặc quần áo xong xuôi, lúc đắp khăn ấm lên mặt thì cuối cùng Thịnh Lộ Yên cũng tỉnh táo lại.
Vừa mở mồm thì giọng đã khàn khàn.
“Giờ gì rồi ạ?”
“Thưa phu nhân, giờ Mão ạ.”
(*) Giờ Mão: 5-7h sáng.
“Sớm thế….”
Tôn ma ma cười nói: “Hôm nay chúng ta đi chùa Phúc Thanh, phu nhân dậy sớm, ăn mấy miếng cơm rồi đợi lên xe ngựa lại ngủ tiếp.”
Thịnh Lộ Yên lau mặt xong lại dựa vào người Tôn ma ma.
“Phu nhân ngoan, mau đứng dậy, sắp đến giờ rồi.”
“Dạ.”
Lúc này, Xuân Đào bên cạnh bỗng dưng nói: “Phu nhân, miệng của người sao lại sưng thế? Trên cổ cũng toàn là dấu đỏ, có phải người bị dị ứng rồi không?”
Thịnh Lộ Yên đưa tay lên sờ, khuôn mặt thoắt cái đỏ bừng.
Đều tại Tầm Lại! Hắn quả nhiên cầm tinh con chó mà!
Tôn ma ma là người từng trải nên đã nhìn thấy mấy cái này từ lâu rồi. Bà nhìn Xuân Đào và nói: “Sao hôm nay cháu lắm lời thế hả? Mau đi thu dọn đi, cận thận kẻo tí lại trễ giờ.”
Tuy Xuân Đào nghi ngờ nhưng cũng không nói thêm nữa.
Đợi ăn xong bữa sáng rồi lên xe ngựa, Thịnh Lộ Yên lại ngủ tiếp.
Không lâu sau, đoàn người đi vào chùa.
Trong chùa hương khói lượn lờ, Thịnh Lộ Yên xốc lại tinh thần để đi bái tế, trong lòng thầm kể lại chuyện của phủ Thịnh Lăng hầu cho mẫu thân nàng, sau đó đi đến tiểu viện bên cạnh.
Vì đêm qua ngủ không yên nên ngoài thời gian ăn cơm và lễ phật thì nàng không đi đâu cả, chỉ ở trong tiểu viện nghỉ ngơi.
Tầm Lại làm xong việc ở tiền viện thì trở về hậu viện. Trước đây, dù muộn như thế nào thì chính viện luôn có ánh đèn le lói, nhưng hôm nay chính viện lại tối đen. Hắn cất bước đi vào chính viện, khi đến trước giường hắn mới phát hiện trong phòng không có người.
“Phu nhân đâu?” Tầm Lại lạnh mặt hỏi.
Chẳng lẽ là vì đêm qua…
Tiểu nha đầu phục vụ ở chính viện vội dè dặt trả lời: “Phu nhân đi chùa Phúc Thanh rồi ạ, hôm nay không trở về.”
Tầm Lại chau mày, đi tiền viện gọi Đổng quản sự.
“Tại sao đến giờ này rồi mà phu nhân chưa về phủ? Sao không đến nói với ta việc này?”
“Dạ?” Đổng quản sự thoạt giật mình, sau đó nói: “Phu nhân muốn đi chùa trai giới ba ngày, sau ba ngày mới trở về ạ. Chẳng lẽ phu nhân không nói cho đại nhân ư?”
Dứt lời, ông nhìn sắc mặt của Tầm Lại thì phát hiện ra mình đã lỡ lời.
Tầm Lại đứng tại chỗ một lát, rồi mới quay người đi thư phòng.
Mọi khi Tầm Lại rất ít khi đi chính viện ngủ, không phải ngủ ở Hộ Kinh tư thì là ngủ ở tiền viện. Có lẽ giường của tiền viện là nơi hắn ngủ nhiều nhất, nhưng hôm nay không biết vì sao mà hắn bỗng nhiên cảm thấy ván giường này hơi cứng, trong phòng có chút quạnh quẽ.
Việc Thịnh Lộ Yên đến chùa trai giới không nói cho bất kỳ ai, nhưng tin nàng đi chùa vẫn bị người nọ biết.
Chập tối trước ngày rời đi, Thịnh Lộ Yên ra khỏi điện thờ, trên đường quay về tiểu viện nàng nhìn thấy Tạ Uân đang đợi ở đó.
“Yên nhi….” Tạ Uân nói.
Lần gần đây nhất gặp hắn là vào ngày sinh nhật của lão phu nhân Thừa Ân hầu, bọn họ gặp nhau ở trong nhà thủy tạ của phủ Thừa Ân hầu. Sau đó, Tạ Uân có đến hầu phủ mấy lần nhưng Thịnh Lộ Yên không lần nào gặp hắn.
Đã nửa năm kể từ ngày gặp mặt đó đến nay, lúc gặp lại như thể đã cách mấy đời.
Ở trong mắt người khác lúc đó, bọn họ vẫn là vị hôn phu hôn thê của nhau.
Nhưng nay nàng đã làm thê tử của người ta, mà trượng phu của nàng không phải là hắn.
“Bái kiến thế tử.” Thịnh Lộ Yên cách xa vài bước mà hành lễ với Tạ Uân.
Khoảng cách giữa bọn họ trông như vài bước chân, nhưng thực chất đời này bọn họ đã không thể vượt qua khoảng cách ấy.
Trái Tim Tạ Uân nhói đau, tay cũng run rẩy.
“Trước kia nàng không gọi ta như thế.”
Nàng luôn gọi hắn là Uân ca ca, chứ chưa bao giờ gọi hắn một cách xa cách quá mức như thế.
Thịnh Lộ Yên mím môi, nói: “Hiện nay thân phận của muội và huynh đã khác, nếu gọi như lúc trước thì quả thực không thích hợp.”
Mặt Tạ Uân lộ ra vẻ nôn nóng: “Sao lại không thích hợp chứ? Ta và nàng quen nhau từ nhỏ, tình cảm sâu đậm, dù bây giờ….bây giờ….nàng cũng không cần như thế.”
Nói đến câu cuối, giọng nói của hắn đã trầm hơn.
Thịnh Lộ Yên không đáp lời.
Hai người bọn họ không hợp nhau, nàng đã biết điều này từ rất lâu rồi. Thế nên, cho dù nàng không gả cho Tầm Lại thì cũng không thể gả cho hắn. Những hy vọng không nên cho, nàng sẽ không cho.
Hai người trầm mặc hồi lâu, Tạ Uẩn quan sát sắc mặt của Thịnh Lộ Yên và nói: “Hiện giờ bệnh của nàng đã khỏi, đây thật sự là một tin tốt. Nếu bệnh của nàng khỏi sớm một chút thì tốt rồi.”
Nếu có thể khỏi sớm hơn, tổ mẫu và phụ thân sẽ không vì chuyện này mà phản đối mối hôn sự của bọn họ, nói không chừng lúc này nàng đã gả cho hắn rồi,
Thịnh Lộ Yên vờ nghe không hiểu, nói: “Đúng thế, Thiệu viện sử đúng là có bàn tay thần kỳ, giải được độc trên người muội.”
Tạ Uân nói: “Ta nghe Thiệu viện sử nói, cơ thể nàng có khả năng bị trúng độc, chả trách mấy năm qua bệnh của nàng vẫn luôn không khỏi, thì ra là bị người ta hạ độc. Thế nàng đã tìm được người hạ độc chưa?”
Thịnh Lộ Yên không trả lời,
Tạ Uân hỏi tiếp: “Lẽ nào Tầm Lại hạ độc nàng?”
Nghe vậy, Thịnh Lộ Yên cười: “Sao có thể là chàng được chứ? Muội và chàng không thù không oán, vì sao chàng phải hạ độc muội?”
Tạ Uân liếc nhìn Thịnh Lộ Yên nói: “Sao không có thù oán? Hắn vô cùng hận thế gia, luôn ôm lòng báo thù hầu phủ các nàng, hắn còn lạnh nhạt với nàng, làm nàng mất hết thể diện. Nói không chừng độc này là do hắn hạ.”
“Ngài ấy không phải người như thế.” Thịnh Lộ Yên nói.
Mặc dù Tầm Lại có thủ đoạn tàn nhẫn, lạnh lùng vô tình, nhưng nàng biết hắn sẽ không vô duyên vô cơ hạ độc một người vô tội.
Ánh mắt của Tạ Uân thoắt cái trở nên u ám, nói một câu: “Không ngờ nàng lại tin hắn như thế.”
Thịnh Lộ Yên giải thích: “Không phải muội tin ngài ấy, chỉ là muội cảm thấy ngài ấy sẽ không làm việc như vậy.”
Tạ Uân nói ngay: “Những chuyện trơ tráo hắn từng làm còn ít sao? Đối phó ân sư ngày xưa, vu khống nhạc phụ, cạn tàu ráo máng, hắn giống như một con chó bên cạnh Hoàng thượng vậy!”
Thịnh Lộ Yên hơi nhíu mày.
Từ bao giờ mà Tạ Uân đã biết nói những lời thô tục như vậy, không giống hắn ngày thường.
“Về sau thế tử vẫn nên ít nói những lời như vậy đi, dù sao ngài ấy cũng là Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư. Hộ Kinh tư phân bố khắp kinh thành, nếu những lời huynh nói bị người ta nghe được sẽ khó tránh khỏi rắc rối.”
Ánh mắt ảm đạm của Tạ Uân lại lần nữa khôi phục hào quang, hắn tiến lên trước một bước, không nén nổi kích động mà nói: “Yên nhi, nàng vẫn quan tâm ta, phải không?”
Thịnh Lộ Yên lùi về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Tạ Uân.
“Ta và huynh cùng nhau lớn lên, ta đương nhiên sẽ quan tâm huynh, nhưng có những chuyện không hề giống như huynh nghĩ. Lập trường của mọi người khác nhau, góc nhìn trước một vấn đề có lẽ cũng khác nhau. Cho nên, những việc nhìn có vẻ đúng chưa chắc đã đúng thật, còn những việc nhìn có vẻ sai không hẳn đã làm sai thật.”
Lý Tương và phụ thân nàng có ai là hoàn toàn trong sạch, chính trực chứ?!
Tạ Uân nghe thấy Thịnh Lộ Yên nói quan tâm hắn thì trong lòng lấy làm vui lắm, hắn nói: “Nhưng dù thế nào, lập trường của ta và nàng trước sau đều giống nhau.”
Chưa chắc đâu. Thịnh Lộ Yên nghĩ trong lòng như vậy. Chỉ là, chuyện này có nói nhiều cũng vô dụng.
Thấy Thịnh Lộ Yên không có phản ứng, Tạ Uân vội vàng nói: “Ta có thể giúp nàng!”
Thịnh Lộ hơi giật mình, ngước mắt nhìn Tạ Uân.
Giúp nàng? Giúp cái gì? Hắn biết hiện tại nàng cần gì ư?”
“Ta biết gần đây nàng rất buồn. Tầm Lại không biết tìm ở đâu về bà đỡ và lang trung, làm phụ thân nàng bị giáng chức, mẫu thân mất cáo mệnh, hầu phủ cũng vì chuyện này mà mất hết thể diện. Trừng phạt kiểu này cũng quá nặng rồi. Không chỉ ta, mà những người khác cũng nghĩ vậy. Nàng bị kẹp ở giữa chắc chắc rất khó chịu.”
Thịnh Lộ Yên cân nhắc một lát rồi nói: “Thật ra cũng không hẳn là quá buồn.”
“Ta tự biết tính cách của nàng, dù buồn đến mấy cũng sẽ không nói với người khác. Nhưng nàng có thể nói với ta, ta có thể giúp nàng mà.”
“Đa tạ thế tử, cơ mà không cần đâu. Họ làm sai nên Hoàng thượng mới phạt họ, ta cảm thấy nghiêm phạt thế rất tốt.”
Tạ Uân thở dài: “Vì sao nàng lại nói vậy, có phải nàng sợ hắn không? Nàng không cần sợ hắn, hắn xuất thân nghèo hèn, nếu hai phủ ta liên hợp lại, chắc chắn có thể lôi hắn ta xuống, khiến cho hắn ta mất đi tín nhiệm của Hoàng thượng.”
Thịnh Lộ Yên lập tức sửng sốt, người hiền hậu như ngọc mọi khi sao lại trở nên như vậy.
“Thế tử không thể làm chuyện như vậy!” Nói xong, Thịnh Lộ Yên lại lạnh lùng hơn: “Hơn nữa, đây chỉ là suy nghĩ của bản thân huynh thôi thì phải? Hầu gia chưa chắc đã nghĩ thế.”
Thừa Ân hầu là người thức thời như thế, chắc chắn sẽ không đối nghịch với Hoàng thượng. Còn Tạ Uân chỉ là một thế tử, trong tay chẳng quyền hạn lớn như vậy.
Tạ Uân bặm môi, không nói gì.
Vẫn là do hắn quá yếu, căn bản không có cách thay đổi được cái gì.
“Nhưng chuyện của mẫu thân nàng ta vẫn có thể giúp được một ít. Trưởng tỷ cũng cho rằng Hoàng thượng đã trừng phạt mẫu thân nàng quá nặng, ta có thể đi cầu xin giúp nàng, để tỷ ấy khôi phục lại thân phận chính thất của mẫu thân nàng, vớt vát lại chút thể diện của hầu phủ.”
Thịnh Lộ Yên chấn động mà nhìn về phía Tạ Uân.
Có những lời xem ra cần phải nói rõ ràng.
“Thế tử, trong chuyện này huynh có thật sự đứng ở góc độ của muội để suy nghĩ không?”
Tạ Uân lấy làm khó hiểu: “Yên nhi nói thế là sao, ta vẫn luôn đứng ở góc độ của nàng để suy nghĩ mà, ta không muốn để nàng khó xử vì bị kẹp giữa hai nhà nữa, không muốn để hầu phủ của nàng mất hết thể diện.”
Thịnh Lộ Yên thở dài. Suy cho cùng, đây chính là điểm khác biệt của Tạ Uân và Tầm Lại.
Tạ Uân là thế tử của phủ Thừa Ân hầu, mọi chuyện mà hắn nghĩ đều liên quan đến gia tộc. Còn Tầm Lại lại có suy nghĩ riêng. Tuy rằng Tầm Lại giúp nàng đối phó phủ Thịnh Lăng hầu có lẽ còn mang theo tự lợi, nhưng thật sự là hắn đã giúp nàng. Nghĩ từ góc độ này, nàng và hắn đều đang ở cùng một chiến tuyến.
“Hầu phủ là hầu phủ, muội là muội.” Thịnh Lộ Yên nói: “Trong chuyện này huynh chỉ nhìn thấy xung đột của Tầm Lại và phủ Thịnh Lăng hầu, chứ không nghĩ về chuyện này từ nguyên nhân trực tiếp.”
Tạ Uân ngớ ra.
Nguyên nhân trực tiếp sao…
Chuyện này bắt nguồn từ việc Thịnh Lăng hầu phát sinh quan hệ với phu nhân Thịnh Lăng hầu hiện tại khi thê tử kết tóc qua đời chưa tròn một năm, đồng thời họ còn có con nỗi dõi. Họ đã vi phạm pháp luật, đánh vào mặt của thê tử kết tóc.
Mà thê tử kết tóc là…
Thịnh Lộ Yên nhìn sắc mặt thay đổi của Tạ Uân mà nói: “Xem ra thế tử đã hiểu rồi. Sinh mẫu của muội qua đời chưa đầy một mà phụ thân và kế mẫu đã tằng tịu với nhau, vì đề phòng chuyên này bại lộ mà kế mẫu còn muốn giết người diệt khẩu. Về tư, họ có lỗi với mẫu thân muội. Về công, kế mẫu không phải là người lương thiện, muốn lấy mạng người ta. Người như thế chớ nói là làm chính thê của hầu phủ, cho dù làm thiếp thì muội thấy Hoàng thượng cũng đã nhân từ rồi. Cho nên, nếu thế tử thật sự muốn tốt cho muội thì đừng nhúng tay vào chuyện này.”
“Ta…ta không có ý đó, chuyện này là ta suy nghĩ không chu toàn.” Tạ Uân hổ thẹn mà giải thích.
Thịnh Lộ Yên gật đầu.
Chuyện này nói nhiều cũng vô ích, nàng khéo léo chuyển đề tài.
“Hôm nay huynh đến đây với hầu phu nhân à?”
Tạ Uân lắc đầu: “Không phải, ta tự đến. Ta nghe nói muội đến đây nên muốn đến đây thăm muội.”
Từ lúc Yên nhi xuất giá, mẫu thân hắn không muốn bọn hắn gặp riêng nhau nữa. Cho nên lần này hắn lén tới đây một mình, không có người nào biết.
Lời này của Tạ Uân khiến cho người khác không cách nào chấp nhận được, Thịnh Lộ Yên nghĩ rằng có những lời vẫn nên nói rõ ràng mới tốt.
“Vâng, đa tạ huynh tới thăm muội. Hôm nay huynh cũng thấy rồi đó, bệnh của muội đã khỏi rồi, về sau thế tử không cần lo lắng vì chuyện này nữa. Muội biết huynh từng cho Thiệu đại nhân rất nhiều phương thuốc, muội rất biết ơn huynh về chuyện này.”
“Không cần cảm ơn ta, vì muội ta cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì.”
Lời này càng khiến người ta không thể chấp nhận nổi.
“Bây giờ muội đã gả cho người ta rồi, thế tử vẫn nên quên hết những chuyện trước đây đi.” Thịnh Lộ Yên đã nói rất rõ ràng rồi.
“Làm sao quên….”
Thịnh Lộ Yên không nói gì.
Lát sau, Thịnh Lộ Yên cúi đầu nhìn lá vàng rơi rải rác trên mặt đất, và nói: “Giờ cũng đã muộn, ngày mai muội còn phải dậy sớm, muội về trước đây.”
Tạ Uân thấy Thịnh Lộ Yên muốn đi, hắn lại tiến thêm một bước, có chút cấp thiết nói: “Yên nhi, nàng đợi chút.”
Hắn không muốn để nàng đi, hắn khó khăn lắm mới được gặp nàng, nên muốn trò chuyện với nàng thêm chút nữa.
Thịnh Lộ Yên dừng bước.
“Hắn có đối xử tốt với nàng không?” Tạ Uân hỏi, hỏi xong, lại tự giễu cười: “Hắn đương nhiên không đối xử tốt với nàng rồi, ta đã nghe một ít tin đồn bên ngoài. Ngay cả ngày lại mặt hắn cũng không về cùng nàng, hắn còn đối phó với phụ thân nàng, hắn chẳng suy nghĩ cho nàng chút nào cả.”
Thịnh Lộ Yên nói: “Thật ra cuộc sống của muội cũng không tệ như thế, ngài ấy đối xử với muội cũng tốt.”
Ít nhất là nàng được tự do khi ở Tầm phủ, còn Tầm Lại cũng giúp nàng vài lần.
“Nàng không cần nói thế để an ủi ta.”
Thịnh Lộ Yên không thích những việc như vậy, nàng thích giải quyết dứt khoát. Có những việc, nên dứt khoát mà do sự sẽ chuốc vạ vào thân.
“Muội và chàng là do Hoàng thượng ban hôn nên đời này không có khả năng hòa ly. Dù muội sống tốt hay không tốt, thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Muội và huynh đều không có sức thay đổi điều gì và cũng không có khả năng nào khác. Thế tử nên nhìn rõ hiện thực đi.”
Tạ Uân lại tiến thêm bước nữa, đưa tay nắm lấy tay của Thịnh Lộ Yên.
“Yên nhi, ta…”
Lúc này, phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng quen thuộc.
“Thế tử đang làm gì vậy?”
Thịnh Lộ Yên vội vàng rút tay mình ra, quay người nhìn về phía sau. Nàng nhìn nam nhân đang bước từng bước về phía nàng mà lòng đầy sợ hãi.
Tầm Lại tới đây khi nào, đã nghe thấy những gì?
Dự là ma khum có chương mới vì em bị trật khớp tay rồi, e cũng lười nữa hiuhiu