Như Ý Xuân

Chương 47

Thịnh Lộ Yên nhìn Tôn ma ma.

Không thể không nói, những lời Tôn ma ma nói đều là sự thật. Một chuyện mà trước đây nàng phải điều tra suốt mấy năm, nhưng Tầm Lại chỉ mất một tháng để điều tra rõ cho nàng. Hơn nữa, vì chuyện này có thể liên quan đến tính mạng con người nên nàng càng khó điều tra hơn, tất phải nhờ vào thế lực của quan phủ.

Thay vì mượn thế lực của kinh thành phủ doãn, một kẻ không dám đắc tội phủ Thịnh Lăng hầu thì nàng thà mượn thế lực của Tầm Lại còn hơn.

Nhưng, thái độ hời hợt của Tầm Lại khi nàng đến tiền viện ngày hôm qua vẫn còn rành rành ngay trước mắt.

“Nhưng ngài ấy giận từ bận đó đến giờ còn chưa nguôi.”

“Phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, người chăm nói những lời ngọt ngào với đại nhân, kiểu gì chả xong chuyện.”

Thịnh Lộ Yên nghĩ, còn không ngủ chung giường thì lấy đâu ra làm hòa chứ.

Tôn ma ma thấy phu nhân nhà mình còn do dự không quyết thì nói tiếp: “Người phải sống với đại nhân cả đời, vẫn nên sớm tháo gỡ hiểu lầm mới tốt. Dầu không phải vì chuyện này thì người cũng nên làm hòa với đại nhân.”

“Dạ.” Thịnh Lộ Yên đáp.

Đương nhiên nàng cũng biết Tôn ma ma nói đúng, quan hệ giữa bọn họ khó khăn lắm mới tốt lên, nên không thể vì chuyện này mà sinh ra hiểu lầm được. Yêu hay không yêu không quá quan trọng, điều quan trọng là không thể có hiểu lầm. Dù không làm được một đôi kiêm điệp tình thâm(*), thì ít nhất cũng phải tương kính như tân, chứ không thể lạnh tanh mãi thế này.

(*) Kiêm điệp tình thâm: kiêm điệp là tên một loài chim, từ này để chỉ dùng để phu phụ tình cảm sâu nặng, ân ái vĩnh cửu.

Sau một ngày, Thịnh Lộ Yên lại đến tiền viện. Tuy nhiên, nàng không hề nói lời ngon ngọt, cũng không nhắc đến yêu cầu của mình, mà lấy chuyện trong phủ để gợi chuyện.

“Giờ đã vào thu, thời tiết cũng dần trở lạnh, ta nghĩ đã đến lúc làm quần áo cho mọi người trong phủ. Ngày trước ta đau ốm liên miên nên không nghĩ tới chuyện này, nhưng nếu bây giờ đã khỏi bệnh thì cũng nên làm thôi. Đại nhân thấy sao?”

“Phu nhân quyết định là được.”

“À, có điều, ta thấy nếu đã làm, phải chăng cũng nên làm cho cả tiền viện? Ngày mai ta sẽ bảo Tôn ma ma lấy số đo quần áo của hậu viện, tiền viện có muốn làm cùng không?”

Tầm Lại suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, phu nhân nhọc lòng rồi.”

“Ta thấy quần áo của đại nhân cũng cũ rồi, hay cũng làm cho đại nhân một bộ nhé?”

“Không…” Tầm Lại nói lời từ chối.

Thịnh Lộ Yên đã đoán trước được điều này, thế nên, nàng không đợi hắn nói vẹn câu đã cắt lời.

“Ta tự làm cho đại nhân.”

Thịnh Lộ Yên đã nói đến mức này, Tầm Lại cũng không tiện từ chối nữa.

“Đa tạ phu nhân.”

Tiếp đó, Thịnh Lộ Yên lại hỏi vài vấn đề.

“Ngài thích kiểu dáng gì?”

“Đều được.”

“Chi bằng ta làm cho ngài một bộ thịnh hành bây giờ nhé?”

“Ừ.”

“Màu sắc thì sao?

“Đều được.”

….

“Trời đã khuya, ta về trước đây, đại nhân cũng phải giữ gìn sức khỏe, nghỉ ngơi sớm chút.”

Tôn ma ma vẫn đợi mãi ở sân, nhìn Thịnh Lộ Yên quay lại một mình khiến bà hơi thất vọng.

“Đại nhân vẫn giận sao?” Tôn ma ma hỏi.

“Không biết.” Thịnh Lộ Yên nói: “Chắc vẫn giận ạ.”

Tầm Lại vẫn như một khúc gỗ, mặt mày chẳng chút cảm xúc làm nàng chẳng thể nhìn ra tâm trạng của hắn có thay đổi gì không, cũng không biết hắn có giận hay không.

“Thế người có nói với ngài ấy chuyện trong chùa hôm đó, hoặc việc của Hồng nhi không?”

Thịnh Lộ Yên lắc đầu.

Sở dĩ nàng không nhắc, là vì tình huống lần này khác với lần đi đất Bắc.

Chuyện lần đó xảy ra quá đột ngột, thời gian quá cấp bách, khiến nàng cuống theo nên mới làm như thế. Nhưng hiện giờ đã khác, thời gian không gấp rút như vậy, hơn nữa, giữa nàng và Tầm Lại đã không còn sự thấu hiểu giống như lần trước nữa.

Dựa vào sự hiểu biết của nàng về Tầm Lại, hắn không phải là người dễ dàng thỏa hiệp với người khác, cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ nguyên tắc của mình vì một chút cám dỗ. Cho nên, mỹ nhân kế không có tác dụng gì với hắn cả.

Hai người là phu thê chân chính, có rất nhiều cách để xoa dịu mối quan hệ.

Mà, sở dĩ nàng không nhắc đến chuyện của thế tử Thừa Ân hầu là vì hôm nàng nhắc đến chuyện này, nàng phát hiện ra Tầm Lại rất khó chịu, chắc hắn còn đang giận lắm. Vì thế, trước khi nàng biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì, nàng tuyệt đối không thể đổ thêm dầu vào lửa. Cho nên, chuyện của thế tử cứ để từ từ hẵng nhắc với hắn vậy.

Còn chuyện của Hồng nhi…. nàng cũng phải tìm cơ hội thích hợp mới nói được.

Nàng phải bước từng bước tới.

Vài ngày sau, thấy trời bắt đầu mưa bụi, Thịnh Lộ Yên lại đến ngoại viện, lần này vẫn nói về việc trong phủ.

“Số đo của hạ nhân trong phủ đã giao cho phường thêu, chừng mười ngày nửa tháng là có thể làm xong. Lần này mỗi người làm hai bộ, một bộ mặc mùa thu, một bộ mặc mùa đông. Mùa thu đã đến, mùa đông cũng sắp đến rồi.”

“Ừ.” Tầm Lại đáp.

“Nhưng mà, kích cỡ của đại nhân còn chưa đo, hay là, ta đo cho ngài nhé?”

Tầm Lại đưa mắt nhìn Thịnh Lộ Yên.

Thịnh Lộ Yên đang nhìn hắn và mỉm cười duyên dáng.

“Chuyện này không vội, về sau hẵng nói.”

Thịnh Lộ Yên nghe ra ý từ chối trong lời nói của hắn, nàng không nói tiếp chuyện này mà khéo léo nói sang chuyện khác trong phủ.

“Mấy hôm nay ta xem sổ sách, rồi tới xem tình hình cửa hàng của phủ chúng ta. Có một vài cửa hàng thu nhập quả thực không tốt lắm, song cũng không hoàn toàn là vì kinh doanh không tốt. Một số chủ yếu là do vị trí không quá phù hợp, ta thấy chẳng bằng đóng cửa tiệm ăn trong ngõ sâu đi, rồi mở lại ở đoạn đường nào đó tốt hơn. Ta đã nghĩ xong chỗ rồi, trong hồi môn của ta có một cửa hàng bút mực, ban đầu cửa hàng đó ở cạnh thư viện, nhưng vài năm trước thư viện đã chuyển đi, khiến việc buộn bán của cửa hàng không còn được như trước. Chỗ ấy đông người qua lại, nếu sửa nó thành tiệm ăn thì tốt hơn. Ta đã nói việc này với chưởng quầy rồi. Chỉ là không biết ý đại nhân thế nào?”

Tầm Lại chau mày, dường như đang suy nghĩ nên không thể trả lời ngay.

“Tiệm ăn này vốn là của đại nhân. Lẽ ra ta nên bàn bạc việc này với đại nhân sớm hơn, nhưng tiếc rằng không gặp được đại nhân, vì thế ta đành phải tự mình quyết định. Phải chăng có gì không ổn?”

Lời này là đang trách bản thân Tầm Lại không về hậu viện.

Tầm Lại nhìn chằm chằm Thịnh Lộ Yên hồi lâu rồi mới nói: “Phu nhân tự quyết là được.”

Nhưng nhìn vẻ mặt kia, có vẻ như không đồng ý lắm.

Thịnh Lộ Yên làm như không biết, tiếp tục nói: “Vì tiệm ăn trước kia ở trong ngõ sâu, cũng không tiện mở cửa hàng khác, hay là sửa thành tiệm tạp hóa đi. Gần đó có khá nhiều hộ gia đình, mở tiệm tạp hóa bán mấy vật dụng hằng ngày, chắc còn có thể kiếm chút lãi lời. Còn cửa hàng bút mực trước đây sẽ sửa thành tiệm mì. Bên đường Nam Môn ta có một quán rượu, điều Nhị chưởng quầy bên đó sang bên này làm chưởng quầy. Chắc sửa sang một chút là có thể khai trương ngay.”

Thịnh Lộ Yên chỉ hăng say nói về cửa hàng mới sẽ thế nào, chứ chưa nói về cửa hàng cũ sẽ ra sao.

Bấy giờ, cuối cùng Tầm Lại cũng không nhịn được mà mở miệng hỏi một câu: “Phu nhân định thu xếp cho người của cửa hàng trước đây thế nào?”

Lòng Thịnh Lộ Yên vui mừng khôn xiết, nàng đang chờ câu nói này của hắn, song, nàng cũng không để lộ cảm xúc ra mặt mà thong dong nói: “Chưởng quầy của cửa hàng bút mực sẽ đổi việc với chưởng quầy của quán rượu, để chưởng quầy kia đến quán rượu rèn luyện một chút.”

Tầm Lại vẫn nhìn Thịnh Lộ Yên như cũ.

Thịnh Lộ Yên nén vài hơi thở, cuối cùng cũng nói ra cách bố trí người mà  Tầm Lại muốn nghe nhất.

“Còn Trương thúc Lý thẩm ở tiệm ăn trước kia….sẽ để họ đến tiệm mì. Tay nghề của Trương thúc khá tốt, Lý thẩm cũng chịu khó. Chẳng qua hai người không giỏi kinh doanh thôi. Ta đã xem qua sổ sách, mỗi tháng họ kiếm được khoảng hai lượng bạc, đến tiệm mới, ta sẽ trả họ ba lượng, còn nếu buôn bán tốt, ta sẽ trích phần trăm cho họ. Hai người họ đã đồng ý rồi.”

Nàng đã sớm làm rõ chuyện của cửa hàng. Ban đầu Trương thúc và Lý thẩm bày quán ở trước cổng thành, lúc Tầm Lại vào kinh đi thi thì lộ phí bị trộm mất, trên người không có tiền. Trương thúc và Lý thẩm đã nuôi hắn ngày ba bữa cơm. Sau khi Tầm Lại thi đỗ Trạng nguyên và nhận chức quan, hắn bèn mua một cửa hàng rồi cho phu phụ hai người thuê, mỗi tháng chỉ thu một trăm đồng. Tiền thuê mỗi tháng của những cửa hàng bên cạnh ít thì hai lượng, nhiều thì năm lượng, hắn lấy từng ấy chẳng khác nào cho họ thuê miễn phí.

Phu phụ bọn họ phải nuôi ba đứa con, trong đó có một đứa đang đi học, mỗi tháng phải chi rất nhiều tiền. Nên nàng vừa đưa ra điều kiện, hai người họ đã đồng ý ngay.

Tầm Lại nhìn Thịnh Lộ Yên chằm chằm, đáp: “Ừ.”

Thịnh Lộ Yên nhìn ra sự thay đổi trong thần sắc của Tầm Lại, và nàng cũng biết rằng hắn rất hài lòng với sự sắp xếp của nàng.

Lúc này là thời điểm vừa đẹp, đúng lúc để nàng đưa ra yêu cầu của mình.

“Đại nhân, hậu viện đã lớn thế này mà bây giờ còn thiếu đi hai ma ma nên càng thêm vắng vẻ. Nhất là tối đến, gió thổi làm lá cây kêu loạt soạt, dọa người lắm. Chẳng hay mấy ngày gần đây đại nhân còn bận không, khi nào có thể về chính viện?”

Tầm Lại nghĩ, thị vệ trong phủ nhiều như thùng sắt, đến cả bồ câu cũng đừng hòng bay loạn vào, nàng còn sợ sao? Vả lại, bản thân nàng cũng có chút công phu, còn to gan lớn mật nữa.

Vừa nghe đã biết lừa người!

“Ta vừa sợ là lập tức nghĩ đến chuyện xảy ra trên đường về kinh ngày ấy, khiến đêm khuya không được ngủ say.” Thịnh Lộ Yên thêm một mồi lửa.

Nàng đã cho hắn bậc thang rồi, hắn cũng nên trở vê đi thôi.

Tuy biết nàng đang nói dối, nhưng Tầm Lại vẫn thỏa hiệp: “Ừ, bận nốt vụ án này sẽ về. Sắc trời đã tối, lúc về phu nhân nhớ chú ý dưới chân.”

Tầm Lại không đồng ý ngay khiến Thịnh Lộ Yên hơi thất vọng, nhưng vừa nghĩ đến việc Tầm Lại chịu trở về làm nàng yên tâm hơn. Nàng tin hắn, chỉ cần hắn đã đồng ý thì nhất định sẽ trở lại, đây cũng coi là có tiến triển.

“Dạ, đã biết, bên ngoài trời mưa rồi, đêm nay đại nhân nhớ đắp thêm chăn nhé, đừng để bị lạnh.”

Vừa nghe nói trời mưa, Tầm Lại hơi cau mày.

“Ta về trước đây.” Nói rồi Thịnh Lộ Yên đi về phía cửa.

Vừa mở cửa, mùi ẩm ướt đã tấp thẳng vào mặt nàng, trời còn mưa to hơn vừa nãy.

Thịnh Lộ Yên nhìn Xuân Đào đang bung dù.

Xuân Đào nhớ đến việc phu nhân vừa giao cho mình, vì thế nàng cất giọng to hơn: “Phu nhân, bên ngoài đang mưa to lắm, lát nữa người đi chậm chút, chớ để ướt quần áo.”

Thịnh Lộ Yên liếc vào trong thư phòng, nói: “Không sao, trời mưa thôi mà, ngươi còn phải cầm đèn lồng kìa, phải cẩn thân hơn đấy.”

Điều khiến nàng thất vọng là, Tầm Lại thủy chung không hề đi từ thư phòng ra.

Sau khi Thịnh Lộ Yên đi, Tầm Lại vẫn đọc sách, chỉ là, hắn đã không còn đọc nổi một từ nào trên sách nữa.

Không biết từ bao giờ, tiếng mưa bên ngoài ngày càng to, ngay cả trong phòng cũng có thể nghe được tiếng mưa ào ào, đồng thời còn kèm theo cả tia chớp và tiếng sấm.

Tầm Lại nhìn ra ngoài phòng.

Trái tim hắn siết lại khi nghĩ đến những lời Thịnh Lộ Yên vừa nói, nàng nói rằng mấy đêm gần đây không được ngủ ngon, luôn nghĩ đến chuyện xảy ra trên đường về kinh.

“Đại nhân, hôm nay ngài ngủ lại thư phòng hay trở về nội viện ạ?”

Tầm Lại nhìn ông ta.

“Hôm nay trời lạnh, nếu ngài ngủ ở thư phòng thì lão nô sẽ đi nhà kho lấy chăn đệm cho ngài.”

Tầm Lại nhìn ánh nến bị gió thổi mà leo lét, trầm giọng nói: “Không cần rầy rà đâu.”

Thịnh Lộ Yên không sợ tiếng sấm, nhưng sấm sét không ngớt và tiếng mưa rầm rầm bên ngoài có chút ồn ào, khiến cho nàng nhất thời không ngủ được. Nàng rất thích trời mưa, đặc biệt là những trận mưa đi kèm với tiếng sấm vang dội, vì nó luôn khiến cho lòng người cảm thấy thoải mái. Nhưng hôm nay ở chỗ Tầm Lại nàng không được thuận lợi lắm, thế nên nàng cảm thấy trận mưa ngoài cửa sổ không còn dễ chịu như trước nữa.

Đúng lúc này, nàng dường như nghe thấy ai đó đang nói chuyện ngoài cửa, tiếp đó, tiếng mưa to hơn và hình như có người mở cửa đi vào. Ngay lập tức, màn giường bị người nọ vén lên, bên cạnh nàng có thêm một người.

Thịnh Lộ Yên cong khóe môi, dịch người về phía ngoài và ôm lấy nam nhân bên cạnh.

Nam nhân này rõ ràng là miệng cứng, lòng mềm.

Cơ thể Tầm Lại cứng đờ.

Nàng làm như vậy có lẽ còn vì mục đích khác, hắn nghĩ đến chuyện của mấy ngày gần đây thì biết rằng là vì nam nhân khác.

Nghĩ vậy, Tầm Lại cử động cánh tay, toan rút cánh tay về.

“Lạnh~” Thịnh Lộ Yên ngửa đầu nũng nịu nói.

Đến cũng đến rồi, vậy mà còn muốn trốn nàng.

“Ta với thế tử không có gì thật mà, từ lần gặp huynh ấy ở hầu phủ một lần kia, ta đã không còn gặp lại huynh ấy nữa. Hôm đó ta cũng không biết tại sao huynh ấy lại đợi ở đó, nhưng không phải là ta hẹn huynh ấy. Ngài tin ta, được không?” Nói xong, Thịnh Lộ Yên ôm cánh tay của Tầm Lại lắc lắc.

Tầm Lại nghe lời Thịnh Lịnh Lộ Yên nói thì động tác hơi chững lại, rủ mắt nhìn nàng thì chỉ thấy nàng đang mở đôi mắt trong veo mà vô tội nhìn hắn chăm chú, cánh môi đỏ thắm hơi mím lại, nhìn trông hết sức đáng thương.

Bấy giờ, một tia sáng lóe lên, tiếp đó là tiếng sấm nổ đùng đoàng.

Cơ thể Thịnh Lộ Yên run rẩy, nàng ôm chặt vòng eo của Tầm Lại và trốn vào ngực hắn.

“A, phu quân, ta sợ lắm~”

Yết hầu Tầm Lại khẽ lay động, mặt căng ra giống như đang kiềm chế điều gì đó. Trong nháy mắt, vị trí của hai người đã đảo ngược, môi của Thịnh Lộ Yên cũng bị chặn lại khiến nàng không thể nói ra những lời quấy nhiễu lòng người nữa.

Lúc đầu Thịnh Lộ Yên chỉ muốn làm dịu quan hệ giữa hai người một chút, ai nghĩ đối phương lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Lúc bắt đầu nàng còn hơi kháng cự, nhưng về sau lại đắm chìm trong mùi vị và cảm giác quen thuộc, nghe theo trái tim của mình.

Ngoài phòng tiếng mưa rào rào, trong phòng tim đập không ngừng như đánh trống.

Sau một lúc lâu, Tầm Lại áp trán mình lên trán Thịnh Lộ Yên, hắn nhìn người dưới thân mình và cất giọng khàn khàn: “Giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.”

Thịnh Lộ Yên thở hổn hển, vòng tay lên cổ hắn, trả lời bằng nụ hôn.

Đã đến bước này mà còn hỏi nàng có hối hận không?

Đây là điều một nam nhân nên làm sao?

Bọn họ vốn là phu thê, cũng đã viên phòng rồi, thực sự không cần giả vờ giả vịt như thế nữa.
Bình Luận (0)
Comment