Sau khi Thịnh Lộ Yên đi, Thịnh Lăng hầu mới để lộ vẻ mặt ngỡ ngàng, ông đứng lặng tại chỗ hồi lâu rồi mới rời đi.
Sau khi về phủ, Thịnh Lăng hầu đi đến hậu viện mà ông nhiều ngày không bước chân vào. Mặc dù Liễu Thị không phải chính phòng, nhưng vẫn được ở trong chính viện. Hiện tại trong phủ không có chính thất nên cũng không có ai nói gì.
Bấy giờ Liễu Thị đang có chút mất bình tĩnh. Giờ đây Vương ma ma đắc lực nhất bên cạnh bà đã bị bắt, tuy rằng bà đã truyền tin cho Vương ma ma, nhưng không biết Vương ma ma có làm theo lời bà nói trong thư, nhận hết chuyện này về mình không.
Vào đúng lúc này, bà nghe thấy tiếng thỉnh an ở ngoài cửa.
Hầu gia quay về sao?
Liễu Thị sải bước ra đón. Bà ta chưa đi đến cửa thì Thịnh Lăng hầu đã tiến vào rồi.
“Hầu gia, ngài cuối cùng cũng về rồi, mấy ngày nay thiếp thân nhớ ngài lắm, luôn muốn gặp ngài, nhưng những nô bộc ở ngoại viện lúc nào cũng ngăn không cho thiếp thân gặp ngài.”
Thịnh Lăng hầu nhìn khuôn mặt yếu mềm như mọi ngày trước mặt mình, nhưng nó đã không còn làm ông cảm thấy dễ chịu như trước nữa.
Vì khuôn mặt này nhìn thì có vẻ yếu mềm nhưng bên dưới lại cất giấu mưu kế độc ác nhất.
Thịnh Lăng hầu cố nén cơn giận dữ mà đi đến ghế chủ vị và ngồi xuống, lúc này mới hỏi: “Ngươi nhớ bản hầu làm gì?”
Liễu Thị nhìn vẻ mặt của Thịnh Lăng hầu mà thấy bất an trong lòng, nhưng bà ta vẫn cố tỏ ra bình tình, tiếp tục duy trì nụ cười vừa rồi, đi đến bên cạnh Thịnh Lăng hầu.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, thiếp thân không biết nên làm thế nào mới tốt. Dẫu Lưu quản sự và Vương ma ma tội ác tày trời, nhưng bọn họ cũng đã ở cạnh thiếp thân hơn mười năm, thiếp thân muốn cứu bọn họ.”
Nghe Liễu Thị nói, Thịnh Lăng hầu yên lặng nhìn bà ta chằm chằm.
Ông quả thực không ngờ chuyện đã đến nước này mà Liễu Thị vẫn có thể nói ra được những lời như thế. Tuy rằng việc này là do Lưu quản sự và Vương ma ma làm, nhưng bọn họ dù sao cũng là nô bộc, làm những việc này chẳng có ích gì cho bọn họ cả, người được lợi là Liễu Thị, cho nên phàm là người có đầu óc thì đều biết rằng chuyện này là do Liễu Thị làm.
Thịnh Lăng hầu chợt nhớ đến từng việc nhỏ nhặt trước đây, dường như mỗi lần cho dù Liễu Thị có nói gì đi chăng nữa thì ông đều tin bà ta. Ở trong lòng ông, bà ta luôn là người yếu đuối hiểu chuyện và vô hại, cho nên những việc sai trái những việc xấu xa nhất định là do người khác làm, không thể là bà ta làm được.
Phải chăng, Liễu Thị luôn cảm thấy ông không có đầu óc, coi ông là thằng ngu?
Khi nghĩ đến lòng tin và tình cảm của mình bị người ta lấy về lợi dụng, Thịnh Lăng hầu cảm thấy máu nóng sôi trào. Ông cố gắng nhịn xuống, hỏi bằng giọng lạnh tanh: “Năm đó ngươi cố ý sai người dẫn Trịnh Thị đến xem ta và ngươi phải không?”
Liễu Thị không ngờ Thịnh Lăng hầu bỗng nhiên nhắc đến chuyện này, ánh mắt hơi trốn tránh, nhưng kinh nghiệm nhiều năm tranh đấu ở hậu trạch đã khiến bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Ngài đang nói gì đó hầu gia, sao thiếp thân có thể làm việc này được? Năm đó thiếp thân chỉ là thứ nữ, không quyền không thế, đâu có bản lĩnh như vậy? Hơn nữa, đó còn là ở hầu phủ. Nàng ấy là hầu phu nhân quản lý cả phủ này, thiếp thân rất khó đi lại trong hậu trạch, nên đâu thể làm ra chuyện này.”
Thịnh Lăng hầu phát hiện ra diễn xuất của Liễu Thị vô cùng vụng về, chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể bị người ta nhìn thấu, nhưng với diễn xuất vụng về bực này của bà ta thì làm sao lừa được ông hơn mười năm chứ?
Thịnh Lăng hầu đến gần Liễu Thị, lạnh lùng nói: “Liễu Phù Nhu, ngươi giỏi lắm! Không ngờ bản hầu bị ngươi lừa suốt nhiều năm như vậy! Ta vốn cho rằng ngày đó nàng ấy chỉ vô tình bắt gặp ta và ngươi, vậy mà không ngờ rằng lại bị ngươi tính kế. Ngươi không chỉ trù tính đầu độc Trịnh Thị đến chết, mà còn lợi dụng ta giúp ngươi che giấu, chiêu này của ngươi hiểm độc thật đấy!”
Suốt những năm qua ông luôn nghĩ rằng Trịnh Thị chết là vị bị ông chọc tức, chứ chưa bao giờ nghi ngờ đến Liễu Thị. Ông thay đổi tất cả những người từng xuất hiện trong sự việc năm đó. Và việc này luôn là điều cấm kỵ không thể nhắc tới trong lòng ông. Đến tận hôm nay ông mới biết rằng, hóa ra cái chết của Trịnh Thị còn có ẩn tình khác.
Liễu Thị cố tình sai người dẫn Trịnh Thị đang bị bệnh nặng tới để trông thấy nàng ta và mình, với ý đồ muốn Trịnh Thị tức quá mà chết. Đồng thời, nàng ta cũng lợi dụng ông trong chuyện này. Một khi Trịnh Thị bị tức chết vì chuyện này thì ông cũng coi như là một trong những tên đầu xỏ, nên ông chắc chắn sẽ không làm lớn chuyện. Ông không chỉ không làm ầm lên, mà còn giúp lấp liếm, không để bất cứ ai điều tra. Cứ như vậy, chuyện Trịnh Thị chết vì bị đầu độc sẽ không có bất kỳ ai biết được.
Ông cho rằng nàng ta thích ông, nóng lòng muốn gặp ông, cho nên ngày đó mới vội vã và liều lĩnh đến hầu phủ để tìm ông. Nào ngờ nàng ta tới là để cướp đi mạng sống của Trịnh Thị, cũng tới để kéo ông xuống nước.
Nàng ta thật sự có một mưu kế thâm sâu và một trái tim độc ác đến cùng cực!
Bí mật sâu kín nhất ẩn sâu dưới đáy lòng Liễu Thị đã bị bại lộ, mà người vạch trần việc này lại chính là người bà ta muốn giấu nhất. Bà ta sợ đến mức liên tục lui về sau, lui mãi lui mãi, rồi không đứng vững được nữa mà ngã nhoài trên đất.
Nam nhân từng cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy bàn tay đỏ ửng của bà giờ lại lạnh lùng nhìn bà từ trên cao, như thể bà là một kẻ xấu xa tội ác tày trời gì đó.
Không, không được, bà đã mất đi Lưu quản sự và Vương ma ma, hai trợ thủ đắc lực nhất rồi, bà không thể lại mất đi Thịnh Lăng hầu được. Thịnh Lăng hầu nhất định phải tin bà mới được. Nếu cả ông ta cũng không tin bà thì bà thật sự chỉ có đường chết mà thôi.
Liễu Thị nghĩ đến tin mình vừa thăm dò được, thầm mắng Thịnh Lộ Yên vài câu, lúc ngẩng đầu lên hai mắt đã đẫm lệ. Bà si ngốc nhìn về phía Thịnh Lăng hầu, khóc lóc kể lể: “Hầu gia, ngài lại nghe Đại cô nương nói gì rồi phải không? Ngài đừng tin con bé mà, con bé đang cố tình chia rẽ quan hệ của ta và hầu gia đấy! Trước đây thiếp thân từng nói với ngài rồi, chắc hẳn chuyện này là do Đại cô nương đào ra, ngài nhất định phải tin thiếp thân. Mục đích của con bé là muốn giết chết thiếp thân, hủy hoại hầu phủ.”
Thịnh Lăng hầu ngồi xổm xuống, cách Liễu Thị ngày càng gần, rồi nhìn thật kĩ khuôn mặt mà ông đã thích nhiều năm.
“Ta biết, quả thực chuyện này là do Yên nhi gây ra.” Thịnh Lăng hầu lầm bầm.
Nàng ta giỏi ngụy trang lại còn có tâm kế như vậy, e rằng đã giả vờ ngay từ lần đầu tiên họ gặp nhau. Bà ta ra vẻ yếu đuối trước mặt ông, nhưng quay đầu, lại biến thành một khuôn mặt hung thần ác sát, giết người không chút chùn tay. Không chỉ giết đám nô tài, bà ta còn giết phu nhân của ông, toan tính giết chết cả nữ nhi của ông, à, phải rồi, còn những đứa trẻ chưa chào đời của những di nương trong phủ ông nữa. Ông thật sự muốn xé nát lớp da mặt này ra để nhìn xem bên dưới cất giấu khuôn mặt gì.
Liễu Thị nhẹ lòng hơn, cười nói: “Ngài tin thiếp thân thì tốt, trước đây trông Đại cô nương cũng tốt đấy, nhưng từ khi gả cho Tầm Lại là bắt đầu ăn cơm nhà, vác ngà voi rồi, không nhớ đến hầu phủ chúng ta nữa. Cho nên ngài chớ nghe lời con bé nói.”
“Ừ.” Sau khi Thịnh Lăng hầu đáp một tiếng, ông nói ra một chuyện khiến Liễu Thị chấn động: “Bản hầu không nghe con bé, mà bản hầu nghe Vương ma ma bên cạnh ngươi nói.”
Thoạt đầu Liễu Thị ngớ ra, sau đó màu máu từ trên mặt chầm chậm rút xuống, chẳng mấy chốc sắc mặt đã trở nên trắng bệch.
“Bà….bà….bà ta cũng đang….”
“Ngươi muốn nói bà ta cũng đang lừa bản hầu?”
Liễu Thị mím môi, nhìn nam nhân đang lạnh lùng nhìn chòng nhọc mình mà không sao nói nổi một câu hoàn chỉnh.
“Ngươi có thấy cái cách bây giờ ngươi đổ hết chuyện cho Lưu quản sự và Vương ma ma, cũng giống cách trước đây ngươi đổ cái chết của Trịnh Thị cho bản hầu không? Nhiều năm qua, tác phong làm việc của ngươi quả nhiên không hề thay đổi.” Nói rồi, Thịnh Lăng hầu đặt tay lên cổ Liễu Thị.
Khoảnh khắc này Liễu Thị cuối cùng đã biết sợ hãi, cảm giác sợ hãi từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đầu, sống lưng cũng trở nên lạnh lẽo.
“Hầu gia….hầu gia, ngài nghe thiếp thân nói, nghe thiếp thân nói.”
“Được, ngươi nói đi, bản hầu đang nghe đây.”
“Thiếp thân…..thiếp thân…….thiếp thân………những việc đó đều…….đều……đều không phải do thiếp thân làm, thật đó….ngài phải tin thiếp thân.” Liễu Thị run rẩy nói, nhưng đến một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
“Ồ? Không phải ngươi làm, vậy thì ai làm, bản hầu làm à?” Trong mắt Liễu Thị lúc này, mặt Thịnh Lăng hầu u ám như từ địa ngục tới.
Liễu Thị liên tục lắc đầu: “Không, không, không phải hầu gia, không phải ngài.”
“Vậy là ai?” Thịnh Lăng hầu lại hỏi.
Liễu Thị cảm thấy bàn tay trên cổ ngày càng chặt, bà ta sợ đến mức không dám nói dối, nước mắt cũng lăn dài trên mặt.
“Là thiếp thân, đều là thiếp thân, đều là thiếp thân làm. Hầu gia, thiếp thân cầu xin ngài nể tình phu thê nhiều năm mà tha cho thiếp thân.” Liễu Thị cuối cùng cũng nói thật.
Bàn tay trên cổ bà ta bỗng nhiên siết chặt, sau đó, lại từ từ buông lỏng ra.
Liễu Thị tưởng rằng Thịnh Lăng hầu đã tha thứ cho bà, vội vàng bò về phía Thịnh Lăng hầu, kéo góc áo của ông và cầu xin tha thứ.
“Hầu gia, nhiều năm qua ta vì ngài sinh con dưỡng cái, quản lý việc trong và ngoài phủ, không có công lao cũng có khổ lao, ngài giúp ta đi mà.”
Thịnh Lăng hầu nhìn nữ nhân trước mặt đang khóc đến độ nước mắt nước mũi nhễ nhại mà chợt thấy ghê tởm.
Trước đây ông cho rằng bà ta tốt tính, hiền thục thiện lương nên cũng cảm thấy khuôn mặt này như thế. Nhưng giờ ông đã biết những việc độc ác mà bà ta làm thì nhìn kiểu gì cũng cảm thấy đáng sợ. Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng lại cho người ta cảm giác khác nhau.
Thịnh Lăng hầu đứng dậy, nhìn Liễu Thị đang bò lổm ngổm dưới chân ông và nói một câu: “Ngươi hại chết Trịnh Thị – thê tử kết tóc của ta, ngươi còn xém nữa hại chết Yên nhi – Đích trưởng nữ của ta.”
Liễu Thị không ngờ Thịnh Lăng hầu sẽ bảo vệ hai mẫu nữ các nàng, lòng bà ta vô cùng hoảng loạn, vội nói: “Chẳng phải ngài không thích các nàng sao? Chẳng phải ngài từng nói thích thiếp thân nhất sao? Ngài từng nói mà, ngài thích thiếp thân nhất, ngài cũng thích đôi nhi nữ mà thiếp thân sinh cho ngài nhất.”
“Dẫu bản hầu không thích các nàng thì đó cũng không phải lý do để ngươi giết hại các nàng.”
“Giết người đền mạng, không ai tránh được!”
Câu nói cuối cùng khiến Liễu Thị hoàn toàn tuyệt vọng, mặt như tro tàn.
“Nể tình ngươi hầu hạ bản hầu nhiều năm, ngươi tự mình kết liễu đi, bản hầu cho ngươi một phần thể diện cuối cùng.” Dứt lời, Thịnh Lăng hầu rời khỏi chính viện mà không hề quay đầu lại.
Tiếng gào thét của Liễu Thị vang lên sau lưng, nhưng Thịnh Lăng hầu chưa một lần ngoảnh lại.
Một canh giờ sau, quản sự tới thư phòng.
“Hầu gia, Liễu di nương chết bệnh rồi.”
“Ừ, ngươi lui xuống đi.”
Trong thư phòng không đốt đèn nên xung quanh tối đen như mực, Thịnh Lăng hầu ngồi một mình trên ghế và hồi tưởng lại những chuyện đã qua.
Năm đó ông cưới Trịnh Thị cũng là thật lòng thích nàng ấy. Nàng ấy tươi sáng, rực rỡ, thẳng thắn, cười lên như ánh mặt trời, khiến người ta sinh lòng yêu thích. Nhưng sau khi thành thân thì nàng lại dần dần thay đổi. Hễ ông nhìn nữ tử khác một cái là nàng sẽ làm ầm vài ngày, ngay cả khi ông nạp thiếp cũng phải được nàng đồng ý mới được. Nếu ông đi tới chỗ di nương nào, nàng ấy sẽ hậm hực với ông vài ngày mới trở lại bình thường.
Và dần dà, ông dần trở nên bực mình và bất mãn với nàng ấy.
Vào đúng lúc này, Liễu Thị xuất hiện.
Liễu Thị nhỏ nhẹ dịu dàng, lúc nào cũng tôn sùng ông. Liễu Thị nghe lời hiểu chuyện, chưa từng vì chuyện nhỏ mà sinh lòng đố kỵ. Ông yêu vô cùng cái tính cách dịu dàng mềm yếu của nàng ta. Mặc dù lần đầu tiên là do ông say rượu, nhưng rất nhiều lần sau này ông cực kỳ tỉnh táo. Tỉnh táo mà mê muội nàng ta, tỉnh táo đến mức bị nàng ta lừa gạt. Mà cú lừa này của nàng ta kéo dài thật nhiều năm.
Nay ông mới biết được rằng, một người thoạt nhìn cứng cỏi giỏi giang chưa chắc sẽ làm chuyện tàn nhẫn, mà một người thoạt nhìn nhu mì lại hại chết thê tử của ông, mưu hại con nối dõi của ông.
Ông sai thật rồi!
Sai một cách thái quá.
Thiết nghĩ, ông đường đường là một hầu gia vậy mà lại bị một nữ tử đùa bỡn, quay như chong chóng, quả thực là vô cùng nhục nhã!
Song, dù vậy, khi nghe tin Liễu Thị mất thật rồi, trái tim ông vẫn sẽ đau đớn.
Sau khi Thịnh Lộ Yên rời khỏi phủ nha thì quay về phủ, bấy giờ tâm trạng của nàng rất tệ, chỉ nói với Tôn ma ma là nàng mệt rồi, không ăn bữa tối đâu, rồi lên giường nằm luôn.
Trong cơn mơ màng, nàng cảm thấy có người lên giường, sau đó nàng được người nọ ôm vào một vòng tay ấm áp quen thuộc.
“Liễu di nương chết rồi.” Tầm Lại nói bên tai Thịnh Lộ Yên.
Thịnh Lộ Yên lập tức mở bừng mắt, nhìn về phía Tầm Lại.
“Bà ta treo cổ tự tử ở trong phủ, hầu gia tuyên bố với bên ngoài rằng bà ta chết vì bệnh.” Tầm Lại giải thích.
Thịnh Lộ Yên thoáng sửng sốt, nhưng nhanh chóng nghĩ thông tỏ. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, trong lòng nàng có một loại cảm giác không sao diễn tả được. Nàng thật sự rất hận Liễu Thị, nhưng lúc nghe tin bà ta chết, nàng không hề có khoái cảm khi báo được đại thù, mà vẫn cảm thấy buồn cho mẫu thân đã mất của mình.
“Phu nhân còn muốn tiếp tục tố cáo không?” Tầm Lại hỏi.
Thịnh Lộ Yên không hề do dự trước câu hỏi này mà trả lời luôn: “Muốn!”
Nàng đã hiểu ý của phụ thân rồi, ông ấy nghĩ rằng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây, nhưng nàng không muốn. Đã làm sai thì phải bị đóng lên cây cột sỉ nhục muôn đời, để tránh con cháu không biết mà cho bà ta cơ hội để trở mình. Dẫu bà ta chết rồi, cũng đừng mong giấu được những việc này.
“Được. Hôm nay, vị Lý thái y đã cáo lão hồi hương và vị Quách thái y năm đó khám bệnh cho hầu phu nhân đã đến kinh thành, trong tay bọn họ có một vài chứng cứ.”
Mắt Thịnh Lộ Yên bừng sáng.
Thảo nào ngày đó Tầm Lại bảo nàng không cần khai quan nghiệm thi vội, hóa ra là hắn đang tìm thái y giúp nàng.
Như vậy, dù không mở quan tài của mẫu thân nàng thì cũng có thể định tội cho Liễu Thị.
Thịnh Lộ Yên kề sát Tầm Lại, hôn lên môi hắn một cái rồi cười nói: “Cảm ơn chàng, phu quân.”
Yết hầu Tầm Lại khẽ động, hắn giơ tay xoa tóc nàng và nói: “Ngủ một giấc thật ngon, ngày mai có thể kết thúc rồi.”
“Dạ.”
Sáng hôm sau, kinh thành phủ nha công khai xử lý vụ án này.
Lúc gọi Liễu Thị, mới biết đêm qua bà ta đã chết. Tuy nhiên, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, những việc Liễu Thị làm cuối cùng vẫn được phơi trần khắp thiên hạ. Mưu hại hầu phu nhân, mưu hại con cháu hầu phủ, đầu độc người khác,….mỗi một việc đều không phải hành động mà một nữ tử hậu trạch nên làm, khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Trong chớp mắt, khắp kinh thành đều xôn xao.
Mọi người đều nhìn Thịnh Lăng hầu với ánh mắt kỳ lạ, một số thì đầy thương cảm, một số thì cười trộm. Dẫu sao, chỉ có nhà ông ta mới xảy ra việc yêu đương vụng trộm với nữ nhân khác đến mức làm thê tử nguyên phối của mình tức chết.
Trong ánh mắt hỗn loạn này, Thịnh Lăng hầu lại xin nghỉ.
Nghĩ đến những ánh mắt ấy, Thịnh Lăng hầu thầm nghĩ, có lẽ rời khỏi kinh thành một khoảng thời gian cũng là lựa chọn không tồi.
Chỉ có điều, Thịnh Lăng hầu lúc này vẫn còn đang do dự. Nếu giờ mà rời khỏi kinh thành, thế lực của kinh thành ắt sẽ đại biến, đợi lúc ông đánh xong giặc trở về, còn không biết phủ Thịnh Lăng hầu sẽ bị người ta chia cắt thành cái dạng gì. Nhưng nếu không đi, sói con kia không biết sẽ làm thế nào.
Thịnh Lộ Yên nhận thấy bên phía phụ thân nàng không hề có động tĩnh, cười lạnh một tiếng.
Gần đây nàng vừa nghĩ đến việc phụ thân nhà mình luôn che giấu chân tướng cái chết của mẫu thân thì lập tức cảm thấy khó chịu. Liễu Thị vừa chết, dường như phụ thân đã quên mất chuyện ngày hôm đó. Ngày đó, ông còn đặc biệt sai quản sự trong phủ tới Tầm phủ một chuyến, mắng nàng một trận, chê nàng không hiểu chuyện khi lôi việc làm chấn động của Liễu Thị ra để làm tổn hại danh dự của hầu phủ.
Xem ra, đã đến lúc đẩy phụ thân nàng một cái rồi.