Sáng sớm hôm sau, Tầm Lại gọi ám vệ tới.
“Đi tra xem Tam đệ của Giản Dực hầu chết thế nào, và tra cả chuyện năm đó của ông ta nữa.”
“Vâng thưa chủ tử.”
Sau khi ám vệ đi, Tầm Lại lấy một miếng ngọc bội từ trong tay áo ra nhìn, nhìn rất lâu mới cất đi.
Đối với Thịnh Lộ Yên mà nói, hôm nay lại là một ngày đau lưng mỏi eo, cả ngày nàng đều nghiêng ngả trên sạp.
Tầm Lại dường như biết tính khí của nàng, cũng sợ nàng sẽ giận nên đã biết xum xoe lấy lòng hơn. Buổi chiều, hắn sai người mua cho nàng vài món điểm tâm, đều là những thứ nàng thích ăn, hơn nữa, trong đó còn có quả mơ chua chua ngọt ngọt. Xem ra những lời nàng nói hôm đó hắn đều ghi nhớ cả.
Thịnh Lộ Yên đương nhiên rất vui.
Buổi tối Tầm Lại trở về, hắn nhìn sắc mặt của Thịnh Lộ Yên trước, sau khi nhìn thấy vẻ mặt như thường của nàng mới yên tâm hơn, có lẽ hắn đã nắm rõ tính nàng rồi.
Lúc hai người ngồi một chỗ đọc sách, Thịnh Lộ Yên không ngừng ăn quả mơ.
Ăn được một lát, nàng thấy Tầm Lại luôn cúi đầu đọc sách, chỉ uống trà mà không ăn vặt hay ăn hoa quả gì, bèn hỏi: “Ngài có muốn ăn chút không?”
Tầm Lại lắc đầu, từ chối lời đề nghị của Thịnh Lộ Yên.
Thịnh Lộ Yên nhìn khuôn mặt gần như hoàn mỹ không tì vết nhưng lại không có biểu cảm này, bỗng nghĩ ra một trò để chòng ghẹo hắn.
“Ăn một quả đi mà, ngọt cực luôn.”
Nói rồi, Thịnh Lộ Yên lấy một qua mơ đặt trước mặt Tầm Lại.
Tầm Lại nhìn quả mơ trước mắt mà nhíu mày, không hề có ý định nhận lấy.
“Ngon thật mà, không chua đâu, rất ngọt, không tin thì ngài ăn thử đi.” Nàng biết Tầm Lại không thích ăn chua, nàng chỉ muốn nhìn xem vẻ mặt hắn sẽ thay đổi như thế nào thôi.
Tầm Lại nhìn quả mơ trước mặt, lại nhìn sang khuôn mặt chờ mong của Thịnh Lộ Yên thì lập tức đoán được suy nghĩ của nàng. Hắn cúi đầu, ăn quả mơ trong tay nàng.
Người không được tự nhiên tức khắc biến thành Thịnh Lộ Yên.
Vừa rồi…..Tầm Lại hôn ngón tay của nàng!!!
Nàng rụt ngón tay lại và ngước mắt nhìn Tầm Lại. Nhưng nàng chỉ thấy vẻ mặt tỉnh bơ của hắn, như thể chuyện vừa nãy không phải hắn làm vậy. Nàng mím môi, không nói gì cả.
Nhớ ra vừa nãy Tầm Lại đã ăn quả mơ, nàng chăm chú nhìn hắn, định xem bộ dạng mất tự nhiên của hắn.
“Ngọt không?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Thế nhưng, việc nàng mong chờ không hề xảy ra, Tầm Lại ăn quả mơ nhưng không hề có bất kì biểu cảm nào trên mặt. Sau đó, nàng thấy khuôn mặt anh tuấn bỗng nhiên phóng to trước mặt mình, và rồi môi nàng cảm nhận được cảm giác lành lạnh. Sau một lúc thật lâu, nàng không biết quả mơ kia đã ở trong miệng mình từ khi nào.
Tầm Lại ngồi thẳng người, đọc sách trong tay, nói bằng giọng trầm thấp: “Ngọt.”
Mặt Thịnh Lộ Yên đỏ hây, trừng mắt nhìn hắn.
Người này ngày càng không biết xấu hổ!
Bên ngoài hắn tỏ ra lạnh lùng xa cách, trên mặt viết chữ ‘người sống chớ lại gần’, nhưng thực ra tâm địa vô cùng gian trá, luôn nghĩ cách chòng ghẹo nàng. Bấy giờ nàng đã quên mất rằng chính nàng là người lúc đầu định chòng ghẹo người ta.
Thịnh Lộ Yên ăn mơ, không thèm để ý đến hắn nữa.
Tầm Lại làm việc cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc đã giúp Thịnh Lộ Yên chọn ra được vài người phù hợp.
Nhìn mấy người mà Tầm Lại chọn, Thịnh Lộ Yên vô cùng ưng ý. Quả nhiên, việc này vẫn phải nhờ vào Tầm Lại mới được. Hiện giờ trong tay nàng đã có tất cả tư liệu của mấy người này. Nàng phải suy nghĩ cẩn thận một chút, xem người nào phù hợp, vả lại, còn phải nghĩ cách thăm dò ý tứ của đối phương nữa.
Trong thư phòng.
“Bẩm chủ tử, thuộc hạ đã tra rõ việc này.” Nói xong, ám vệ đưa tư liệu cho Tầm Lại.
Tầm Lại rủ mắt nhìn.
Vị Tam gia này quả thực chết trong tiểu viện của mình, nói một cách chính xác là chết trên giường, lão hầu gia vô cùng tức giận, lập tức sai người giải quyết hai ‘ngựa còm’ kia. Song, vị Tam gia này cũng thực sự bất mãn với vị hôn thê của mình, nhưng không phải vì tướng mạo, mà là vì danh dự, bởi vị tiểu thư thế gia kia có quan hệ tình cảm với một tên thị vệ.
“Không tra được vị tiểu thư thế gia kia là người của phủ nào sao?” Tầm Lại hỏi.
Ám vệ quỳ sụp xuống đất: “Thuộc hạ làm việc không tắc trách, xin chủ tử trách phạt.”
“Tại sao không tra được?”
“Theo thuộc hạ tra ra, mối hôn sự này là năm đó lão hầu gia định, ông ta không nói với bất kỳ người nào về chuyện này, đến cả quản sự và ma ma đã hầu hạ trong phủ nhiều năm cũng không hề hay biết, chỉ có người biết gia thế của đối phương cực kỳ tốt, lão hầu gia hết sức ưng ý.”
Nghe vậy, Tầm Lại bắt đầu cẩn thận suy nghĩ.
Hơn hai mươi năm trước phủ Giản Dực hầu cũng là hầu phủ đứng đầu, nếu gia thế của đối phương cũng tốt, thì phải là một trong ba hầu phủ còn lại. Trừ bọn họ ra, thì chỉ còn hoàng thất và quyền thần đương triều.
“Đi tra những tiểu thư đến tuổi thành thân vào thời điểm đó ở các phủ, hoàng thất và phủ quyền thần.”
“Vâng thưa chủ tử.”
Tầm Lại ngồi trên ghế yên tĩnh suy tư, không ngừng vuốt ve ngọc bội trong tay.
Xem ra chuyện này dường như có nội tình, nói không chừng có liên quan với chuyện kia. Hắn đã tra nhiều năm rồi mà vẫn không tìm được bất kỳ thông tin gì, dù chuyện này có liên quan tới chuyện kia hay không, hắn đều không muốn bỏ qua một chút manh mối nào.
Sau khi về phòng, Thịnh Lộ Yên đang thử quần áo mới. Mấy ngày nữa nàng phải đi gặp Dương Bạch Chỉ, đúng lúc chọn một bộ trong số này. Tầm Lại đã tìm được vài người tốt, nàng phải nói việc này với biểu tỷ mới được.
Vì gặp nhau ở bên ngoài, nên nàng chỉ chuẩn bị vài bộ quần áo bình thường.
Sau khi Tầm Lại vào, Thịnh Lộ Yên nhìn ba bộ quần áo trước mặt và hỏi: “Ngài thấy bộ nào đẹp hơn?”
Tầm Lại nhìn qua ba bộ quần áo trong tay nha hoàn rồi nói: “Bộ này.”
Thịnh Lộ Yên nhìn theo ánh mắt của Tầm Lại và nhìn về phía bộ đồ mà hắn chỉ.
Tầm Lại đang nói về bộ đồ màu vàng nghệ, vừa khéo đó là bộ mà Thịnh Lộ Yên không ưng nhất, nàng thấy ánh mắt của Tầm Lại thật sự chẳng ra làm sao nên không thèm hỏi hắn nữa. Lát sau, nàng đã thay xong quần áo và tới tới sạp ngồi.
Hai người ngồi một trái một phải đọc sách, chốc chốc lại nói vài câu, thảo luận một chút về nội dung trong sách, hoặc là nói về chuyện trong phủ. Tuy nhiên, đa phần là Thịnh Lộ Yên nói, còn Tầm Lại chỉ ngồi cạnh nghe.
Mọi lần đều như vậy, Thịnh Lộ Yên nói nhiều, Tầm Lại kiệm lời, nên hắn rất ít khi chủ động nhắc đến chuyện gì. Thế nhưng, hôm nay Tầm Lại lại có chút khác thường.
Thịnh Lộ Yên đang nói đến chuyện của biểu tỷ thì nghe thấy Tầm Lại chủ động nhắc đến một chuyện: “Ta nhớ phu nhân có hai vị cô mẫu, trừ một vị là phu nhân của phủ Bá tước, không biết một vị khác gả đến đâu?”
Nghe vậy, Thịnh Lộ Yên ngước mắt nhìn Tầm Lại, nàng không ngờ Tầm Lại sẽ cảm thấy hứng thú với những chuyện như vậy. Nhưng chuyện này cũng không phải bí mật không thể nói, vì thế nàng bèn đáp: “Cô mẫu con Đích thê chỉ có một vị, đó chính là phu nhân Bá tước của phủ Bá tước Vĩnh Xương. Còn vị cô mẫu con của thị thiếp gả đến Tề Nam, bà ấy gả cho trưởng tử của quận vương Tề Nam. Nói ra thì đã rất lâu rồi ta không gặp vị cô mẫu này, bà ấy và tổ mẫu ta không hợp nhau, tổ mẫu ta cố ý gả bà ấy đến nơi khác. Mà vị cô mẫu kia cũng khá nóng tính, kể từ đó chưa bao giờ đến hầu phủ.”
Tầm Lại gật đầu.
Thịnh Lộ Yên nhìn bộ dạng đăm chiêu của Tầm Lại thì khẽ hỏi: “Có phải cô mẫu hay cô phụ ta phạm lỗi gì không?”
Tầm Lại bặm môi, nói: “Không phải, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
“À.” Tuy Thịnh Lộ Yên tỏ vẻ tin, nhưng nàng luôn cảm thấy có gì đó không được bình thường, dẫu sao Tầm Lại cũng không phải kiểu người tùy tiện đặt câu hỏi cho người khác. Hôm khác nàng phải hỏi thăm cô mẫu một chút mới được, xem bà có mắc lỗi gì không. Nhưng không đợi nàng kịp nghĩ rõ ràng, Tầm Lại đã hỏi tiếp.
“Các cô nương của hầu phủ đều được gả vào những nhà có công trạng như phủ Thịnh Lăng hầu sao?”
Thịnh Lộ Yên đặt quyển sách trong tay xuống, suy nghĩ một lát rồi nói: “Gần như là thế, ngài thấy đấy, trong các phủ đều có thân thích của phủ Thịnh Lăng hầu. Phủ Bá tước Đông Nghi có cô mẫu của ta, phủ Giản Dực hầu và phủ Tuyên Bình hầu có biểu tỷ của ta, cô mẫu ta còn là phu nhân của phủ Bá tước Vĩnh Xương….Ta có cô tổ mẫu gả tới phủ …. Thừa Ân hầu.”
(*) Cô tổ mẫu: Em gái của ông nội, cô của mẹ.
Nói đến phủ Thừa Ân hầu, Thịnh Lộ Yên ngước mắt nhìn Tầm Lại. Đúng lúc Tầm Lại cũng nhìn sang, nàng vội vàng nói sang chuyện khác.
“Khụ, nói chung, hầu hết thế gia đều liên hôn với thế gia. Giờ còn ít đấy, chứ trước đây nhiều lắm.”
Tầm Lại liếc nhìn Thịnh Lộ Yên, đáp một tiếng: “Ừ.”
Hai người ăn ý mà không nhắc đến phủ Thừa Ân hầu nữa.
“Ngoài những người gả vào gia đình có công trạng, những người còn lại thì gả đi đâu?”
Thịnh Lộ Yên lại suy nghĩ một chốc và nói: “Việc này thì ta thật sự không nhớ rõ lắm, dẫu sao các thế gia luôn giữ liên lạc chặt chẽ với nhau, mà bình thương ta chỉ đến vài chỗ và rất ít liên lạc với những chỗ khác, nên cũng không nhớ rõ lắm. Có điều, ta nhớ phủ Tuyên Bình hầu có một cô nương gả vào phủ Tể Phụ, phủ Bá tước cũng có cô nương gả đến phủ Thượng thư, phủ học sĩ, phủ thái phó. Tóm lại, các nàng đều gả vào những nhà không tệ.”
Những điều này đều giống với những hiểu biết của Tầm Lại.
Hắn bưng chén trà lên, nhấp một ngụm và hỏi: “Có ngoại lệ không?”
“Ngoại lệ?” Thịnh Lộ Yên nhíu mày.
“Ừ.”
Thịnh Lộ Yên suy nghĩ một lát, ngước mắt nhìn Tầm Lại: “Đương nhiên là có!”
Tầm Lại đang uống trà thì bỗng sững lại.
“Chẳng phải có ta gả cho phu quân hay sao.”
Ánh mắt của Tầm Lại chuyển từ nước trà trước mặt sang gương mặt của Thịnh Lộ Yên.
Thịnh Lộ Yên nhìn vào ánh mắt của Tầm Lại, không đùa hắn nữa mà nghiêm túc trả lời câu hỏi này: “Có, ta nhớ lúc ta còn bé từng nghe người lớn nói, để duy trì vinh hiển của gia tộc mà có những thế gia sa sút đã mang nữ nhi đi tặng để trao đổi lợi ích. Dù sao đây cũng không phải chuyện gì vẻ vang, nên rất ít thế hệ sau được biết. Thậm chí, những thế gia này còn tuyên bố với bên ngoài rằng nữ nhi bị chết bệnh hoặc bị mắc bệnh nặng nên đã đưa vào miếu xuống tóc tu hành.”
Nghe thấy những lời này, ánh mắt của Tầm Lại lập tức biến đổi.
Thấy ánh mắt sửng sốt của Tầm Lại, nàng gật đầu và nói: “Không cần hoài nghi, việc này là thật. Thực ra lúc đầu phủ Thịnh Lăng hầu và phủ Thừa Ân hầu cũng không phải là hai phủ có quyền thế nhất trong các thế gia, mà phủ Bình An mới là phủ có quyền thế nhất trước đây. Lúc hầu phủ này còn hưng thịnh, hầu hết các quan văn và võ tướng trong triều đều xuất thân từ hầu phủ này. Về sau, có một đời hầu gia hết sức hoang đường, hầu hết nhi tử của ông ta đều là hạng bất tài, hầu phủ không có người nối nghiệp, vì thế mà dần dần sa sút. Để duy trì địa vị của mình, phủ Bình An hầu đã làm rất nhiều chuyện như bán nữ nhi, ngay cả nhi tử cũng trở thành công cụ để lợi dụng. Gả cho đệ tử hàn môn vẫn còn xem là tốt, thậm chí Đích tử của hầu phủ còn phải cưới nữ nhi nhà thương nhân.”
Có lẽ vì chuyện Thịnh Lộ Yên kể khiến người ta quá mức chấn động, mà phải mất hồi lâu Tầm Lại mới cất tiếng hỏi: “Có rất nhiều nữ tử chết bệnh hoặc bị đưa đến đi tu hành sao?”
Thịnh Lộ Yên nói: “Cũng không tính là quá nhiều, dẫu sao cũng có những người bị bệnh thật, ví dụ như Thừa Ân…”
Thịnh Lộ Yên vừa nói hai từ thì chợt nhận ra mình lại nhắc đến phủ Thừa Ân hầu. Nhưng phủ bọn họ có quan hệ khá tốt với phủ Thừa Ân hầu, lúc nàng còn nhỏ thường đến phủ Thừa Ân hầu, cho nên khá quen thuộc với phủ này.
“Phu nhân không cần phải dè chừng, cứ nói đi.”
Thịnh Lộ Yên nhìn trộm sắc mặt của Tầm Lại, thầm nghĩ, quả thực, hắn càng lấp liếm thì nàng càng cảm thấy có vấn đề.
“Ví dụ như phủ Thừa Ân hầu có một vị thứ nữ thật sự chết vì bị bệnh.”
“Ừ.”
“Còn có một số người bị đưa tới gia miếu vì phạm lỗi.”
(*) Gia miếu: Kiểu như từ đường, nhưng là nơi xây lên để thờ cúng tô tiên nhiều đời.
Tầm Lại gật đầu, ra chiều trầm tư suy nghĩ.
Ngay sau đó, đề tài này đã kết thúc ở đây.
Mặc dù Tầm Lại không nói rõ ý đồ của mình, nhưng với sự hiểu biết của Thịnh Lộ Yên về Tầm Lại, nàng luôn cảm thấy việc này có gì đó không được bình thường. Tầm Lại trông như thuận miệng nhắc đến, nhưng thực ra là đang thăm dò chuyện của nàng. Những chuyện này chỉ cần dụng tâm tra một chút thì kiểu gì cũng tra rõ ngay, cho nên nàng cũng không giấu hắn, chỉ vờ không biết hắn đang nói suông mà nói hết những chuyện mình biết ra.
Lúc đầu nàng còn tưởng rằng hắn đang điều tra cô mẫu của mình, nhưng về sau nghe thì có vẻ không giống lắm. Hơn nữa, vài ngày trước, lúc nàng nhắc đến chuyện của vị Tam gia phủ Giản Dực hầu, hắn đã có chút không được bình thường, còn hỏi nàng về nữ tử thế gia từng định thân với ông ta là người của phủ nào.
Kết hợp với những chuyện này, có lẽ hắn muốn điều tra vị nữ tử thế gia đó, mà tuổi của nữ tử kia xấp xỉ tuổi của cô cô nàng và đều là người thuộc thế hệ trước.
Hộ Kinh tư đại biểu cho Hoàng thượng, người bọn họ muốn điều tra ắt là người Hoàng thượng muốn điều tra. Chỉ là, không biết vì sao Hoàng thượng lại muốn điều tra việc này, lẽ nào Tân hoàng nghi ngờ lão Hoàng đế còn có đứa con đang lưu lạc bên ngoài ư?
Nghĩ đến loại khả năng này, Thịnh Lộ Yên bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn, nếu đây là sự thật thì việc này sẽ thú vị lắm đây.
Nhưng không biết viên ngọc bị đánh rơi của hoàng thất sẽ rơi trúng nhà nao?
Thịnh Lộ Yên đang mải suy nghĩ thì Tầm Lại dán đến.
Lúc tình đã đong đầy, hắn hôn lên vành tai của nàng và hỏi: “Phu nhân có cảm thấy thiệt thòi khi gả cho ta không?”
Người này lúc nào cũng thích hỏi nàng những câu hỏi mắc cỡ vào lúc thế này, nếu nàng không đáp lại, còn không biết hắn sẽ làm thế nào. Vì vậy, cho dù câu trả lời trong lòng mình là gì, thời khắc này nàng chỉ có thể trả lời có hoặc không.
Tuy ánh mắt của Tầm Lại trông không còn trong sạch nữa nhưng khuôn mặt vẫn đơ như khúc gỗ, nàng đáp: “Không….không hề.”
Nàng cảm thấy nàng đã trả lời đúng câu hỏi, nhưng hôm nay hắn có vẻ vẫn không hài lòng, có lẽ là vì một chút ngập ngừng của nàng chăng?
Thịnh Lộ Yên chỉ đành nói vài lời đường mật: “Có thể gả cho phu quân là phúc ba đời của ta.”
Tầm Lại cuối cùng cũng buông tha cho nàng.
Tên chó này chẳng bao giờ chịu nói lời ngon tiếng ngọt vậy mà lúc nào cũng lừa nàng nói, đáng ghét thật sự! Lần sau nàng sẽ không bao giờ nói nữa.
Cuối cùng, Tầm Lại phát hiện thê tử của mình lại không vui rồi.
Đợi khi nàng say giấc, hắn mới ôm nàng vào lòng.