Ba ngày sau, Thịnh Lộ Yên hẹn gặp Dương Bạch Chỉ ở quan trà bên ngoài.
Thịnh Lộ Yên đợi non nửa canh giờ thì Dương Bạch Chỉ mới đến, lúc đến gương mặt có vẻ u sầu, trên trán lấm tấm mồ hôi, dường như quần áo cũng hơi nhàu, nhìn trông khá nhếch nhác.
Lần trước gặp nhau, biểu tỷ còn chưa phải thế này.
Nàng biết biểu tỷ là người ưa sĩ diện, cho dù gặp phải chuyện gì thì cũng không đến mức bất cẩn như thế, có lẽ vừa nãy tỷ ấy đã gặp phải chuyện gì đó.
“Xin lỗi. Ta đến muộn rồi.”
“Không sao, biểu tỷ ngồi đi, uống ngụm trà làm ấm cơ thể.”
Dương Bạch Chỉ nhận lấy chén trà, sau khi đặt chèn trà hơi nóng trong tay mới khiến nàng từ từ bình tĩnh lại.
“Lúc ta tới thì bị vướng việc trong nhà, phải giải quyết xong mới ra ngoài được, đến lúc rời phủ thì lại va chạm với xe của người ta, để muội muội đợi lâu như thế thật sự là lỗi của ta.”
“Biểu tỷ không cần khách khí, muội cũng vừa tới thôi.” Thịnh Lộ Yên thấu hiểu mà nói.
Nói xong, Thịnh Lộ Yên đưa cho Dương Bạch Chỉ mấy vị thanh niên tài mạo mà mình đã lựa sẵn.
“Biểu tỷ thấy mấy vị này thế nào?”
Dương Bạch Chỉ nhận lấy quyển sổ trong tay Thịnh Lộ Yên và xem một lượt, không ngờ những người này còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng. Hoàn cảnh của họ đều không tệ, hoặc là có thực quyền, hoặc là gia đình đầy đủ sung túc. Như vậy nàng cũng dễ nói chuyện với phụ thân.
Nàng nhìn Thịnh Lộ Yên với ánh mắt tràn đầy cảm kích: “Ta không biết nên cảm ơn muội muội như thế nào cho phải.”
“Biểu tỷ khách khí rồi.” Nói xong, Thịnh Lộ Yên lại nói: “Mấy vị đại nhân này là do phu quân muội chọn, muội cũng chưa được nhìn tận mắt, nhưng cũng đã nghe ngóng qua, đều giống trên này viết. Dẫu sao thành thân cũng là chuyện cả đời của nữ nhân, biểu tỷ nên tìm hiểu trước rồi hẵng tính tiếp thì tốt hơn.”
Nhưng Dương Bạch Chỉ nói: “Ta tin vào ánh mắt của Chỉ huy sứ đại nhân, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu, chẳng qua bên phía muội muội có thể còn phải thăm dò lại, đợi con bé xác định xong ta sẽ nói với phụ thân.”
Giúp người giúp đến cùng, tiễn phật tiễn đến Tây.
(*) Trong Raw tác giả chỉ nhắc là tiễn đến Tây. 帮人帮到底, 送佛送到西.
Thịnh Lộ Yên biết cuộc sống hiện giờ của biểu không dễ dàng, rất khó ra ngoài, mà vị biểu muội kia là người rất có chủ kiến. Đây là lần đầu tiên nàng làm mối cho người khác, nên nàng cũng không mong mình sẽ kết ra một đôi phu thê bất hòa, vì thế nàng nói: “Hay để biểu muội đến phủ muội xem mắt đi.”
Dương Bạch Chỉ nhìn về phía Thịnh Lộ Yên.
“Muội bảo phu quân hẹn mấy vị đại nhân này đến phủ, để biểu muội nhìn qua bình phong.”
Dương Bạch Chỉ cực kỳ xúc động mà nắm chặt lấy tay của Thịnh Lộ Yên, nàng ta nói: “Tỷ không biết nên cảm ơn muội muội thế nào, nếu sau này muội muội có cần ta giúp gì thì cứ việc nói nhé.”
“Vâng.”
Lúc lúc hai người nói chuyện, Thịnh Lộ Yên lơ đãng nhắc đến chuyện của vị Trần Tam gia trong phủ bọn họ.
“Ngôi nhà phía trước tiểu viện của biểu tỷ không tồi, sao tỷ không chuyển tới đó ở?”
Dương Bạch Chỉ thở dài và nói: “Ta cũng muốn đến tiểu viện đó ở, chỗ đó vừa rộng vừa gần chính viện hơn. Nhưng tiếc là nơi đó từng có người chết, cha mẹ chồng và phu quân đều không muốn chuyển qua đó.”
“Hả? Từng có người chết ư?”
“Là Tam thúc của phu quân ta.”
“Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường ở đời, sao lại không may mắn chứ?” Thịnh Lộ Yên vờ như không biết mà cố ý hỏi.
Dương Bạch Chỉ khẽ nói: “Nghe nói lúc chết không vẻ vang lắm, cụ thể là thế nào thì ta cũng không quá rõ ràng, chỉ biết mỗi lần nhắc đến việc này phu quân đều tỏ vẻ không vui.”
“Ồ, hóa ra là vậy.” Thịnh Lộ Yên hơi thất vọng, xem ra biểu tỷ không biết việc này.
Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, vẻ mặt của ma ma theo biểu tỷ tới có hơi sốt ruột, thoạt nhìn như muốn nói gì với biểu tỷ vậy.
Dương Bạch Chỉ đi ra ngoài, và nhanh chóng quay lại.
“Xin lỗi muội muội, trong phủ có chút việc nên ta phải về trước.”
Thịnh Lộ Yên cũng biết cuộc sống của biểu tỷ hiện giờ rất khó khăn, nàng nói: “Vâng, biểu tỷ đi chậm chút. Nếu tỷ cùng biểu muội thương lượng thời gian xong thì cứ việc gửi thư cho muội.”
“Được, đa tạ muội muội.”
Sau khi nói vài câu qua quýt, Dương Bạch Chỉ rời đi.
Thịnh Lộ Yên dõi theo bóng lưng chật vật của Dương Bạch Chỉ mà lòng chùng xuống, cuộc hôn nhân này quả thực chẳng mang lại cho tỷ ấy chút lợi ích gì.
Sau khi ngồi một lúc thì Thịnh Lộ Yên cũng rời đi.
Xe ngựa đi được nửa đường thì nàng chợt nghĩ tới vài ngày nữa mình phải gặp biểu muội, nghĩ bụng, dẫu sao cũng nên tặng chút quà gặp mặt cho muội ấy. Đúng lúc lâu rồi nàng chưa mua trang sức, nên cũng muốn đi xem có mẫu gì mới không. Nghĩ như vậy, nàng bèn cho người quay ngựa đi lầu Trân Bảo.
Lầu Trân Bảo không biết đã thay đổi người phục vụ từ lúc nào, phụ nhân mới tới không nhận ra nàng, chỉ nhìn vào quần áo và trang sức không tầm thường trên người nàng rồi dẫn nàng tới đại sảnh của lầu hai. Mà mọi khi Thịnh Lộ Yên sẽ được dẫn thẳng tới hậu sảnh. Xuân Đào toan nói gì đó nhưng lại bị Thịnh Lộ Yên ngăn cản.
Sau khi tìm một chỗ để ngồi xuống, Thịnh Lộ Yên cho người lấy những đồ trang sức mới của cửa hàng lên.
Vừa ngồi xuống, Thịnh Lộ Yên đã nghe thấy một vài tin tức thú vị.
Ví như, vị biểu tỷ ở phủ Tuyên Bình hầu sắp hòa ly với biểu tỷ phu.
“Ta nghe nói nàng ta đã muốn hòa ly từ lâu rồi, chính là cái lúc phu quân Tứ lang của nàng ta bị lưu đày ấy.”
“Thật ra nàng ta cũng đáng thương lắm, phu quân bị đi đày như thế, nàng ta chẳng khác nào thủ hoạt quả rồi(*). Giờ nàng ta vẫn còn trẻ, hòa ly xong vẫn tái giá được.”
(*) Thủ hoạt quả: người chồng/người yêu còn sống nhưng không gần gũi với mình (đủ loại phụ tình, có thể vì anh ta bất lực trong chuyện chăn gối, anh ta không yêu mình nhưng vẫn cưới mình) mà người vợ/người tình không cách nào ly hôn/rời khỏi tra nam đó được, bị trói buộc chung với anh ta.
Một tiếng khịt mũi lạnh lùng vang lên.
“Sao nào, Trương phu nhân cảm thấy ta nói lời này không đúng ư? Chúng ta cùng là nữ nhân thì phải hiểu nhau nhất chứ! Mặc dù chuyện nàng ta hòa ly nói ra không vẻ vang lắm, nhưng cũng không đến nỗi để một tiểu cô nương như người ta phải chết héo trong hậu trạch.”
“Nàng ta thì đáng thương cái gì? Chẳng phải mối hôn sự này là do nàng ta cướp được sao, theo ta thấy, giờ nàng ta bị như thế cũng là đáng đời!”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn về phía vị phu nhân này.
“Thật sao, cướp được hả?”
“Hình như ta cũng nghe nói về chuyện này rồi, ban đầu người ta đồn rằng phủ Thái phó mới là phủ định thân cùng phủ Tuyên Bình hầu….” Nói đến đây, nàng ta ngừng một chút, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía vị Trương phu nhân vừa cười khẩy kia.
Nhà mẹ đẻ của vị Trương phu nhân này chẳng phải phủ Thái phó sao.
Vị Trương phu nhân kia nói ngay: “Không có chuyện đó đâu, mọi người chớ nói lung tung, cháu gái nhà ta trong sạch lắm!”
Mọi người đều ngầm hiểu.
“Mỗi người đều có vận mệnh riêng, dựa vào chút thủ đoạn hèn hạ để có được thứ mình muốn thì chung quy đều là giả.”
“Câu này gọi là cái gì ấy nhỉ, họa hề phúc sở ỷ, phúc hề họa sở phục.”(*)
(*) Câu nói của Lão Tử. Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là chỗ dựa của họa. Ý nghĩa là, hoạ là tiền đề sản sinh ra phúc, còn phúc lại bao hàm nhân tố hoạ, hoạ phúc không phải là luôn vĩnh hằng bất biến.
Lời này khiến cho tâm trạng của Trương phu nhân cực kỳ tốt, khóe miệng không khỏi cong lên.
Thịnh Lộ Yên không ngờ mình có thể nghe được chuyện của đường biểu tỷ ở đây, nên có chút cảm khái về chuyện này. Nàng cũng từng nghe qua chuyện tỷ ta cướp hôn sự của người khác, lúc đó đường cô còn đến hầu phủ nhờ Liễu Thị giúp đỡ. Hai người này liên thủ với nhau đã áp chế thành công phủ Thái phó.
Ban đầu nàng còn tưởng là biểu tỷ rất thích vị biểu tỷ phu này, nào ngờ sau khi biểu tỷ phu bị đi đày thì tỷ ta cũng muốn hòa ly.
Đang mải suy nghĩ, nàng bỗng nhiên nghe thấy những người này đang nhắc đến mình, lực chú ý của nàng lập tức chuyển đến bên kia.
“Nói thế lại làm ta nhớ đến vị Đích trưởng nữ của phủ Thịnh Lăng hầu kia.”
“Ngươi đang nói đến vị cô nương gả cho Tầm Lại, Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư sao?”
“Chính là vị đó.”
“Nói ra thì cô nương này cũng đáng thương thật, số mệnh của nữ nhân chúng ta luôn nằm trong tay người khác thì thôi. Bây giờ nàng ấy còn bị kẹp giữa phụ thân và trượng phu, chắc hẳn cuộc sống cũng rất chật vật.”
“Đúng thế, hai vị này cứ đấu đá mãi, không phải gió đông thổi bạt gió tây thì cũng là gió tây thổi vượt gió đông. Nhưng dù ai thắng đi chăng nữa, chung quy vị Đại cô nương này cũng là người khổ sở nhất, cả hai bên đều đang dồn nàng vào thế bí.”
“Bây giờ hầu gia tới biên cương rồi, không biết cuộc sống của nàng ấy sẽ chật vật đến nhường nào khi không có sự giúp đỡ của nhà ngoại.”
“Ta thật sự cảm thấy tiếc cho nàng ấy, đang yên đang lành thì mất đi mối hôn sự tốt đẹp. Nếu nàng ấy có thể thành đôi với thế tử Thừa Ân hầu, vậy mới đúng là trai tài gái sắc, trời đất tác thành.”
“Suỵt! Nói bé thôi chớ, cẩn thận có tai mách vạch rừng, bị Hộ Kinh tư nghe thấy đó.”
Phụ nhân kia vội vàng bịt kín mồm, mắt láo liên bốn phía, lúc thấy chỉ có hai chủ tớ Thịnh Lộ Yên mới yên tâm.
Xuân Đào nghe xong thì nhìn về phía chủ tử nhà mình.
Thịnh Lộ Yên nhìn nàng lắc đầu, ý bảo nàng không cần đi ngăn cản. Ngược lại, nàng rất muốn nghe xem, người ngoài nhìn nhận cuộc hôn nhân của nàng và Tầm Lại như thế nào.
“Các ngươi nghĩ nhầm rồi!” Bấy giờ có một giọng nói vang lên. Giọng nói này chính là giọng nói của người đầu tiên nhắc đến Thịnh Lộ Yên.
“Hả? Phu nhân nói thế là sao?”
“Ta nghe nói vị Chỉ huy sứ đại nhân kia vô cùng yêu chiều vị Đại cô nương này.”
Lời này vừa dứt đã khiến mọi người trở nên hào hứng hơn, ai ai cũng nhìn vị phu nhân này chăm chú, giục nàng ta mau nói một chút.
“Hả? Là thật hay giả vậy? Tuy vị Tầm đại nhân kia tuấn tú thật, nhưng lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, không giống người biết săn sóc người khác đâu.”
“Ta cũng cảm thấy khó tin, phu nhân mau nói cho bọn ta nghe ngươi đã nghe được tin gì đi.”
“Là thật đấy! Hôm qua ta nghe người ta đồn rằng, Tầm đại nhân đã dẫn phu nhân đi ăn sáng ở Thực Toàn ký vào ngày hưu mộc, cả bữa đó Tầm đại nhân cực kỳ săn sóc phu nhân, hết đưa khăn rồi lại bưng trà rót nước cho nàng ây, hắn chẳng những không gọi đồ ăn cho mình mà còn toàn ăn đồ thừa của phu nhân. Bộ dạng đấy ấy à, muốn có bao nhiêu săn sóc thì có bấy nhiêu nha.”
Mọi người nghe xong đều đưa mắt nhìn nhau, tỏ ra không thể tin nổi.
Sau khi mọi người im lặng tại chỗ hồi lâu, một vị phu nhân lên tiếng: “Lừa nhau hả trời? Nào có nam tử làm những việc ấy cho phụ nhân chứ. Bách tính đầu húi cua còn chưa làm được, huống chi là Tầm đại nhân mặt lạnh như băng, lòng dạ lạnh lùng ấy.”
Thịnh Lộ Yên cầm khăn lên che môi, liếc thoáng qua đám phụ nhân đang hăng say tán dóc.
Tầm Lại thật sự tốt như những gì các nàng nói sao, sao nàng không cảm nhận được nhỉ?!
“Là thật đấy. Hôm đó nữ nhi của nhà trưởng tỷ ta không chịu ăn sáng trong phủ nên khóc lóc ầm ĩ, đòi đến Thực Toàn ký ăn, tỷ ấy đành sai bà tử đến đó mua về, đúng lúc trông thấy cảnh tượng đó.”
Câu chuyện này bịa như thật khiến cho các vị phu nhân không còn nghi ngờ gì nữa.
“Việc này thật sự khiến người ta không nghĩ tới nha, không ngờ Tầm đại nhân cũng có lúc hóa thành nhiễu chỉ nhu.(*)”
(*)Nhiễu chỉ nhu (绕指柔): Theo mị có thể để là thuần phục hoặc uấn nắn, nhưng mị chọn giữ nguyên. Nghĩ đơn giản thì chính là “mềm dẻo đến mức có thể quấn quanh đầu ngón tay.” Ý là TL đã được TLY “uốn nắn” đến mức TL trở thành người trái ngược với con người hắn, yêu nàng bằng tất cả sự dịu dàng của hắn.
“Phải đấy, mâu thuẫn giữa Tầm đại nhân và Thịnh Lăng hầu sâu sắc như thế, hắn thật khiến người ta phải ngạc nhiên khi có thể thích Đích trưởng nữ của phủ Thịnh Lăng hầu.”
“Nhớ lúc đầu có nhiều nữ nhi thế gia ngỏ ý với hắn, vậy mà hắn còn không phản ứng chút nào. Ngay cả những ‘ngựa còm’ mà người khác tặng cho hắn, hắn cũng chưa từng nhìn lấy một cái, ta cứ tưởng rằng trong lòng hắn chỉ có giết chóc mà không hề có hứng thú với nữ nhân cơ, ai dè hắn cũng là người có máu có thịt, có tình cảm.”
“Thì đó, ta cũng nghĩ như thế.”
“Cũng không sợ các người chê cười, lúc đầu mẹ chồng ta còn bảo cô nhỏ nhà ta đi quyến rũ vị Tầm đại nhân kia, ai dè người ta chẳng những không để ý tới con bé, mà còn làm cho con bé mất sạch mặt mũi. Mẹ chồng ta sợ bẽ mặt nên không chịu đi đón cô nhỏ về, đành sai ta đi.”
Mọi người nghĩ đến cảnh tượng đó thì đều bật cười.
Cũng có người an ủi vị phu nhân này.
“Ây dà, đều đã qua cả rồi, dù sao người mất mặt cũng chẳng phải ta.”
Nói mãi nói mãi, mọi người bắt đầu sinh lòng hiếu kỳ về Thịnh Lộ Yên.
“Cũng không biết vị Đích trưởng nữ của phủ Thịnh Lăng hầu trông như thế nào, thật muốn nhìn một cái quá.”
“Ta nghe người ta nói nàng ấy trông vô cùng xinh đẹp.”
“Ta đã trông thấy nàng ấy một lần từ xa, chẳng qua lúc đó nàng ấy đang bị bệnh, trông mỏng manh yếu đuối lắm, mặt mày cũng hốc hác nữa nên không nhìn ra được dung mạo thật sự thế nào, ta chỉ nhớ là nàng có làn da cực kỳ trắng.”
“Ta lại nghe bà tử đi mua thức ăn của phủ trưởng tỷ nói rằng vị Đích trưởng nữ này tình tình không tốt lắm.”
“Hả?”
“Bà ta nói rằng có vị đại nhân gặp phải hai người họ, lúc đại nhân kia trông thấy Thịnh Lộ Yên thì lập tức quỳ xuống đất, khi rời đi thì sắc mặt tái mét. Trông Tầm đại nhân cũng có vẻ rất sợ phu nhân mình.”
Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.
“Tầm đại nhân mà sợ phu nhân á?” Mọi người thật sự khó mà tưởng tượng nổi.
“Không giấu gì các ngươi, ta cũng không tin đâu, nhưng bà tử kia nói chính xác lắm.”
Mọi người lại nói quan điểm của mình về Thịnh Lộ Yên, chiều gió cũng nhanh chóng thay đổi.
“Nghe các ngươi nói làm ta càng muốn gặp mặt vị Đích trưởng nữ của phủ Thịnh Lăng hầu này hơn.”
Thịnh Lộ Yên lại có cách nhìn khác về điều này.
“Trông ta ác thế sao?” Thịnh Lộ Yên hỏi Xuân Đào.
Xuân Đào lập tức nói: “Những phu nhân này đều nói vớ nói vẩn, phu nhân là người tốt nhất. Bây giờ nô tỳ sẽ bảo các nàng im mồm ngay.”
“Thôi khỏi, ngăn sao được việc này.”
Nàng quả thực không ngờ chỉ sau một chuyến ra ngoài mà nàng đã biến thành một con cọp cái, còn Tầm Lại thì biến thành một người chồng yêu chiều vợ. Quả nhiên lời đồn đều bị thêm mắm thêm muối, không thể tin không thể tin.(*)
(*) Không bị lặp mà tác giả viết thế.
Thịnh Lộ Yên nghe được những lời đồn nhảm nhí về mình thì không còn tâm trạng để xem trang sức nữa, nàng chuẩn bị chọn hai thứ cho biểu muội rồi về phủ.
Ngờ đâu, lúc nàng vừa chọn xong thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Yên nhi.”
Thịnh Lộ Yên ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, khi trông thấy người quen thì nàng lập tức nhoẻn miệng cười: “Nguyệt Vi.”
Tạ Nguyệt Vi sải bước về phía Thịnh Lộ Yên, cười nói: “Vừa nãy nhìn từ xa ta đã thấy giống ngươi, nhưng ta không dám nhận, sao ngươi không vào bên trong?”
Thịnh Lộ Yên cười giải thích: “Ta chỉ muốn chọn đại hai thứ rồi về ngay, nên mới không vào.”
Đã có rất nhiều chuyện xảy ra kể từ lần cuối hai người gặp nhau.
Nhưng chỉ có thể than rằng thế sự vô thường.
Tuy nhiên, điều này không hề ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người.
“Nếu sớm biết ngươi đang ở ngoài thì vừa nãy ta đã ra ngoài sớm hơn rồi.” Tạ Nguyệt Vi nói.
Thịnh Lộ Yên cười hỏi: “Ngươi cũng tới mua đồ trang sức à?”
Tạ Nguyệt Vi gật đầu, sau đó nắm tay Thịnh Lộ Yên và khẽ nói: “Ta không ngờ ngươi với ca ca ta…”
Lời còn chưa vẹn thì đã bị Thịnh Lộ Yên cắt ngang.
“Mọi chuyện đã xảy ra rồi, giờ nói gì cũng vô dụng, cuộc sống vốn luôn nhìn về phía trước.”
Tạ Nguyệt Vi lập tức ngẩng đầu nhìn Thịnh Lộ Yên, nàng mím môi, ân cần hỏi thăm: “Xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện giờ ngươi sống thế nào?”
Thịnh Lộ Yên nói: “Ta sống rất tốt.”
Tạ Nguyệt Vi hơi không tin: “Thật không? Hầu gia đi biên quan rồi, ta cũng không ngờ rằng kế mẫu ngươi lại là người như thế….”
Thịnh Lộ Yên cười và nói: “Mặc dù sinh ra trong gia đình như thế khiến ta không thể nắm hoàn toàn vận mệnh của mình trong tay, nhưng lại có thể để ta tự quyết mình sẽ sống như thế nào. Hiện tại ta thật sự đang sống rất tốt.”
Tạ Nguyệt Vi quan sát Thịnh Lộ Yên thật kĩ rồi nói: “Trông sắc mặt của ngươi quả thực tốt hơn trước rất nhiều, có thể thấy cuộc sống của ngươi cũng không tệ.”
Thịnh Lộ Yên cười.
Tâm trạng của Thịnh Nguyệt Vi có chút phức tạp. Với tư cách là một người bạn thân, đương nhiên nàng hi vọng Thịnh Lộ Yên có cuộc sống tốt. Nhưng vừa nghĩ đến ca ca nhà mình suốt ngày mượn rượu giải sầu trong nhà, chẳng bao giờ thấy huynh ấy cười là trong lòng nàng lại có chút không được thoải mái.
Thịnh Lộ Yên cảm nhận được vẻ gượng gạo của Tạ Nguyệt Vi, vả lại chỗ này cũng không phải nơi để nói chuyện, vì thế nàng nói: “Hôm nay ta ra ngoài lâu quá rồi, trong phủ còn có chút việc phải xử lý, nên giờ ta phải về luôn, ngày khác chúng ta tụ tập sau nhé.”
“Được.”
Hai người nói ngắn gọn vài câu rồi tách ra.
Vừa lên xe ngựa, Thịnh Lộ Yên đã thở một hơi thật dài. Nàng vẫn rất thích người bạn Tạ Nguyệt Vi này, chỉ mong những chuyện này sẽ không làm ảnh hưởng tới tình cảm giữa bọn nàng.
Vừa về đến phủ, quản sự đã tiến lên đón.
“Phu nhân, lão phu nhân tới rồi.”
Thịnh Lộ Yên dừng bước, nhìn về phía Đổng quản sự.
“Dạ? Bác vừa nói gì? Ai tới cơ?”
Nàng hoài nghi mình đã nghe nhầm, lão phu nhân, lão phu nhân ở đâu tới?
“Bẩm phu nhân, là lão phu nhân tới ạ.” Đổng quản sự lặp lại lần nữa.
“Lão phu nhân? Lão phủ nhân của phủ nào?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
“Lão phu nhân mà lão nô đang nói là mẫu thân của đại nhân ạ.” Đổng quản sự nói.
Mẫu thân của Tầm Lại?
Thịnh Lộ Yên lập tức ngớ ra. Nàng hình như chưa từng nghe Tầm Lại nhắc đến. Hơn nữa, lúc bọn nàng thành thân cũng không thấy trưởng bối xuất hiện, hóa ra cha nương của Tầm Lại còn ở nhân thế à?