Hành động này của Tầm Lại khiến cho những người vẫn luôn cho rằng hắn yêu chiều Thịnh Lộ Yên đã không còn tin vào những lời đồn kia nữa. Đám phụ nhân ngoài nhìn Thịnh Lộ Yên bằng ánh mắt cảm thông ra, còn chút hả hê khi người ta gặp họa.
Thịnh Lộ Yên cũng chẳng quan tâm, chỉ cần nghĩ đến có thể bớt được một đống phiền phức là nàng đã thấy vui rôi.
Tầm Lại cảm thấy rất khó chịu khi nghe thấy những tiếng bàn tán xung quanh mình. Người ta bàn tán hắn thế nào, hắn chẳng quan tâm, nhưng nghe thấy người ta nói không đúng về Thịnh Lộ Yên, hắn cảm thấy vô cùng chối tai.
Hắn hơi ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy những người đang ngồi đối diện, trùng hợp thay, đó là chỗ ngồi của người trong phủ Thừa Ân hầu, và Tầm Lại nhận ra có một cặp mắt cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Bình thường Tạ Uân là một người nhã nhặn, nhưng lúc này ánh mắt của hắn khi nhìn Tầm Lại như muốn ăn thịt người.
Tầm Lại thản nhiên nom qua hắn, sau đó quay đầu đi, hoàn toàn không thèm để ý đển Tạ Uân.
Tuy hắn tỏ ra hờ hững, nhưng trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái.
Tuệ vương nhìn biểu hiện của Tầm Lại, nghĩ bụng, chàng trai này năng lực tốt, làm quan cũng tốt, chỉ có chuyện hậu trạch là xử lý không thoả đáng lắm.
Sao người làm chồng có thể đối xử lạnh nhạt với chính thê của mình trước mặt nhiều người như thế, làm vậy chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười hay sao. Làm huynh trưởng của Tân đế, ông vẫn có thể đứng vững trong triều sau khi Tân đế đăng cơ không chỉ vì ông là người phúc hậu mà còn vì ông không thích lo chuyện bao đồng. Dù ông muốn nói vài lời với Tầm Lại về chuyện này, nhưng cũng không lên tiếng.
Tuy nhiên, nghe tiểu nữ khen Thịnh Lộ Yên trong bữa tiệc, nên trước khi đi, ông vẫn không nhịn được mà gọi Tầm Lại tới.
“Tiểu Tầm à, dốc lòng vào việc nước là chuyện tốt, nhưng cháu cũng nên quan tâm tới hậu trạch của mình một chút.”
Tầm Lại lấy làm khó hiểu.
Tuệ vương là người dè dặt, sau khi nói ra thì lập tức cảm thấy hối hận, nhưng lời đã nói cũng không thể rút lại, ông chỉ đành nhìn trái ngó phải rồi khẽ nói: “Ta nghe nói phu nhân này của ngươi rất tốt, không giống phụ thân của nàng, ngươi đừng vì oán giận phụ thân nàng mà lạnh nhạt phu nhân mình.”
Tầm Lại mấp máy khóe môi, há miệng mắc quai.
“Vương gia dạy phải, hạ quan sẽ kiểm điểm bản thân.”
Tuệ vương thấy hắn trịnh trọng như thế thì cảm thấy hơi ngại, vội vàng khoát tay: “Không cần không cần, ta chỉ nói thế thôi, không có ý khác đâu, ngươi chớ để trong lòng.”
“Vương gia quan tâm hạ quan, là may mắn của hạ quan.”
Thấy Tầm Lại nghe lọt tay những lời mình nói, Tuệ vương thở phào, nói: “Đối xử với phu nhân ngươi thật tốt, có lẽ may mắn của người còn ở phía sau đấy.”
“Xin tuân theo lời dạy bảo của vương gia.”
Ngoài việc không được ăn no, nội điện hơi lạnh, lò sưởi tay lạnh ngắt ra. Thịnh Lộ Yên cảm thấy rất vui khi được xem rất nhiều tiết mục múa hát, được nghe rất nhiều tin tức của các phủ. Nàng đợi một lúc trên xe ngựa, Tầm Lại cuối cùng cũng trở về.
Đợi khi lên xe ngựa, màn xe buông xuống, Thịnh Lộ Yên lập tức lộ nguyên hình, cả người nàng dựa lên người Tầm Lại, ôm lấy chàng.
“Lạnh quá đi mất!”
Tầm Lại liếc nàng một cái, vốn định nói chuyện vừa nãy, nhưng lại thấy nàng đáng thương như thế làm hắn không nỡ nói nặng lời, hắn cầm tay nàng xuống, bọc vào trong tay mình.
“Tay của chàng nóng quá.”
Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong bữa tiệc, Tầm Lại thật sự không muốn để ý tới nàng lắm.
Dọc đường, Thịnh Lộ Yên không ngừng ríu rít với Tầm Lại, nhưng Tầm Lại không hề đáp lại nàng. Thế nhưng, không để ý thì không để ý, tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay nàng, sưởi ấm cho nàng.
Tận khi về đến phủ, Tầm Lại vẫn không nói chuyện.
Nghĩ đến những lời Tầm Lại nói trong bữa tiệc, lại nhìn biểu hiện của chàng bây giờ, trong lòng Thịnh Lộ Yên bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái lắm.
“Lẽ nào những lời vừa nãy chàng nói trong bữa tiệc đều là thật ư?”
Tầm Lại cuối cùng cũng đưa mắt nhìn Thịnh Lộ Yên, trong ánh mắt là vẻ không thể tin nổi, giống như đang hoài nghi những gì mình vừa nghe được. Nhìn một lát, chàng một mực không nói không rằng, quay người muốn xuống xe ngựa.
Thịnh Lộ Yên nhận ra Tầm Lại tức giận rồi, song nàng cũng cảm thấy hôm nay mình hơi quá đáng. Thấy chàng định xuống xe ngựa, nàng vội vàng kéo lấy ống tay áo của chàng.
Tầm Lại quay đầu nhìn lại.
Thịnh Lộ Yên tỏ vẻ tội nghiệp, nói: “Phu quân ơi, ta không đi nổi rồi, chàng cõng ta được không?”
Thấy Tầm Lại không đáp, Thịnh Lộ Yên lắc lắc tay áo của chàng.
“Được không, phu quân?”
Tầm Lại nhìn nàng đăm đăm, rồi quay người xuống xe ngựa, sau đó lại xoay người lại, chìa tay về phía Thịnh Lộ Yên. Một tay nâng chân của nàng, một tay ôm người của nàng, sải bước về phía chính phòng.
Hắn vốn không định để ý đến nàng, cũng không nỡ không để ý đến nàng, hắn xuống xe ngựa trước là vì muốn đỡ nàng xuống. Thấy nàng chủ động như thế, hắn cũng không tiện từ chối. Tuy nhiên, hôm nay hắn phải cho nàng biết rằng, hắn không vui!!!
Dọc đường, hạ nhân đều cúi đầu lui ra.
Khi đến chính phòng, Tầm Lại lạnh lùng nói: “Lui xuống hết đi.”
Ngay sau đó, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Thịnh Lộ Yên nhanh chóng ý thức được ý đồ của Tầm Lại, vội vàng nói: “Phu quân, ta đói quá.”
Nào ngờ Tầm Lại đáp rằng: “Vừa khéo, vi phu cũng đói.”
“Thế cùng ….” Thịnh Lộ Yên đề nghị.
Lời còn chưa nói xong, môi đã bị chặn lại.
Thật lâu sau, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Thịnh Lộ Yên đi tắm gội, Tầm Lại đi ra gọi người bưng chút đồ ăn vào.
Tôn ma ma hiểu tính nết của Thịnh Lộ Yên nhất, từ lúc nàng chưa quay về đã chuẩn bị xong canh hầm rồi, chưa đến một khắc, hai bát mỳ canh hầm đã được bưng lên.
Đôi mắt Thịnh Lộ Yên long lanh tươi mới như nước mùa xuân, mặt đỏ bừng, trông vô cùng uể oải, đến cả tay cũng run lẩy bẩy, không cầm nổi chiếc đũa. Nàng nhìn sang người bên cạnh, đang ăn một cách ngon lành, một bát mì sắp nhìn thấy đáy.
Không biết từ khi nào chàng lại học được nhiều trò như vậy, chỉ biết bắt nạt nàng. Nhớ đến chuyện vừa nãy làm nàng lập tức cảm thấy không vui. Thấy trong bát của Tầm Lại còn có hai gắp nữa là hết, nàng đợi chàng ăn xong rồi nhẹ nhàng đặt đũa của mình xuống và nói: “Ta mệt quá, chàng bón ta đi!”
Tầm Lại ăn xong chỗ mì trong bát, liếc nhìn Thịnh Lộ Yên một cái.
“Bón ta!” Thịnh Lộ Yên lặp lại lần nữa.
Nhìn điệu bộ của nàng như thể, nếu Tầm Lại dám không nghe lời nàng, đêm nay nàng sẽ không cho chàng lên giường ngủ.
Tầm Lại đặt đũa xuống, kéo ghế vào gần nàng và bưng bắt mì lên bón nàng.
Thấy Tầm Lại vừa nãy còn vô cùng mạnh mẽ mà giờ đã trở nên ngoan ngoãn nghe lời, Thịnh Lộ Yên cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Sau khi được bón no căng, Thịnh Lộ Yên thỏa mãn lên giường nằm.
Tầm Lại ăn thêm một bát mì nữa rồi mới về giường.
Hai người cứ thế mà làm hòa.
Thịnh Lộ Yên ôm lấy Tầm Lại, nghĩ đến tình hình của hai người bây giờ, chẳng phải ứng với câu ‘Phu thê đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa’ sao?” Nghĩ vậy, nàng không khỏi bật cười.
Tầm Lại rủ mắt, hỏi: “Sao thế?”
“Không sao.” Nói xong, Thịnh Lộ Yên hôn lên môi Tầm Lại, khép mắt lại, miệng lẩm bẩm: “Ngủ thôi ngủ thôi~”
Tầm Lại xoa đầu nàng, cũng nhắm mắt đi ngủ.
Sáng hôm sau, trước khi vào chầu, lúc các vị triều thần đứng tụm năm tum ba trước điện nói chuyện rôm rả, đa số mọi người đều đang bàn tán về chuyện tối qua. Có vài quan viên chức thấp tối qua không thể tới, nghe người được đi kể với ánh mắt đầy hâm mộ, nghe rất chăm chú.
Tuy bọn họ là nam tử, nhưng cũng quan tâm việc cuối cùng cô nương phủ nào được vào hậu cung làm phi. Xét cho cùng, điều này có thể ảnh hưởng đến cục diện của trong triều.
Trừ những việc này, cũng có người nói hai câu về chuyện của Tầm Lại.
Tầm Lại tập võ từ nhỏ, tai thính mắt tinh, nghe được xa hơn người khác. Tuy những người này đang nói sau lưng hắn, nhưng hắn vẫn nghe được rõ mồn một.
“Vị Tầm đại nhân của chúng ta thật sự là người không gần nữ sắc, Đích trưởng nữ của phủ Thịnh Lăng hầu xinh đẹp tuyệt vời như thế mà hắn cũng nỡ bỏ bê.”
“Chẳng lẽ là vì hầu gia ư?”
“Nói cẩn thận nói cẩn thận, không khéo lại bị hắn nghe thấy bây giờ.”
“Vương đại nhân nhắc đúng lắm, chúng ta đừng nói nữa.”
Lúc đám phụ nhân bàn tán chuyện này lại không có nhiều kiêng dè như vậy, mấy ngày sau, khắp kinh thành đều biết Tầm Lại và Thịnh Lộ Yên bất hòa.
Hôm nay là mùng một tháng chạp, Hoàng thượng đến cung của Hoàng hậu.
Từ khi hai người thành thân vẫn luôn tương kính như tân, sau khi Hoàng thượng đăng cơ, quan hệ giữa hai người còn lạnh nhạt hơn trước đây. Sau đó, Hoàng thượng ban hôn cho Tầm Lại và Thịnh Lộ Yên, hai người cãi nhau một trận to, quan hệ càng trở nên lạnh nhạt hơn. Nhưng từ hôm sinh nhật đó, Hoàng thượng lại thường xuyên đến cung của Hoàng hậu.
Hai người nói chuyện một hồi, Tạ Oàng hậu nhìn ra ngoài điện, nói: “Kinh thành có tuyết rồi, e rằng biên quan càng lạnh hơn, cũng không biết tình hình chiến sự thế nào, Thịnh Lăng hầu có thể đánh thắng trận này trước tết không.”
Tân đế nói: “Mùa đông giá rét đất đóng băng, không thích hợp để đánh trận, e rằng phải đợi đến mùa xuân năm sau rồi. Tuy nhiên, nếu Công bộ có thể nghiên cứu ra cung tiễn, nói không chừng chiến sự có thể kết thúc sớm hơn.”
Lúc nói lời này, Tân đế nhìn về phía Hoàng hậu.
Mặt Tạ Hoàng hậu không có chút khác thường, cười nói: “Vậy thì phải cầu nguyện cho bọn họ mau chóng nghiên cứu ra thôi. Nhưng mà, nói đến Thịnh Lăng hầu, thần thiếp lại nhớ đến một tin đồn mà thần thiếp nghe được gần đây.”
Hoàng thượng và Hoàng hậu đều có mục đích, trong lời hàm chứa ý nghĩa khác, thăm dò lẫn nhau.
“Ồ? Tin đồn gì thế?” Tân đế cảm thấy hứng thủ và hỏi.
“Thần thiếp nghe người ta nói rằng, bây giờ Đích trưởng nữ của phủ Thịnh Lăng hầu sống không tốt lắm, vị Chỉ huy sứ đại nhân kia đối xử với nàng rất lạnh nhạt. Thiếp thân nghĩ nàng đường đường là Đích nữ của hầu phủ, vậy mà nghe nói ngay cả cơm còn không được ăn no. Những người hầu hạ bên cạnh chỉ còn một nửa so với lúc ở hầu phủ thì không nói, ấy vậy mà mỗi ngày trên bàn cơm chỉ có hai đến ba món ăn, vô cùng keo kiệt.”
Vì trước đây sức khỏe Thịnh Lộ Yên không tốt nên Tạ Hoàng hậu không muốn gả nàng cho đệ đệ duy nhất của mình. Sau này, chuyện này bị Hoàng thượng phá hoại thật ra cũng rất hợp ý nàng. Sở dĩ nàng cãi nhau với Hoàng thượng về chuyện ban hôn, không phải là để Thịnh Lộ Yên gả cho đệ đệ, mà cuối cùng nàng đã hiểu rằng Hoàng thượng không thể để phủ Thừa Ân hầu bọn họ liên hôn với bất kỳ gia tộc có quyền thế nào, Hoàng thượng muốn mượn việc này để làm suy yếu thế lực của hầu phủ bọn họ.
Sau khi nghe cung nữ kể về những gì đã xảy ra trong bữa tiệc ngày hôm đó và nghe ngóng vài chuyện của Tầm phủ, nàng cảm thấy có chút hả hê. Bây giờ đệ đệ nàng sống không tốt, Thịnh Lộ Yên cũng không được phép sống tốt.
Nàng nhắc đến chuyện này vào thời điểm này là vì muốn châm ngòi chia rẽ mối quan hệ quân thần giữa Hoàng thượng và Tầm Lại, không phải là vì nàng cảm thấy bất bình cho Thịnh Lộ Yên.
“Hoàng thượng đừng để Thịnh Lăng hầu đang đánh giặc ở biên quan xa xôi lạnh lòng.”
Mắt Hoàng thượng chớp mắt, nói: “Có chuyện này hả? Hôm nào trẫm phải gọi Tầm Chỉ huy sứ tới hỏi chuyện mới được.”
Hoàng thượng ngồi lại một lúc, rồi mới rời khỏi cung của Hoàng hậu.
Vừa ra khỏi điện, mặt Hoàng thượng đã lạnh xuống.
Giờ hắn ngồi xuống nói chuyện với Hoàng hậu cũng chỉ để ổn định phủ Thừa Ân hầu và để thầm điều tra chuyện năm đó mà thôi.
Về phần tình cảm, hắn đã sớm không còn chút gì với Hoàng hậu rồi.
Giải quyết xong chính vụ trong ngày, Hoàng thượng nhớ đến chuyện ban sáng Hoàng hậu từng nói, bèn phân phó nội thị bên cạnh: “Đi nghe ngóng xem đã có chuyện gì xảy ra.”
Đêm đó, nội thị kể lại sự tình cho Hoàng thượng.
Sáng hôm sau, sau khi tan chầu, Tầm Lại theo Hoàng thượng đến Đông Noãn các.
Sau khi cho mọi người lui hết, Hoàng thượng hỏi tình hình điều tra chuyện của phủ Thừa Ân hầu.
Tầm Lại nói: “Năm đó, lão hầu gia từng tới phủ Lâm Hải mấy lần, lần ở đó lâu nhất là khoảng hai tháng. Mỗi lần tới đó đều ở tại điền trang vùng ngoại thành của mình, thần phái người đi điều tra điền trang kia, bây giờ trong điền trang chỉ có mấy người trông coi, người của hầu phủ đã nhiều năm không tới đó, nên trong viện mọc đầy có dại. Vì thời gian đã quá lâu nên sẽ mất một thời gian để điều tra.”
Những sự thật này càng chứng minh rằng những cung tiễn đó rất có thể liên quan đến phủ Thừa Ân hầu, hoặc có thể nói rằng, liên quan đến Thừa Ân hầu quá cố.
Hoàng thượng gật đầu, trầm tư một lát rồi hỏi: “Có tra ra hành động bất thường của phủ Thừa Ân hầu không?”
Tầm Lại nói: “Những năm gầy đây không có gì bất thường, từ khi Hoàng thượng đăng cơ, tuy các hầu phủ trong kinh thành có lời oán thán, nhưng không phát hiện ra hành động gì bất thường. Nhưng thần điều tra được Thừa Ân hầu cũng từng tới phủ Lâm Hải vài lần, mỗi lần đều sai người đến vùng duyên hải vớt đồ, nhưng lần nào cũng rời đi mà không vớt được gì.”
Hoàng thượng hơi cau mày, vẻ mặt nghiêm túc hơn vừa nãy. Nếu Thừa ÂN hầu đến bờ biển tìm cung tiễn, chứng minh rằng ông ta cũng biết chuyện này. Sau đó, Hoàng thượng lại hỏi vài chuyện có liên quan tới phủ Thừa Ân hầu.
Nói xong tình hình điều tra phủ Thừa Ân gần đây, Hoàng thượng bỗng nhiên hỏi: “Khanh và phu nhân nhà khanh gần đây xảy ra chuyện gì vậy?”
Tầm Lại hơi giật mình vì không ngờ Hoàng thượng sẽ hỏi đến chuyện này.
“Trẫm nhớ là quan hệ giữa các khanh rất tốt mà, sao gần đây lại có nhều lời dồn không tốt như thế?”
Tầm Lại không thể nói ra sự thật, đành phải nói: “Là lỗi của thần ạ.”
“Đương nhiên trẫm biết khanh là người thế nào, phu nhân của khanh cũng là người hiền lành biết nguyên tắc, cưới được một phu nhân tốt như thế ngươi phải biết nâng niu trân trọng, chớ vì những chuyện nhỏ nhặt mà làm tổn thương tình cảm phu thê.”
Tuy bên ngoài nhiều lời đồn đãi, nhưng Hoàng thượng vẫn không hoàn toàn tin tưởng. Thần tử trước mặt hắn có để tâm tới Đích trưởng nữ của phủ Thịnh Lăng hầu không, người khác không biết chứ hắn lại biết rất rõ.
Nghĩ đến Hoàng hậu của mình, vẻ mặt của Hoàng thượng trở nên ảm đạm hơn, lòng thầm nghĩ, tìm được một phu nhân tâm ý tương thông không phải là chuyện dễ dàng.
“Vâng, thần tuân chỉ.”
Nghĩ đến vị thần tử này luôn bận rộn việc nước, tuy Hoàng thượng muốn để hắn bầu bạn với phu nhân nhiều hơn, nhưng lại nghĩ đến cuối năm nhiều việc, việc của phủ Thừa Ân hầu lại nặng nề, bèn nói: “Đợi điều tra chuyện này xong, trẫm sẽ cho khanh nghỉ dài hạn, ở nhà thoải mái bầu bạn với phu nhân.”
“Đa tạ Hoàng thượng.”
Bên kia, Dương Bạch Dao bỗng nhiên đến Tầm phủ từ sáng sớm, sau khi gặp Thịnh Lộ Yên, nàng ta quỳ bụp xuống đất.
Thịnh Lộ Yên giật hết cả mình, vội vàng cho người đỡ nàng ta dậy.
Nhưng Dương Bạch Dao khăng khăng quỳ trên đất.
Thịnh Lộ Yên hơi nhíu mày, cho mọi người lui ra.
“Rốt cuộc muội đã gặp phải chuyện gì?”
Dương Bạch Dao im lặng suy nghĩ một lúc và nói: “Ta muốn xin biểu tỷ giúp ta vào cung tuyển tú nữ.”