Chuyện của Trần Lục thiếu gia thật sự quá mức ngoài ý muốn, khắp kinh thành đều đang bàn tán chuyện này.
Vốn dĩ chuyện này không nên lan truyền nhanh như vậy, hơn nữa cũng đừng khinh thường thế lực của phủ Giản Dực hầu, bởi họ có thể che đậy tin tức rất dễ dàng. Thế nhưng, thời gian xảy ra chuyện này có điểm đáng ngờ.
Người ta đồn rằng, Trần Lục thiếu gia vào thanh lâu khi trời vừa tối. Chưa đến giờ Hợi, trong thanh lâu đã truyền ra một tiếng kêu thảm thiết. Mọi người đi theo tiếng kêu lên phòng bao ở tầng hai, mở cửa thì trông thấy Trần Lục thiếu gia vừa mới chết.
Trong thanh lâu hỗn tạp có đủ loại người, thế nên tin tức nhanh chóng được phát tán ra khắp thanh lâu như có cánh, sau đó lại truyền khắp kinh thành.
Lúc người của kinh thành phủ nha tới thì tin tức đã được truyền ra, muốn bịt cũng không bịt nổi.
Thịnh Lộ Yên biết tin đó vào buổi tối cùng ngày.
Vì ban ngày ngủ nhiều, nên buổi tối không buồn ngủ, vì thế mà đến tận giờ Hợi chính nàng mới lên giường nằm. Không lâu sau, Tầm Lại trở về và kể tin này cho nàng.
Thịnh Lộ Yên không biết mình nên có biểu cảm gì.
Lần này phủ Giản Dực hầu đã mất sạch thể diện.
Khắp kinh thành bàn tán chuyện này mấy ngày, xôn xao huyên náo, Giản Dực hầu cảm thất bẽ mặt, xin nghỉ mấy ngày, ngay cả buổi chầu sớm cũng không đi. Ông ta ở nhà càng nghĩ càng thấy tức, sau khi trông thấy con dâu lại mắt con dâu một trận.
“Đến nam nhân cũng không quản nổi!”
Từ khi nhận được tin trượng phu của mình chết ở thanh lâu, cả người Dương Bạch Chỉ trở nên chết lặng, trong lòng nàng vừa có nỗi khủng hoảng khi mất đi chỗ dựa, vừa xen lẫn cảm giác nhẹ nhõm. Dù cha chồng mắng nhiếc nàng thế nào, nàng cũng không có đáp trả.
Dương Bạch Chỉ không đáp trả không có nghĩa là toàn bộ phủ Bá tước Vinh Xương chịu để yên cho qua việc này. Giản Dực hầu đau lòng vì cái chết của nhi tử, thế nên ông giận lây sang con dâu, nói phủ Bá tước Vinh Xương không biết dạy con, nhi tử thì giết người, nữ nhi cũng không biết giúp chồng dạy con, một cái mũ lớn như thế làm sao phủ Bá tước Vinh Xương có thể nhận nổi.
Phu nhân Bá tước Vinh Xương lập tức đào lại chuyện chấn động của Trần Tam gia.
Phu nhân Bá tước Vinh Xương là Đích nữ của phủ Thịnh Lăng hầu, thế nên bà cũng biết một chút nội tình của chuyện năm đó. Trần Tam gia không phải bị tức chết vì vị hôn thê bỏ trốn cùng người khác, hắn cũng không chết trên giường nữ nhân! Đây rõ ràng là cái nết của phủ Giản Dực hầu bọn họ không tốt, thượng bất chính hạ tắc loạn, còn muốn đẩy chuyện này lên người họ sao, không có cửa đâu!
Nếu là trước dây, có lẽ phu nhân Bá tước Vinh Xương còn bận tâm đến chuyện gì đó, nhưng từ khi nhi tử vào ngục, bà đến phủ Giản Dự hầu nhờ vả nhưng lại bị hầu phủ từ chối, từ lúc ấy bà đã chẳng còn bận tâm đến điều gì nữa. Quan hệ thông gia như thế, không cần nữa cũng được. Bây giờ con rể cũng chết rồi, càng không có gì phải bận tâm.
Mọi người chẳng mấy quan tâm đến việc phủ Bá tước vinh Xương có biết dạy con cái hay không, cho nên dù nghe được tin đồn cũng chỉ là thì thầm sau lưng vài câu rồi thôi. Nhưng khi nghe nói kiểu chết của Trần Tam gia và Trần Lục thiếu gia giống nhau, mọi người không còn được bình tĩnh như thế nữa. Chung quy, xưa nay chuyện má hồng luôn thu hút được nhiều sự chú ý của mọi người hơn.
“Không phải người ta bảo Trần Tam gia bị tức chết vì thê tử chưa cưới bỏ trốn với người khác sao? Sao giờ lại thành chết ở thanh lâu rồi?”
“Năm đó ta cũng nghe được vài tin đồn, nhưng hình như không phải chết ở thanh lâu mà là chết ở trên giường của nhà hoàn nhà mình.”
“Ồ~ hóa ra là như thế, chết trong phủ của mình, chả trách tin này không được truyền ra ngoài.”
“Thì chẳng thế, hầu phủ bọn họ bịt kín chuyện này lắm, nếu không phải phủ bọn ta có bác gái của cô nãi nãi của ma ma nhà đường muội là người cùng quê với ma ma phủ bọn họ thì ta cũng không biết chuyện này đâu.”
“Có vẻ như gia phong phủ Giản Dực hầu bọn họ luôn bất chính như vậy!”
“Đúng thế.”
Nói mãi nói mãi, lại có người nhắc đến vị thê tử chưa cưới của Trần Tam gia năm đó.
“Nếu nói như thế thì cô nương kia cũng thảm quá còn gì, vậy mà phải gánh tiếng xấu suốt thời gian qua.”
“Phải đấy, rõ ràng là mình háo sắc mới chết, sao lại đổ hết tội lên đầu cô nương người ta chứ.”
“Cũng không biết cô nương kia là con cái nhà nào?”
“Xuỵt, ta nghe nói nhà cô nương kia rất đáng gờm, hình như là gia đình có chức tước!”
“Hả? Nếu là thế gia, sao lại gánh tiếng xấu này?”
“Các ngươi quên rồi sao, nàng ta bỏ trốn cùng người ta mà, danh tiếng cũng chẳng ra làm sao.”
“Ồ, đúng đúng, hai người này đúng là xứng đôi.”
“Những hầu phủ này nhìn bề ngoài thì sags sủa vẻ vang, nhưng thực chất bên trong đều thối nát.”
“Đúng là thối nát thật!”
Mọi người phải chịu khổ vì thế gia đã lâu, nên giờ khắc này cùng nhau nhỏ tiếng mắng thế gia.
Thịnh Lộ Yên không ngờ mình còn có thể nghe được những tin như vậy, nàng chợt nghĩ tới trước đây Tầm Lại cũng từng hỏi chuyện này, mà không biết bây giờ chàng đã tra rõ hay chưa.
Tối đến, sau khi Tầm Lại trở về, Thịnh Lộ Yên bèn hỏi.
“Chàng đã tra được chuyện năm đó Trần Tam gia định thân với phủ nào chưa?”
Tầm Lại lắc đầu.
Thịnh Lộ Yên nhướng mày. Đã lâu thế rồi, vậy mà đến cả Hộ Kinh tư cũng không tra ra được, có thể thấy rằng bên trong chuyện này có điều gì đó không ổn.
“Ta đã điều tra người năm đó, quả thực có chuyện nghị hôn, năm đó toàn bộ hầu phủ đều chuẩn bị hơn mấy tháng cho chuyện này, nhưng chuyện này đột nhiên không tiến hành nữa.”
Thịnh Lộ Yên thật sự ngày càng tò mò hơn.
Tầm Lại nhìn canh giờ, nói: “Cũng muộn rồi, ngủ sớm thôi.”
Thịnh Lộ Yên dạ một tiếng.
Phủ Giản Dực hầu và phủ Bá tước Vinh Xương gây ra ồn ào lớn như vậy, hai bên sớm đã xé rách mặt nhau. Dương Bạch Chỉ cũng bị trả về nhà mẹ đẻ. Còn về đứa con ốm yếu, Giản Dực hầu không cho nàng mang theo.
Điều quan trọng nhất đối với Tầm Lại lúc này là điều tra chuyện của phủ Thừa Ân hầu năm đó. Hắn phát hiện ra, lúc lão Thừa Ân hầu còn sống, trong phủ từng có một ma ma dạy học đến từ nước Vân Thương, tra theo manh mối này hắn dần dần phát hiện rằng nhiều năm trước lão Thừa Ân hầu từng qua lại vô cùng mật thiết với nước Vân Thương. Trong hai đến ba năm đó, phủ Thừa Ân hầu nhiều lần tới phủ Lâm Hải.
Nhìn lại những chuyện xảy ra trong hai đến ba năm đó, vẻ mặt của Tầm Lại lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc.
Tạ Tam cô nương từng đến phủ Lâm Hải trong khoảng hai đến ba năm đó, sau khi tới thì ở lại phủ Lâm Hải hơn một năm, sau đó nàng lại trở về kinh thành.
Nhìn vào thời điểm này, trong đầu Tầm Lại bỗng nhiên nảy ra một chuyện mà ngày ấy Thịnh Lộ Yên từng nói với hắn.
Vài tháng sau khi Tạ Tam cô nương về kinh, tin tức Trần Tam gia định thân được truyền ra.
Về sau Tạ Tam cô nương chết rồi…. Một tháng sau Trần Tam gia cũng chết….
“Người đâu!”
Trâu Tử Xuyên đi vào.
“Đại nhân.”
Tầm Lại sầm mặt, nói: “Đi điều tra chuyện của lão Giản Dực hầu sau năm Khánh Đức thứ mười bảy.”
Trâu Tử Xuyên hơi giật mình, không phải gần đây bọn họ đang tra về phủ Thừa Ân hầu ư, sao giờ lại liên quan đến phủ Giản Dực hầu rồi. Chẳng lẽ phủ Giản Dực hầu cũng…
“Nhất là tra xem ông ta có liên lạc với nước Vân Thương không, có từng tới phủ Lâm Hải không.”
Trâu Tử Xuyên không dám phân tâm nữa, nói: “Vâng.”
Sau khi Trâu Tử Xuyên đi, Tầm Lại ngồi trên ghế, lặng lẽ suy tư.
Nếu một thế gia định thân cho con cái, chắn hẳn sẽ gióng trống khua chiêng cho thiên hạ biết, nhưng phủ Giản Dực hầu lại giấu nhẹm việc này.
Chuyện bất thường ắt có điểm kỳ lạ.
Càng cố tình giấu giếm, càng chứng minh bên trong có điều gì đó mờ ám. Nếu suy đoán của hắn trở thành sự thật thì cuộc định hôn giữa phủ Thừa Ân hầu và phủ Giản Dực hầu định thân rất có vấn đề. Đâu thể nào có chuyện hai thế gia đứng đầu định hôn mà còn phải lén lút giấu giếm như vậy, hơn nữa, thế lực của phủ Thừa Ân hầu còn lớn hơn phủ Giản Dực hầu, vậy mà phủ Thừa Ân hầu lại cho phép phủ Giản Dực hầu hắt nước bất lên người cô nương nhà mình, nhất định phải có một bí mật nào đó không thể cho ai biết được che giấu ở bên trong.
Vài ngày sau, Trâu Tử Xuyên đã điều tra ra những chuyện về lão Giản Dực hầu và đặt tài liệu lên kỷ án của Tầm Lại.
“Cuối năm Khánh Đức thứ mười bảy, sau khi Nhị hoàng tử nước Vân Thương tới Đại Lịch, quan hệ giữa phủ Thừa Ân hầu và phủ Giản Dực hầu dần trở nên gắn bó hơn. Cho đến năm Khánh Đức thứ hai mươi, hai phủ bỗng nhiên ít qua lại.
“Tháng mấy?”
“Hai vị lão hầu gia gặp nhau một lần vào tháng năm, về sau tuy hai phủ vẫn còn qua lại, nhưng đã không còn thường xuyên như trước đây nữa.”
Tháng năm…
Tháng hai năm Khánh Đức thứ hai mươi, Tạ Tam cô nương qua đời, tháng ba cùng năm, Trần Tam gia chết.
Là tháng năm, chứ không phải tháng hai hay tháng ba. Điều này chứng minh rằng cái chết của Tạ Tam cô nương và Trần Tam gia không hề ảnh hưởng tới quan hệ của hai phủ.
Chuyện gì đã xảy ra vào tháng năm năm đó?Tầm Lại nhắm mắt lại và cố gắng nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong tháng đó của Đại Lịch, rồi đột nhiên hắn choàng mở mắt.
Không, Đại Lịch không xảy ra chuyện gì trong tháng đó cả, nhưng nước Vân Thương thì xảy ra một chuyện động trời.
Ngũ hoàng tử nước Vân Thương phát động binh biến, bắn chết Nhị hoàng tử.
Tất cả mọi chuyện dần dần thành hình.
Năm Khánh Đức thứ mười bảy, Nhị hoàng tử nước Vân Thương tới kinh thành, từ đó lão Thừa Ân hầu và Giản Dực hầu cấu kết với nước Vân Thương. Tháng năm năm Khánh Đức thứ hai mươi, Nhị hoàng tử nước Vân Thương chết, liên hệ giữa lão Thừa Ân hầu và lão Giản Dực hầu đứt gánh giữa đường.
Sự việc đã xảy ra nhiều năm, muốn tra ra được phải tốn rất nhiều công sức.
Tuy nhiên, trong lòng Tầm Lại đã dần sáng tỏ, có thể lấy Tạ Tam cô nương làm điểm đột phá, từ đây mọi vấn đề đều sẽ từ từ được giải đáp. Người được phái đến phủ Lâm Hải điều tra có lẽ sẽ quay về trong vài ngày tới.
“Lão hầu gia có từng tới phủ Lâm Hải không?”
“Chưa từng.” Trâu Tử Xuyên lắc đầu: “Nhưng ông ta và lão Thừa Ân hầu giống nhau, trong phủ đều có người đến từ nước Vân Thương, nữ nhân này còn là cơ thiếp của lão hầu gia. Lão hầu phu nhân tưởng rằng nàng ta là ngựa còm, sau khi lão hầu gia qua đời, nàng ta tuẫn táng theo.”
Tuẫn táng?
Nữ tử nước Vân Thương không phải người tiết liệt thì sao có thể làm được chuyện như vậy. Mà nếu hai bên có quan hệ lợi ích, thì điều đó càng không thể xảy ra.
“Nàng ta được chôn trong huyệt của Giản Dực hầu sao?”
Trâu Tử Xuyên nói: “Không hề. Lão phu nhân cho rằng cơ thể nàng ta không sạch sẽ, không xứng được chôn trong huyệt của lão hầu gia, nên cho người chôn đại nàng ta ở bên ngoài.”
“Đi thăm dò vị trí cụ thể.”
“Vâng.”
Sau khi màn đêm buông xuống, Tầm Lại dẫn người đến rừng mộ của phủ Giản Dực hầu, và dừng lại dưới tàng cây bên ngoài.
Không lâu sau, Hộ Kinh vệ đào quan tài ra, bên trong trống không.
Trâu Tử Xuyên kinh hãi, nói: “Đại nhân, quả thực là chỗ này, có một tiểu nha hoàn từng chịu ơn của nàng ta, năm nào cũng tới đây tế bài nàng ta. Nha hoàn này tận mắt nhìn thấy nàng ta bị người của lão phu nhân chôn ở chỗ này.”
Song Tầm Lại cảm thấy là chuyện tốt.
Nến trong quan tài có người, điều đó có nghĩa là người nọ đã chết. Nếu không có người, chứng tỏ rằng người nọ rất có thể vẫn còn sống.
Chỉ cần người nọ còn sống, hắn có thể cạy miệng nàng ta để có được thứ mà hắn cần.
Như vậy xem ra bọn họ lại có thêm một manh mối nữa.
“Tử Xuyên, ngươi đi đến nước Vân Thương một chuyến đi.” Tầm Lại nói.
Người khác đi hắn không yên tâm.
Trâu Tử Xuyên lập tức nói: “Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành việc này.”
Tầm Lại nói: “Ừ, nước Vân Thương có người của chúng ta, ta sẽ phái thêm vài người tới giúp ngươi để mau chóng tra rõ ràng.”
“Vâng!”
Trước khi đi, Trâu Tử Xuyên do dự hồi lâu, cuối cùng nói ra một câu.
“Đại nhân, thuộc hạ có việc muốn nhờ ngài.”
“Nói.”
“Trước khi thuộc hạ quay về, người có thể đừng để phu nhân cho Dương cô nương đi xem mắt người khác nữa không?”
Tầm Lại hơi ngớ ra, rồi gật đầu đồng ý.
Cuối năm có rất nhiều việc phải giải quyết, mỗi ngày sau đó Tầm Lại đều hết sức bận rộn.
Thế nhưng, khi đọc được một bản tin thuộc hạ trình lên, sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên u ám.
Gần đây Hộ Kinh tư vẫn đang điều tra chuyện của phủ Thừa Ân hầu, tra từ những việc của mấy chục năm trước, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có. Trong đó có một bản tin viết rằng: Vào năm thế tử năm tuổi, ngài đã hái một bông hoa hồng trong hoa viên và tặng cho Đích trưởng nữ của Thịnh Lăng hầu, muốn cưới nàng làm thê, mọi người đều cười.
Trong lòng Tầm Lại biết rõ quan hệ giữa hắn và Thịnh Lộ Yên có hòa thuận hay không. Vì thế, khi Hoàng thượng hỏi đến, trong lòng Tầm Lại không có chút dao động nào. Nhưng khi nhìn thấy mẩu tin này, hắn không còn bình tĩnh như thế nữa.
Buổi tối sau khi trở về phủ, Tầm Lại nói ít hơn bình thường, vẻ mặt cũng có nét u sầu.
Thịnh Lộ Yên lo lắng hỏi vài câu: “Phu quân gặp phải khó khăn trong chuyện gì sao?”
Nghe vậy, Tầm Lại nhìn Thịnh Lộ Yên, chần chừ một lúc rồi vẫn nói: “Không có gì.”
Thịnh Lộ Yên cho rằng chàng không tiện nói sự tình cho nàng nên cũng không hỏi nhiều.
Tối ngày hôm sau, Tầm Lại vẫn như vậy.
Tối ngày hôm sau nữa, vẫn như vậy.
Tôi ngày hôm sau sau nữa, cũng như vậy.
Thịnh Lộ Yên chưa bao giờ thấy Tầm Lại như thế. Dù có xảy ra chuyện gì, chàng luôn tỏ ra bình tĩnh và để lộ cảm xúc ra bên ngoài. Nàng nghĩ bụng, đây chắc hẳn là chuyện lớn.
Nàng đoán năm đó Thừa Ân hầu từng muốn tạo phản, lẽ nào chuyện này còn có liên lụy đến người khác?
Hình như gần đây Trâu Tử Xuyên, trợ thủ đắc lực nhất của chàng cụng bị chàng phái ra ngoài…. Lẽ nào thật sự có chuyện lớn gì xảy ra sao?
Thịnh Lộ Yên nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao chàng lại ưu sầu như thế?”
Tầm Lại lững lự một lát, cuối cùng cũng nói: “Sau khi cung yến hôm đó kết thúc, Tuệ vương gọi ta lại và trách vi phu.”
Thịnh Lộ Yên hơi cau mày, Tuệ vương xưa nay không lo chuyện bao đồng, sao lại trách Tầm Lại chứ. Vả lại, ngài ấy có quan hệ tốt với Hoàng thượng, không biết có ảnh hưởng gì đến hình tượng của Tầm Lại trước mặt Hoàng thượng không.
“Tại sao lại trách chàng?”
Tầm Lại liếc nàng một cái, nói: “Vương gia bảo ta không nên lạnh nhạt phu nhân như thế.”
Thịnh Lộ Yên giật mình, không ngờ là vì nàng. Nhưng mà, vì sao Tầm Lại phải ưu sầu vì chuyện này chứ?!
Tiếp đó Tầm Lại lại nói: “Ba ngày trước, Hoàng thượng giữ ta lại, răn dạy ta ở Đông Noãn các.”
Thịnh Lộ Yên kinh hãi, hỏi: “Vẫn vì chuyện này sao? Vì sao Hoàng thượng lại răn dạy chàng vì chuyện nhỏ nhặt như thế chứ?”
Tầm Lại nhắc nhỏ: “Phu nhân quên rồi à, hôn sự của chúng ta là Hoàng thượng ban đó.”
Thịnh Lộ Yên nhất thời sững sờ.
Sao nàng lại quên béng chuyện này được chứ! Tầm Lại công khai lạnh nhạt nàng, chẳng phải là đang chống lại mối hôn sự này sao?! Nói cách khác, chính là đang chống lại Hoàng thượng. Ở trong triều chàng vốn dĩ đã gây thù chuốc oán nhiều, giờ người ta còn bắt được nhược điểm này của chàng, thể nào cũng thêm mắm dặm muối trước mặt Hoàng thượng.
“Mấy hôm nay Ngự sử có buộc tội chàng không?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Tầm Lại mím môi, không đáp lại.
Biểu hiện này của chàng càng nói rõ vấn để hơn là lời nói. Thịnh Lộ Yên cho rằng Ngự sử đã bắt đầu buộc tội chàng. Bây giờ nàng hối hận muốn chết, nàng làm vậy chỉ vì để những người khác không tới làm phiền nàng, giờ không có ai đến làm phiền nàng nữa, nhưng nàng lại gây ra một đống rắc rối cho Tầm Lại.
“Chuyện này là do Hoàng hậu nói với Hoàng thượng.” Tầm Lại nói.
Nghe vậy Thịnh Lộ Yên càng hối hận hơn.
Hoàng hậu có thể có ý gì tốt chứ? Nhìn từ một góc độ nào đó, Tầm Lại xem như đã ‘cướp’ hôn sự của đệ đệ Hoàng hậu, chắc hẳn Hoàng hậu hận phu thê bọn nàng tới chết. Nhất định nàng ta đã xấu phu thê bọn nàng trước mặt Hoàng thượng.
“Hoàng hậu nói rằng vi phu khắt khe với phu nhân, không cho phu nhân ăn no, còn không cho phu nhân uống nước.” Tầm Lại bổ sung thêm.
“Đều là giả cả mà.” Thịnh Lộ Yên quýnh lên nói.
“Nhưng mỗi ngày trong phủ mua bao nhiêu thức ăn người ngoài đều biết hết.” Tầm Lại nói.
“Không thể giữ người mua thức ăn ở lại trong phủ nữa.” Thịnh Lộ Yên nói.
Thịnh Lộ Yên nhanh chóng động não, cuối cùng nàng nói: “Ngày mai sau khi chàng bãi chầu chúng ta sẽ cùng nhau đi dạo cửa hàng trang sức, lúc đấy chàng mua cho ta nhiều đồ trang sức nhé. Cuối năm rồi, chúng ta cũng nên đến các phủ thăm hỏi thân thích, lúc đó ta sẽ mặc xiêm y chàng mua cho ta, đeo trang sức chàng mua cho ta.”
Tầm Lại chau mày: “Nếu người ta biết há chẳng phải lại tới làm phiền phu nhân sao?”
Thịnh Lộ Yên nói: “Không sao cả, ta có thể ứng phó được.”
Những chuyện này so với tiền đồ của Tầm Lại thì chẳng đáng là gì cả. Phu thê bọn họ là một thể, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, Tầm Lại mà bị Hoàng thượng vứt bỏ thì nàng có thể sống tốt được sao?
Tầm Lại nói tiếp: “Liệu có ra vẻ quá không?”
Thịnh Lộ Yên đáp: “Thà ra vẻ còn hơn không làm, sau này chàng đều phải như vậy, phải để người ta biết ta sống rất tốt, trên đời này không có ai đối xử tốt với ta hơn chàng.”
Tầm Lại làm bộ suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Được, vi phu nhớ rồi.”
Hắn nghĩ, phu nhân của hắn thì chỉ có hắn mới có tư cách công khai đối xử tốt với nàng, những người khác đều không được và hắn muốn cho mọi người biết rằng hắn đối xử tốt với nàng.