Tầm Lại không ngờ sau khi phụ thân qua đời nhiều năm như thế, hắn vẫn có thể phát hiện ra bóng dáng của phụ thân trong vụ án mình đang điều tra.
Hắn lấy ngọc bội mà phụ thân để lại cho hắn ra, vuốt nhè nhẹ.
Thuở nhỏ hắn đã biết phụ thân không giống những người khác. Mặc dù người bệnh tật quấn thân, nhưng có võ công cao cường. Người dạy hắn tập võ, dạy hắn học chữ, dạy hắn đạo lý làm người. Ngoài những lúc say rượu, phụ thân thường nói những lời hắn nghe không hiểu, còn những lúc thường phụ thân đều trầm mặc. Người thường ngồi một mình ở hiên nhà, ngắm nhìn bầu trời, nghĩ vẩn vơ gì đó.
Rốt cuộc thân phận của phụ thân là gì, vì sao lão hầu gia lại coi trọng người như vậy, thậm chí còn không tiếc gả nữ nhi ruột thịt của lão cho người.
Hơn nữa, hồi nhỏ hắn và phụ thân từng bị những kẻ mặc đồ đen truy giết, phải trốn mấy ngày trời mới dần dần ổn định lại.
Tầm Lại nhắm mắt một lần nữa, rồi khẽ thở dài.
Khi Thịnh Lộ Yên nghe nói mẫu thân Tầm Lại thật sự là Tạ Tam cô nương thì không khỏi giật mình.
Giống như Tầm Lại, mặc dù đã sớm đoán được chuyện này nhưng vào khoảnh khắc biết kết quả, cảm xúc trong lòng vẫn có chút khác lạ.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới lần gặp mặt thứ hai của bọn nàng.
“Chàng còn nhớ lần chúng ta gặp nhau trong núi giả không?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Tầm Lại nhìn Thịnh Lộ Yên và gật đầu. Hắn làm sao quên được chứ, lần đó hắn suýt nữa thất thố trước mặt nàng mà.
“Tiểu viện bỏ hoang kia chính là nơi mẫu thân ở khi còn sống.”
Tầm Lại thoáng sửng sốt.
Ngày đó hắn đến phủ Thừa Ân hầu vì muốn điều tra tình hình các cô nương đương tuổi trong phủ, chẳng may trên đường đi gặp phải ai đó, nên mới tình cơ trốn vào tiểu viện bỏ hoang ấy.
Không ngờ đó lại là nơi ở của mẫu thân khi còn sống.
“Có vài chuyện trên đời đều đã được an bài.” Thịnh Lộ Yên nói.
Tầm Lại nghĩ, quả thực như thế, hắn đi đến tiểu viện mà mẫu thân từng sống, và gặp được người sẽ gắn bó với hắn cả đời trong sân viện.
“Nhưng mà, nếu mẫu thân đã gả cho phụ thân, tại sao còn về kinh thành định thân với Trần Tam gia chứ?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này làm ánh mắt Tầm Lại lạnh đi, chàng nói: “Năm mẫu thân dưỡng bệnh ở phủ Lâm Hải không phải là bị bệnh thật, mà là cùng phụ thân rời khỏi hầu phủ. Về sau mẫu thân và phụ thân bị người của hầu phủ tìm thấy, nhưng không thấy phụ thân đâu, chỉ có mẫu thân theo lão hầu gia về kinh.”
Thịnh Lộ Yên nhíu mày.
Thực ra trong lòng nàng có một loại suy đoán.
“Rốt cuộc thân phận của phụ thân là gì? Có phải lão hầu gia muốn ….có được thứ gì từ phụ thân không?”
Việc này rất phù hợp với phong cách làm việc của thế gia. Lấy hôn nhân của nhi tử hoặc nữ nhi để đổi lấy những lợi ích nào đó. Nếu lão hầu gia đã chịu từ bỏ nữ nhi ruột của mình, tức là phụ thân vô danh của Tầm Lại chắc chắn có thứ mà lão hầu gia cực kỳ cần.
Có thể là thứ gì đây?
Nó quan trọng đến mức có thể dùng hôn nhân của nữ nhi để đổi lấy.
Nhớ đến chuyện gần đây Tầm Lại đang điều tra, mắt Thịnh Lộ Yên sáng lên.
Chẳng lẽ là…
“Cung tiễn!”
Những cung tiễn được người của Binh bộ và Công bộ nghiên cứu mấy năm nhưng vẫn không tìm ra được gì, có thể thấy nó được chế tạo vô cùng tinh xảo, không phải người bình thường có thể làm được. Chắc chắn lão hầu gia đã tìm một cao thủ tới làm.
Kết hợp với những chuyện đã xảy ra trong những năm qua, vậy thì chỉ còn lại điều này.
Lão hầu gia muốn tạo phản, nên đã tìm người nghiên cứu cung tiễn, cuối cùng đã có được vũ khí lợi hại.
Đối với lão hầu gia lúc ấy mà nói, nếu có thể dùng hạnh phúc của nữ nhi để đổi lấy bản vẽ, chắc chắn lão ta sẽ cảm thấy mình lời to.
Thịnh Lộ Yên càng nghĩ càng thấy đúng.
Nhưng nàng chỉ thấy Tầm Lại gật đầu, chứ không cho suy nghĩ của nàng một câu trả lời xác định.
“Sau khi cha mẹ thành thân lão hầu gia mới bắt đầu bí mật nghiên cứu cung tiễn, và việc nghiên cứu này phải dừng lại sau khi cha mẹ mất tích. Song, mỗi lần nghiên cứu cung tiễn ông ta đều dẫn theo phụ thân.”
Những chuyện còn lại không cần nói cũng biết.
Bỗng nhiên biết được tin này khiến hai người không sao ngủ nổi.
Thịnh Lộ Yên nghĩ, thảo nào nàng cảm thấy Tầm Lại và Tạ Uân trông giống nhau, hóa ra là vì hai bọn họ là biểu huynh đệ. Tuy nhiên, nàng cũng chỉ nghĩ thầm chuyện này thôi, không thể nói ra được, nếu không Tầm Lại sẽ không vui.
Nếu mẫu thân đã theo lão hầu gia về kinh thành, sao sau đó không lâu lại chết chứ?
Rốt cuộc là chết vì bị bệnh, hay là tự vẫn, hoặc là….bị người ta hại chết!
“Chắn hẳn cái chết của mẫu thân có liên quan đến lão phu nhân.” Thịnh Lộ Yên nghĩ đến phản ứng của lão phu nhân ngày đó.
“Ừ.” Tầm Lại cũng nghĩ đến điều này.
Về công về tư, chân tướng năm đó hắn nhất định phải biết. Nhưng mà, cũng không cần phải điều tra nữa. Vì sau ngày mai, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng.
Thịnh Lộ Yên lại nghĩ đến một chuyện quan trọng.
“Nếu cung tiễn là phụ thân chế ra, vậy thì bản vẻ hẳn là ở chỗ ông ấy. Chàng có giữ di vật nào của phu thân không?”
Tầm Lại hơi bất ngờ, nhìn về phía Thịnh Lộ Yên và nói: “Phụ thân chỉ để lại cho ta một miếng ngọc bội.”
Nếu phụ thân là bậc thầy về đúc, e rằng miếng ngọc bội không chỉ đơn giản là hỏng.
(*) Đúc là phương pháp chế tạo phôi bằng phương pháp nấu chảy kim loại, rót kim loại lỏng vào lòng khuôn đúc có hình dáng và kích thước của vật đúc, sau khi kim loại đông đặc trong khuôn ta thu được vật đúc có hình dáng giống như lòng khuôn đúc.
“Hay là, chúng ta mở nó ra nhìn?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Nhìn ánh mắt của Tầm Lại, Thịnh Lộ Yên biết bọn họ đang nghĩ đến cùng một việc.
Ngay sau đó, hai người mặc xiêm y vào, đốt đèn và rời giường.
Thịnh Lộ Yên cầm ngọc bội soi trên ánh nến, quả nhiên bên trong có một vạch đen. Lần trước nhìn, nàng tưởng đó là dấu vết của chắp nối, bây giờ nhìn lại, e rằng bên trong ẩn giấu huyền cơ.
Tầm Lại cầm ngọc bội vuốt v e một lúc, sau đó hơi dùng sức, ngọc bội nhanh chóng bị bẻ gãy ở giữa, vỡ thành hai nửa, một ống giấy nhỏ mạnh rớt xuống đất.
Mở ra xem, bên trên viết líu nhíu cách chế tạo cung tiễn.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Tầm Lại thật sự không ngờ rằng thứ mà rất nhiều người đang tìm kiếm vẫn luôn được đeo trên người mình.
“Có lẽ, chiến sự ở biên quan có thể kết thúc sớm rồi.” Thịnh Lộ Yên nói.
Tầm Lại gật đầu.
“Muộn rồi, ngủ sơm thôi.”
“Vâng.”
Nhưng Thịnh Lộ Yên biết có một điều mà Tầm Lại không nói, tuy chiến sự ở biên quan sắp kết thúc, nhưng chiến sự ở kinh thành e rằng sắp khai hỏa rồi.
Tuy nhiên, dù chàng không nói thì nàng cũng đã biết.
Sau ngày mai, phủ Thừa Ân hầu sẽ trở thành lịch sử. Chỉ là không biết Thừa Ân hầu bây giờ có tham gia vào chuyện năm đó hay không, mức độ thế nào, những người sống còn làm hay không.
Thoắt cái đã xóa bỏ được hai hầu phủ, trời của kinh thành sắp thay đổi rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tầm Lại vào cung.
Sau khi buổi chầu sớm kết thúc, Tầm Lại theo Hoàng thượng đến Đông Noãn các.
Vừa tới nơi Tầm Lại đã trình kết quả điều tra cho Hoàng thượng.
Hoàng thượng cực kỳ phẫn nộ khi trông thấy những viẹc mà lão Thừa Ân hầu đã làm năm đó. Phụ hoàng đối xử với thế gia bọn họ tốt như thế, không ngờ bọn họ còn ngấm ngầm cấu kết với ngoại địch để tạo phản.
“Niêm phong phủ Thừa Ân hầu và phủ Giản Dực ngay hôm nay cho trẫm!”
“Vâng.”
Nói xong chuyện này, Tầm Lại vẫn chưa rời đi mà vén vạt áo quỳ trên đất.
Hoàng thượng lấy làm khó hiểu.
“Thần còn một chuyện khác muốn bẩm báo.”
“Khanh nói đi.”
“Sở dĩ thần có thể tra rõ chuyện của phủ Thừa Ân hầu, còn có một nguyên nhân khác.”
Nghe Tầm Lại kể chuyện, Hoàng đế thoáng giật mình, hắn thật sự không ngờ thần tử trước mặt này còn có một thân phận khác.
“Sau khi biết chuyện này đêm qua, thần đã đập vỡ ngọc bội mà phụ thân để lại, bên trong giấu một bản vẽ.” Nói rồi, Tầm Lại dâng bản vẽ cung tiễn mà đêm qua mới có được lên.
Hoàng thượng nhìn chữ viết cực nhỏ trong tay, bụi mù do việc tạo phản của phủ Thừa Ân hầu và phủ Giản Dực hầu mang đến lập tức được quét sạch, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
“Tốt, tốt, tốt!” Hoàng thượng nói liên tục ba từ tốt: “Nếu bản vẽ này thật sự là bản vẽ của cung tiễn, vậy thì Đại Lịch chúng ta có thể nhanh chóng giành thắng lợi rồi!”
“Người đâu, truyền Binh bộ Thượng thư và Công bộ Thượng thư vào cung.”
“Vâng thưa Hoàng thượng.”
“Thần có cần tránh chuyện của phủ Thừa Ân không ạ?” Tầm Lại hỏi.
Thân phận đã định, hắn cũng coi như là cháu trai của Thừa Ân hầu, theo lý thì nên tránh.
Hoàng thượng hơi ngớ ra, đáp: “Không cần, trẫm tin khanh, chuyện này vẫn do khanh chủ thẩm.”
Mặc dù hắn vừa biết thân phận của Tầm Lại, nhưng cũng không coi Tầm Lại là người của phủ Thừa Ân hầu.
Tuy Tầm Lại có quan hệ huyết thống với phủ Thừa Ân hầu, nhưng hắn biết rõ tính tình và năng lực của Tầm Lại. Vậy nên, hắn sẽ không vì dòng máu chảy trong người Tầm Lại mà không tin tưởng Tầm Lại.
Tiếp đó, Hoàng thượng lại nhắc một câu: “Vì sao mẫu thân khanh qua đời cũng phải điều tra rõ.”
Gặp được bề tôi có năng lực là may mắn của Hoàng thượng, còn gặp được một vị vua anh minh là phúc khí của bề tôi.
“Đa tạ Hoàng thượng.”
Còn ba ngày nữa là đến giao thừa, các phủ đều giăng đèn kết hoa, chuẩn bị ăn tết. Trong kinh thành bây giờ, phủ Thừa Ân hầu xem như thế gia có thế lực mạnh nhất, đương nhiên cũng đang chuẩn bị đón Tết, hơn nữa, trong phủ bọn họ còn cực kỳ náo nhiệt bởi thuộc hạ, thân thích,… nườm nượp tới chúc Tết.
Vào đúng lúc này, một đội vệ binh Hoàng Thành mặc áo giáp bao vây phủ Thừa Ân hầu rộng lớn. Sau đó, Hộ Kinh vệ cũng xông vào trong phủ.
Quản sự đang định quát lớn, lại bị lệnh bài trước mặt dọa sợ.
Thừa Ân hầu biết tin thì nổi giận đùng đùng chạy từ thư phòng tới, nhìn Tầm Lại đang đứng cầm đao với khuôn mặt lạnh lùng, cất lời châm chọc: “Cơn gió nào thổi Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư đến hàn xá của ta vậy? Sợ rằng ngưỡng cửa của phủ Thừa Ân hầu ta quá nhỏ, không chứa được tượng Phật lớn như ngươi.”
Tầm Lại nhìn Thừa Ân hầu đang nói bằng giọng giễu cợt và nói một câu: “Dẫn về.”
Rốt cuộc cũng không cho ông chút mặt mũi nào sao? Thừa Ân hầu cả giận!
“Ngươi dựa vào đâu mà bao vây hầu phủ? Chớ nói là ngươi, cho dù là Hoàng thượng cũng không dám tùy tiện như thế, ngươi chẳng qua chỉ là thứ chó cậy thế chủ mà thôi, nhanh chóng cút khỏi hầu phủ, đừng làm bẩn chỗ này của lão phu.”
Với tư cách là quan văn, Thừa Ân hầu xưa nay luôn chú trọng dĩ hòa vi quý, nhưng lúc này cũng đã bắt đầu phun lời chửi thể.
“Ta nhất định phải vào cung tìm Hoàng thượng và nương nương hỏi cho rõ chuyện này, rốt cuộc ai đã cho ngươi cái quyền hạn dám tới phủ hầu tước phách lối!”
Theo lời của Thừa Ân hầu, thị vệ của phủ Thừa Ân hầu cũng toan xông lên.
Đợi Thừa Ân hầu mắng xong, Tầm Lại nhẹ nhàng hỏi một câu: “Hầu gia, ngài đã tìm được hết số cung tiễn chìm dưới nước của phủ Lâm Hải chưa?”
Mặt Thừa Ân hầu lập tức biến sắc.
“Ngoài những phần hầu gia đã đốt, những cung tiễn còn lại đều đang ở Hộ Kinh tư, ngài theo ta đi xem chứ.”
“Ngươi nói gì, lão phu nghe không hiểu!” Thừa Ân hầu phản bác.
Tầm Lại không phí lời với ông ta nữa mà nói: “Dẫn đi!”
Lần này Thừa Ân hầu không còn cương quyết phản kháng như vừa nãy nữa, trong đôi mắt đã có vẻ hoảng sợ.
Lúc này Tạ Uân chạy từ nội viện tới, nhìn thấy Tầm Lại muốn bắt phụ thân thì giận run người.
“Ngươi cướp mất Yên nhi đã đành, vậy mà còn muốn dẫn phụ thân ta đi sao? Ngươi…….”
Lời còn chưa nói xong đã bị Tầm Lại lạnh lùng cắt ngang: “Bịt miệng lại, dẫn theo!”
Thừa Ân hầu lập tức nói: “Ngươi dựa vào đâu mà bắt nhi tử ta, thả thằng bé ra!”
Tầm Lại nhìn xuống và liếc Thừa Ân hầu một cái, rồi lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ hầu gia không rõ năm đó lão hầu gia đã làm những chuyện gì sao? Đây là trọng tội xét nhà diệt tộc! Hầu gia còn muốn giữ lại vinh hoa phú quý của phủ này sao? Hừ.”
Thừa Ân hầu bị một đòn cảnh tỉnh, mặt như tro tàn.
Bấy giờ môn khách và thân thích tới chơi đã sợ tới mức không nói nên lời, không biết nên đi hay nên ở lại.
Lúc này, Tầm Lại đã biết kết cục của bọn họ: “Dẫn tất cả đi! Niêm phong phủ Thừa Ân hầu!”
“Rõ!”
Tuy đang giữa mùa đông nhưng hậu trạch của hầu phủ vẫn vô cùng náo nhiệt, trên sân khấu vẫn đang ê a tiếng hát. Tuy tiếng hát kịch che giấu tiếng động của tiền viện, nhưng, bọn họ nhanh chóng phát hiện ra một đoàn khách không mời mà đến.
Hộ Kinh vệ, những người mà người trong kinh thành nghe thấy đã biến sắc.
Bọn họ mặc trang phục màu đen, bên hông giắt đao, mặt còn lạnh hơn nước trong hồ vào tháng chạp.
Ở trước mặt bọn họ, dù nói nhiều đến đâu cũng không lay chuyển được bọn họ.
Lão phu nhân ở vị trí cao đã lâu, không giận tự uy. Tuy nhiên, Hộ Kinh vệ cũng không ăn chay, hoàn toàn không trúng chiêu này của bà ta, dù bà ta nói gì thì bọn họ cũng đáp lại.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người trong phủ Thừa Ân hầu đều bị áp giải vào ngục. Nửa canh giờ trước hầu phủ vẫn vô cùng náo nhiệt, vậy mà giờ đây đã trở nên hiu quạnh, ngay cả sư tử đá ở cổng cũng không còn dáng vẻ oai phong như trước nữa.
Cùng chung cảnh ngộ này còn có phủ Giản Dực hầu.
Những việc này chỉ diễn ra trong một canh giờ, lúc mọi người nghe nói về chuyện này đều không dám tin vào tai mình.
“Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?” Tuyên Bình hầu nói.
Gã sai vặt tiến tới báo tin nuốt nước bọt, dằn xuống vẻ khẩn trương và sợ hãi rồi nói lại lần nữa: “Bẩm hầu gia, phủ Thừa Ân hầu và phủ Giản Dực hầu đã bị Hoàng Thành vệ và Hộ Kinh vệ niêm phong hết rồi. Tầm đại nhân đích thân dẫn người của phủ Thừa Ân hầu đi, phó Chỉ huy sứ Hoàng đại nhân dẫn người của phủ Giản Dực hầu đi.”
Không chỉ có Hộ Kinh vệ, vậy mà còn có Hoàng Thành vệ?
Hoàng Thành vệ xưa nay chỉ nghe điều động của Hoàng thượng, nó phụ trách bảo vệ Hoàng thành nên không thể tùy tiện chấp hành nhiệm vụ, trừ phi là chuyện động trời.
Rốt cuộc phủ Thừa Ân hầu và phủ Giản Dực hầu rốt cuộc đã phạm vào chuyện gì, đến nỗi Hoàng thượng phái Hoàng Thành vệ đến….còn có cả Chỉ huy sứ và phó Chỉ huy sứ của Hộ Kinh vệ cũng đến.
Đang ăn Tết, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ.
Mới có nửa năm ngắn ngủi, trước là phủ Thịnh Lăng hầu, sau là phủ Thừa Ân hầu và phủ Giản Dực hầu, lẽ nào tiếp theo là phủ Tuyên Bình hầu bọn họ ư? Chẳng lẽ Hoàng Thành vệ và Hộ Kinh vệ đang trên đường tới đây sao?
Tuyên Bình hầu đột nhiên bật dậy khỏi ghế, sải bước thật nhanh và nói: “Mau đi nghe ngóng xem có phải Hộ Kinh vệ và Hoàng Thành vệ đang tới đây không?”
Gã sai vặt cũng cảm thấy sợ hãi, nói: “Vâng thưa hầu gia.”
Hai khắc sai, gã sai vặt quay về với vẻ mặt mừng rỡ.
“Bẩm hầu gia, Hoàng Thành vệ đã về cung, Hộ Kinh vệ đã về Hộ Kinh tư.”
Trái tim treo lơ lửng của Tuyên Bình hầu cuối cùng cũng về đúng vị trí. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt mừng rỡ của gã sai vặt khiến ông ta lập tức giận dữ.
“Đã là lúc nào rồi, vậy mà ngươi còn cười được à! Còn không mau tìm người nghe ngóng tình hình của hai phủ này.”
Gã sai vặt co rúm người lại, nói: “Dạ.”
Năm nay thể nào cũng khó sống.
Sau khi hai hầu phủ đứng đầu bị niêm phong, khắp kinh thành đều chìm vào yên lặng. Hôm nay phong bút(*), ngày mai không cần vào chầu. Vì thế, mọi người cũng không thể thảo luận trên triều đường được, nhưng không dừng lại ở đây, gia đinh của những quan lại này đều đi nghe ngóng.
Thế nhưng, không ai có thể nghe ngóng được chút tin nào.
Những người đúng lúc ở phủ Thừa Ân hầu và phủ Giản Dực hầu làm khách cũng bị dẫn đi hết, Hộ Kinh tư không thả ra một ít tin tức nào.
Càng không dò la được, càng chứng minh đây là chuyện lớn.
Không chỉ người của hai hầu phủ này bị bắt, sang ngày hôm sau, Hộ Kinh vệ còn dẫn đi nhiều người hơn.
Cả kinh thành rơi vào tình trạng hoang mang, đến cả người đốt pháo, hoa pháo ném cũng chẳng có mấy.
Tuy Thịnh Lộ Yên biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nhưng khi nghe nói nữ quyến của phủ Thừa Ân hầu cũng bị áp giải vào ngục thì nàng vẫn không khỏi lo lắng. Nàng rất muốn hỏi Tầm Lại, nhưng Tầm Lại đi cả đêm không về.
Mấy hôm nay cũng có rất nhiều người đến phủ hỏi thăm tình hình, nhưng đều bị nàng từ chối ngoài cửa.
Vào thời khắc quan trọng này, nàng nên đứng cùng chiến tuyến với Tầm Lại.
Đêm ba mươi Tết, Tầm Lại cuối cùng cũng về.
Thịnh Lộ Yên khoác áo choàng chạy chậm ra đón. Ban đầu nàng có rất nhiều lời muốn hỏi chàng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt chàng, nàng nhất thời không muốn hỏi nữa, trong lòng chỉ còn lại nỗi xót thương.
“Mấy ngày chàng chưa chợp mắt rồi, sao mắt đỏ như thế?”
Tầm Lại nhìn vẻ mặt lo âu của Thịnh Lộ Yên, vươn tay xoa tóc nàng, bao chặt áo khoác trên người nàng.
“Nàng chạy nhanh như thế làm gì? Vi phu cũng có chạy đi đâu. Bên ngoài lạnh lắm, mau lên giường nằm đi.”
Thịnh Lộ Yên ôm Tầm Lại, lẩm bẩm: “Còn không phải vì ta quá nhớ chàng hay sao~”
Chỉ một câu nói ngắn ngủi đã lấp đầy trái tim của Tầm Lại, hắn cười nói: “Mới mấy ngày không gặp đã nhớ rồi sao?”
Thịnh Lộ Yên cọ lên người Tầm Lại, nói lời á i ân: “Không gặp mấy canh giờ đã nhớ lắm rồi, huống chi là vài giờ?”
Làm sao Tầm Lại có thể chịu được những lời này, trái tim hắn lập tức nóng lên, bế ngang Thịnh Lộ Yên lên và đi về phía giường.
Thịnh Lộ Yên cũng đã mấy ngày không gặp Tầm Lại, hơn nữa hai người cũng lâu không thân mật nên lập tức bị cuốn vào nhau.
Tuy nhiên, Thịnh Lộ Yên vẫn còn chút lý trí. Lúc xiêm y bị cởi bỏ, nàng lập tức đẩy Tầm Lại ra.
Tầm Lại đỏ mặt, nói bằng giọng mũi: “Hử?”
“Ta….nguyệt sự của ta còn chưa tới…. Chàng quên rồi sao?”
Tầm Lại lập tức ngớ ra. Lúc đến chàng vẫn nhớ, nhưng một khắc vừa nãy chàng thật sự đã quên mất.
Dường như chàng không thể kiểm soát nổi chính mình, dễ dàng đánh mất lý trí ngay khi vừa thấy nàng.
Hắn chỉnh lại mái tóc rối bời cho Thịnh Lộ Yên, thắt lại xiêm y của nàng và nói: “Vi phu đi tắm đã.”
Nói xong, hắn chật vật tháo chạy.