Những ngày cuối năm Tầm Lại bận rộn hẳn lên, thường xuyên đi đến tận đêm khuya mới về. Thậm chí có đôi khi còn ngủ luôn ở Hộ Kinh tư.
Thịnh Lộ Yên ngày đêm mong chờ, qua nửa tháng sau, Tầm Lại cuối cùng đã không còn bận như thế nữa.
Tối nay, cơm nước xong xuôi chưa được bao lâu thì Tầm Lại đã đi tắm.
Thịnh Lộ Yên đi dỗ các con ngủ, đợi các con ngủ xong, nàng cũng đi tắm.
Đang xoa xà phòng thì ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng động.
Trông thấy người tới, Thịnh Lộ Yên trừng chàng một cái và nói: “Chàng vào đây làm gì?”
Nàng chớp mắt, lộ vẻ vô cùng quyến rũ.
Tầm Lại ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Vi phu thấy phu nhân vào lâu mà chưa ra, nên vào nhìn xem phu nhân có bị sao không.”
Thịnh Lộ Yên hơi nhướng mày, nói: “Ta không sao, ta khỏe lắm.”
Dù nàng đã đáp như vậy nhưng Tầm Lại làm như không nghe thấy, hắn vẫn sải bước về phía nàng.
Mặt Thịnh Lộ Yên lộ vẻ nghi hoặc.
Tầm Lại giải thích: “Phu nhân vất vả nhiều rồi, để vi phu chăm sóc nàng.”
Ý không ở trong lời, người nào đó tự xưng rằng mình có thể kìm chế được, hôm nay thậm chí còn không đợi nổi một lúc.
Hạ nhân thấy thế đều lui ra hết.
Tầm Lại nghĩ bụng, có lẽ làm vậy sẽ tiết kiệm nước hơn, hắn an ủi chính mình như thế.
Đến khi hai người đi ra đã là hơn nửa khắc sau, bên trong vô cùng bừa bộn, khắp mặt đất toàn là nước. Thịnh Lộ Yên rúc khuôn mặt đỏ bừng của mình vào trong lòng của Tầm Lại. Hai người đã rất lâu không thân mật, nay đều cảm nhận được niềm vui đặc biệt.
Sáng hôm sau, Thịnh Lộ Yên nhìn mình trong gương thì bắt đầu trở nên mất tự tin.
“Ma ma, có phải con béo quá rồi không?”
Thịnh Lộ Yên hết véo má rồi lại véo thịt trên bụng mình. Trước đây bụng nàng làm gì có nhiều thịt thế này, đêm qua nàng mới phát hiện ra chỗ này có một đống thịt, nó khiến nàng cảm thấy mình không còn được đẹp như trước nữa.
Tôn ma ma nói: “Lão nô cảm thấy phu nhân như vậy là vừa đẹp, không béo chút nào.”
Thịnh Lộ Yên lại nói: “Con lại thấy mình béo quá rồi, phải giảm một chút mới được.”
Tôn ma ma đang định khuyên thêm, sau một thoáng suy nghĩ, bà nói: “Hay là phu nhân hỏi ý của đại nhân xem?”
Thịnh Lộ Yên nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng.
Khi màn đêm buông xuống, lúc hai người ngồi cạnh nhau đọc sách, Thịnh Lộ Yên hỏi: “Phu quân, chàng có cảm thấy ta béo quá không?”
Dưới ánh nến lờ mờ, Tầm Lại nhìn khuôn mặt tròn trịa của người nọ mà lòng nóng lên. Hình như sau khi sinh con xong, sức quyến rũ trên người phu nhân càng nồng đượm hơn.
“Không béo, phu nhân như vậy là vừa đẹp.”
Không ngờ lại giống đáp án của Tôn ma ma.
Thịnh Lộ Yên bĩu môi phàn nàn: “Nhưng trên người ta toàn là thịt thôi, mặt cũng béo hơn trước đây.”
Yết hầu Tầm Lại khẽ động, hắn không sao đọc tiếp cuốn sách trong tay nữa.
Thịnh Lộ Yên đang phàn nàn thì bị Tầm Lại bế bổng lên.
Lúc tình đến chỗ sâu, Tầm Lại ghé vào tai nàng nói: “Phu nhân phải béo một chút mới đẹp, trước đây quá gầy rồi.”
Thịnh Lộ Yên hiểu ý của chàng, khuôn mặt đỏ hây hây.
Tên quỷ háo sắc này!
Giảm cân vất vả như thế, Thịnh Lộ Yên đương nhiên không muốn làm.
Tuy biết mình béo, nhưng vì Tầm Lại ngày ngày khen nàng đẹp, còn nhiều lần tỏ ý thích dáng vẻ của nàng bây giờ, thế nên suy nghĩ giảm cân Thịnh Lộ Yên đã bị đổ bể trong nháy mắt, từ đó nàng không còn muốn giảm cân nữa. Mỗi ngày ngoài ăn uống, thì nàng còn ăn uống cùng hai đứa con, không còn quan tâm đến cân nặng của mình nữa.
Tháng hai năm sau, vào tiết trời mùa xuân ấm áp cây cối đâm trồi nảy lộc, Trâu Tử Xuyên và Dương Bạch Dao thành thân.
Ngày định thân của họ vào đúng ngày Thịnh Lộ Yên sinh, vì thế nàng không thể tham dự được, nhưng lần này con đã sinh xong nàng chắn chắn sẽ tham gia.
Còn hơn nửa tháng nữa là đến ngày tham gia hôn lễ, Thịnh Lộ Yên bắt đầu thử xiêm y. Ngày trước mặc xiêm y mùa đông thì còn vừa, bây giờ đổi sang xiêm y mùa xuân, thịt trên người đều lộ hết cả ra. Nàng bi thương mà phát hiện ra rằng mình đã không còn mặc vừa những bộ xiêm y trước đây nữa. Có cái thì mặc chật, có cái thì không thể mặc được nổi.
Nàng thầm nghĩ, mình sẽ không bao giờ tin những lời nói dối của Tầm Lại nữa
Thịnh Lộ Yên đang thử xiêm y thì Tầm Lại trở về.
“Chàng nhìn đi, ta đã béo thành như vậy rồi, ngay cả xiêm y cũng không mặc được luôn rồi.” Thịnh Lộ Yên bắt đầu trách móc chàng: “Đều tại chàng cả, suốt ngày nói ta không béo.”
Tầm Lại quan sát nàng một phen, ánh mắt dừng ở chỗ nào đó và ho nhẹ một tiếng, nói: “Thật sự không béo mà.”
Vậy mà chàng vẫn nói dối trắng trợn như thế, Thịnh Lộ Yên hỏi vặn lại: “Ồ! Vậy ý của chàng là xiêm y tự nhỏ đi hả?”
Tầm Lại gật đầu đầy phối hợp. Nếu đã không phải lỗi của phu nhân, vậy thì chắc chắn là lỗi của xiêm y.
Không ngờ chàng còn muốn lừa nàng! Nhưng mà, tâm trạng của Thịnh Lộ Yên lại tốt hơn khi bị chàng lừa. Gặp được một người như vậy tốt biết bao, chàng sẽ kiên trì đứng về phía nàng, cho rằng sai lầm của nàng không phải lỗi tại nàng mà đều tại người khác. Tuy nhiên, nàng biết rõ chàng có ý đồ gì.
“Chi bằng phu nhân bảo phòng may vá làm vài bộ đồ mới đi.” Tầm Lại nói.
Đối với những chuyện của nàng, trước nay chàng luôn cực kỳ hào phóng.
Song, đây là vấn đề có thể giải quyết bằng cách làm vài bộ đồ mới sao? Không, sự thật là nàng béo lắm rồi. Dù Tầm Lại có nói để nàng vui, nhưng cũng chỉ là niềm vui tạm thời, sau đó nàng vẫn không sao vui nổi.
Giờ cơm tối, Thịnh Lộ Yên ăn ít đi. Nhưng vì ngày thường ăn nhiều quen rồi, bây giờ bỗng nhiên ăn ít đi khiến nàng cảm thấy khó mà kìm chế được. Nhìn dáng vẻ ăn uống hăng say của Tầm Lại, nàng không khỏi nuốt nước miếng. Nhưng vừa sờ cái bụng múp thịt của mình, nghĩ đến xiêm y mình đã không thể mặc nổi, nàng lại cố gắng nhịn.
Tầm Lại gắp miếng cánh gà Thịnh Lộ Yên thích ăn vào trong bát của nàng, nói: “Ăn ít đi cũng không thể nhanh chóng giảm thịt trên người đâu.”
Thịnh Lộ Yên vốn đã đói lắm rồi, không chịu nổi quá nhiều cám dỗ, vì thế nàng bắt đầu chần chừ.
“Vậy phải làm sao mới có thể giảm nhanh một chút?” Thịnh Lộ Yên nhìn miếng cánh gà trong bát và hỏi.
“Luyện tập nhiều.” Tầm Lại đáp.
Thế chẳng phải là nàng phải dậy sớm sao? Nhưng mà, từ lúc sinh con đến giờ nàng cũng đã dậy sớm hơn, nên điều này cũng không phải là không thể.
“Luyện tập nhiều thật sự giảm nhanh hơn nhịn ăn ư?” Thịnh Lộ Yên xác nhận lại lần nữa.
“Chắc chắn có thể!” Tầm Lại nói: “Ăn no mới có sức giảm cân.”
Thịnh Lộ Yên nhìn ánh mắt kiên định của Tầm Lại mà lựa chọn tin chàng lần nữa. Hoặc có thể nói là, nàng làm vậy là vì ý chí của nàng không kiên định.
Thế là Thịnh Lộ Yên lại vui vẻ ăn tiếp, thậm chí còn ăn nhiều hơn tối qua, dù sao như Tầm Lại đã nói, nàng phải ăn no mới có sức giảm cân.
Đêm đến nằm trên giường, người bên cạnh dán tới. Nàng giơ tay đẩy chàng ra, nói: “Chàng đừng quậy, sáng sớm mai ta phải dậy sớm luyện tập đấy, tối nay phải ngủ đủ giấc.”
Sao Tầm Lại có thể dễ dàng buông tha cho nàng được, tay hắn đã không an phận từ lâu rồi.
“Không cần đợi sớm mai, đêm nay bắt đầu luôn cũng được.” Tầm Lại nói.
Thịnh Lộ Yên thoạt ngớ ra, sau đó nhanh chóng vỡ lẽ. Hóa ra luyện tập mà chàng nói là chỉ chuyện này! Nàng lại bị chàng gài rồi.
Nàng vốn muốn kiên trì từ chối chàng, để cho chàng biết lừa nàng có kết cục gì, nhưng từ sau khi sinh con xong cơ thể nàng bắt đầu mẫn cảm hơn, bị Tầm Lại mơn chớn hai ba lần đã không chịu nổi, ỡm ờ chiều theo chàng.
Nhưng người này cũng không biết tiết chế chút nào. Mượn chuyện nàng giảm cân để giở trò không biết xấu hổ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thịnh Lộ Yên đương nhiên không thể dậy nổi, chuyện dậy sớm giảm cân cũng tan thành mây khói.
Khoảng mười ngày sau, Thịnh Lộ Yên phát hiện ra rằng việc giảm cân của mình thật sự là một chuyện hết sức xa vời, khó mà thực hiện nổi. Không chỉ tại bản thân mình không đủ ý chí, mà còn tại một nam nhân suốt ngày phá đám, mê hoặc lý trí của nàng. Nếu giảm cân đã khó khăn như thế, vậy thì nàng không thèm giảm nữa, cứ thản nhiên chấp nhận cân nặng của mình thôi. Sau đó, nàng gọi người của phòng may vá tới, bảo họ làm cho nàng vài bộ xiêm y mới.
Sau khi phòng may vá làm xong xiêm y, Thịnh Lộ Yên cuối cùng cũng mặc vừa quần áo mùa xuân. Tuy trông hơi tròn trĩnh nhưng có thể che được thịt trên bụng, mặc vào nhìn trông cũng không béo lắm, thế nên nàng dần dần chấp nhận hiện thực này.
Ngày hôn lễ, Thịnh Lộ Yên đi từ rất sớm.
Địa vị hiện tại của Tầm Lại trong kinh thành đã không cần phải nói, chàng là người được Hoàng thượng tín nhiệm, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ vô lượng. Hiện giờ thế gia đã đi đến hồi suy vong, các sĩ tử nhà nghèo bắt đầu quật khởi, mà Tầm Lại còn là hạng nhất nhì trong số những người đó.
Tuy nhiên, mặc dù thế gia đã bắt đầu suy tàn, nhưng gần đây Thịnh Lăng hầu ở biên quan lại đánh thắng vài trận, Hoàng thượng liên tiếp ban thưởng cho. Có thể thấy phủ Thịnh Lăng hầu không giống hầu phủ khác, dù đã sa sút nhưng cũng là phủ xuất sắc nhất trong các thế gia.
Vì những nguyên nhân này mà người đời ai cũng nịnh bợ, tâng bốc Thịnh Lộ Yên.
Từ khi có con, Thịnh Lộ Yên chưa từng ra khỏi cửa. Lúc Tết cũng có vào cung tham gia cung yến, nhưng dù sao những người có tư cách tham gia cung yến cũng rất ít, vả lại, lúc đó mọi người cũng ngồi cách nhau khá xa.
Nhưng hôm nay thì lại khác.
Thành thân là chuyện vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều người nhà của quan thần tới phủ dự lễ.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Lộ Yên cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người như thế. Tuy trước đây nàng là Đích trưởng nữ của phủ Thịnh Lăng hầu, nhưng vì Liễu Thị và Thịnh Thần Hy nên mọi người không nịnh bợ lấy lòng nàng như vây giờ, thậm chí còn có người cố tình làm khó nàng trước mặt mọi người vì muốn lấy lòng Liễu Thị.
Bây giờ bên tai nàng toàn là những lời có cánh. Ngay cả cô mẫu thường ngày chỉ tay năm ngón, luôn ngứa mắt nàng, bây giờ cũng tươi cười nhìn nàng với khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Thịnh Lộ Yên muốn hỏi cô mẫu của nàng rằng, có phải người đã quên mất chuyện lần trước nàng không giúp Nhị biểu ca, quên chuyện Nhị biểu ca bị lưu đày rồi hay không.
Phu nhân Bá tước Vinh Xương tất nhiên không quên, nhưng mà, bà đâu chỉ có một thằng con trai, bà còn có hai thằng lận. Vì tiền đồ của nhi tử, vì tương lai của phủ Bá tước, những chuyện khác bà đều có thể xem nhẹ.
“Yên nhi thật sự là càng ngày càng đẹp hơn, nhìn từ xa mà người làm cô ruột như ta sắp không nhận ra cháu rồi. Nhìn khuôn mặt này xem, mơn mởn biết bao, còn cả cơ thể này nữa, phúc hậu biết nhường nào.”
Thịnh Lộ Yên: …
Nói thẳng là nàng béo đi cho rồi.
Thịnh Lộ Yên liếc nhìn cơ thể thô kệch của phu nhân Bá tước Vinh Xương, nhỏ nhen nói: “Không bằng cô mẫu ạ.”
Phu nhân Bá tước Vinh Xương thuận thế nói: “Ai cũng bảo cháu gái giống cô mẫu, cháu giống ta cũng phải thôi.”
Thịnh Lộ Yên: …
Nàng sắp huệ ra chỗ cơm sáng nay rồi.
Cô mẫu ra vẻ như thế khiến nàng thật sự không quen nổi.
Người không biết nội tình còn nhao nhao khen ngợi vẻ đẹp của Thịnh Lộ Yên, ngưỡng mộ tình cảm thắm thiết giữa hai cô cháu.
Thịnh Lộ Yên há có thể cho phu nhân Bá tước Vinh Xương cơ hội này, nàng hơi chớp mắt, rút cánh tay của mình từ trong tay phu nhân Bá tước Vinh Xương ra, rồi lui về sau nửa bước.
“Chỉ biểu tỷ có ở trong phủ không ạ?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Sắc mặt của phu nhân Bá tước Vinh Xương lập thức trở nên ảm đạm, nói: “Ngày tốt lành như hôm nay nhắc đến con bé kia làm gì? Nó đang ở trong tiểu viện của mình ấy.”
Hôm nay là ngày vui của Dương Bạch Dao, nhưng dựa theo tập tục ở đây, nữ nhân có trượng phụ chết là người không may mắn, cho nên không thể xuất hiện ở chỗ này.
Từ khi Dương Bạch Chỉ bị phủ Giản Dực hầu đuổi về phủ, Thịnh Lộ Yên chưa từng gặp nàng ấy nên có hơi lo lắng.
“Cháu đi thăm biểu tỷ đây.” Thịnh Lộ Yên nói.
Phu nhân Bá tước Vinh Xương không vui, nhưng cũng không dám mích lòng Thịnh Lộ Yên, chỉ đành miễn cưỡng bảo tiểu nha hoàn dẫn nàng đi.
Tiếu nha hoàn dẫn nàng đến tiểu viện xa nhất trong phủ Bá tước, thế nhưng đây không phải nơi trước đây Dương Bạch Chỉ ở.
Ban đầu Thịnh Lộ Yên cho rằng mình sẽ gặp được một nữ tử hốc hác, dáng vẻ tiều tụy, nào ngờ lúc đẩy cửa bước vào, nàng lại trông thấy một nữ tử mặc xiêm y vải bố, đang trồng hoa trong sân.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Dương Bạch Chỉ ngoảnh đầu nhìn sang, trông thấy người tới, nàng cười vui vẻ và nói:
“Yên muội muội đấy à.”
“Dạ, biểu tỷ.”
Biểu tỷ muội nhìn nhau cười, sau đó nàng nghe thấy Dương Bạch Chỉ nói một câu: “Muội muội béo rồi đấy.”
Thịnh Lộ Yên: …
Hết nói nổi!!!
“Trước kia biểu muội gầy quá, nên béo một chút mới đẹp. Bây giờ như vậy càng thêm đằm thắm.”
Thịnh Lộ Yên nhận được một chút an ủi thì ý định giảm cân tan biến trong nháy mắt. Nàng quan sát Dương Bạch Chỉ thật kĩ, cũng nói một câu giống vậy: “Tỷ tỷ cũng béo rồi.”
Nàng không cố ý nói thế mà là lời tự đáy lòng.
Lần trước gặp mặt, biểu tỷ còn đang phiền muội vì cái chết của trượng phu, của nhi tử nhiều bệnh, ấn đường luôn thoáng nét ưu sầu, nhưng bây giờ nhìn trông đã thoải mái hơn rất nhiều.
Dương Bạch Chỉ cười, nói: “Ta đã béo lên nhiều lắm. Bây giờ mọi phiền muội trong lòng đều đã qua, Dao nhi còn được gả cho người tốt, ta vui quá nên ăn nhiều, cơ thể cũng béo lên rồi.”
Sau đó, Dương Bạch Chỉ lại hỏi: “Vừa nãy muội đã đến xem Dao nhi chưa? Con bé trang điểm có đẹp không?”
Với tư cách là tỷ tỷ ruột của muội ấy, nhưng hôm nay nàng lại không thể nhìn muội muội xuất giá, trong lòng thật sự có chút tiếc nuối.
“Con bé rất xinh.” Thịnh Lộ Yên nói. Nói mãi nói mãi, hai người không khỏi nhắc đến chuyện cũ.
“Phu quân ngày ngày tầm hoa vấn liễu, không làm chuyện gì nên hồn, nhi tử lại yếu ớt lắm bệnh, ngày ngày khóc nháo, muội muội lại bị phụ thân mẫu thân lấy đi trao đổi lợi ích….Lúc đó ta cảm thấy cuộc sống thật khổ sở, không cho ta nhìn thấy một tia hi vọng nào. Ban đầu ta cứ ngỡ đời này của mình sẽ trôi qua như thế, nào ngờ sự việc lại có chuyển biến tốt. Không giấu gì muội, sau khi hắn chết ta đã lập tức thở phào nhẹ nhõm. Còn về đứa nhỏ….”
Nói đến đây, giọng nói của Dương Bạch Chỉ trở nên khẽ khàng hơn.
“Ta đưa thằng bé đến với thế gian này, nhưng lại không thể cho thằng bé được một ngày sống tốt. Từ lúc thằng bé sinh ra đã bệnh tật quấn thân, ngày ngày sống dựa vào thuốc. Lúc thằng bé qua đời, lòng ta đau như cắt, hận không thể đi cùng con…. về sau ta đã nghĩ thông suốt, đối với thằng bé mà nói thì đây chính là một sự giải thoát. Chẳng qua người làm mẫu thân như ta lại tìm đủ mọi cách để giúp thằng bé được sống thêm một ngày.”
Trước khi làm mẹ, có lẽ Thịnh Lộ Yên sẽ không thể cảm nhận sâu sắc những lời này, nhưng bây giờ thì nàng cực kỳ đồng cảm. Là một mẫu thân, nàng thà mình chịu khổ cũng không muốn con của mình chịu chút đau khổ nào. Nếu con bị bệnh, nàng chỉ mong mình có thể bị bệnh thay con.
“Mọi chuyện đều đã qua cả rồi, có lẽ đứa nhỏ ở thiên đường cũng không muốn nhìn thấy biểu tỷ khổ sở vì mình.” Thịnh Lộ Yên an ủi.
Dương Bạch Chỉ lau nước mắt, cười nói: “Ngày vui như hôm nay ta khóc làm gì không biết. Đúng vậy ấy, thằng bé lên thiên đường rồi, không cần chịu cái khổ của nhân gian nữa, ta phải vui cho thằng bé mới phải.”
Đã một năm trôi qua, nàng cũng đã điều chỉnh một năm rồi. Bây giờ nàng có thể trồng hoa, trồng rau trong phủ, cuộc sống cũng coi như bình yên.
Thịnh Lộ Yên muốn nói chuyện với biểu tỷ nhiều hơn, nhưng sắp đến giờ nên nàng cũng không thể nán lại lâu.
“Biểu tỷ có cần gì không?” Thịnh Lộ Yên hỏi: “Nếu tỷ cảm thấy tiểu viện này quá hẻo lánh, ta có thể nói với cô mẫu một tiếng.”
Hiện giờ cô mẫu hết lời nịnh nọt nàng, có lẽ sẽ nghe lời nàng nói.
Dương Bạch Chỉ cười lắc đầu: “Không cần đâu, ở chỗ này rất tốt, cách xa chính viện, bớt được rất nhiều chuyện.”
“Nếu biểu tỷ cần gì thì cứ cho người gửi thư cho muội.”
“Được, đa tạ muội muội.”
Nàng đã nợ biểu muội quá nhiều, sợ là khó mà trả được hết, thế nên nàng sẽ không tùy tiện gây phiền phức cho muội ấy.
Hôm nay được gặp biểu tỷ đã lâu rồi không gặp, lại còn được tham gia hôn lễ nên tâm trạng của Thịnh Lộ Yên rất tốt. Buổi tối lúc trở về nàng còn ríu rít tâm sự với Tầm Lại chuyện hôm nay. Chẳng hạn như, nghe nói tiểu thiếp nhà nào đó chạy trốn với gã sai vặt trong phủ, chẳng hạn như nhi tử của Triệu thượng thư còn chưa thành thân đã làm nha hoàn có chửa, khiến bên vị hôn thê làm ầm lên…. Trước đây nàng không hề hay biết đến những chuyện này, bây giờ nàng đã thành thân và sinh con, nên khi những phụ nhân nhắc đến chuyện này sẽ không tránh nàng nữa.
Hôm nay Tầm Lại cũng tham gia hôn lễ, chẳng qua một người ở nội viện, một người ở ngoại viện.
Rõ ràng cùng nhau tham gia một hôn lễ, nhưng Tầm Lại lại trầm mặc kiệm lời, không hé nửa lời.
“Lẽ nào tiền viện không có chuyện gì mới mẻ sao?”
Tầm Lại suy nghĩ một lúc, hình như những chuyện hắn biết đều không thú vị bằng những chuyện phu nhân kể, nói ra chỉ khiến phu nhân cảm thấy nặng nề. Thế nên hắn đáp: “Không có.”
Thịnh Lộ Yên suy nghĩ một lát và nói: “Cũng đúng. Chàng là Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư, cả ngày nghệt mặt ra, người ta nào dám kể những chuyện thú vị trước mặt chàng.”
Tầm Lại nghĩ, phu nhân nói đúng, mọi người sẽ chỉ kể những tin nghiêm trọng trước mặt hắn, ví dụ như, Bá tước Vinh Xương nuôi ngoại thất ở bên ngoài, hay chuyện hắn ngửi thấy mùi khói trên người Lý Từ Phụ, hoặc chuyện nhi tử của Triệu Thượng thư nói đông nói tây làm lộ ra chuyện nhạc phụ tương lai của hắn thông địch bán nước.
Có lẽ là do quá lâu chưa được tiếp xúc với người ngoài nên Thịnh Lộ Yên nói liên hồi. Đến tận khi hai người tắt đèn lên giường để chuẩn bị đi ngủ, cái mồm nhỏ xinh của Thịnh Lộ Yên vẫn nói liến thoắng không ngừng.
Tầm Lại rất thích nghe nàng kể chuyện, thế nhưng, lúc này hắn lại càng muốn làm chuyện khác hơn.
“Làm gì thế, ta vẫn chưa kể xong mà!” Câu chuyện bị ngắt quãng khiến Thịnh Lộ Yên lấy làm khó chịu.
Tầm Lại không hề dừng lại mà nói: “Phu nhân cứ tiếp tục nói đi.”
Thịnh Lộ Yên đánh một phát vào tay Tầm Lại và nói: “Chàng làm thế ta còn nói chuyện kiểu gì?”
Tầm Lại nhìn vào mắt của Thịnh Lộ Yên rồi hỏi: “Chẳng lẽ phu nhân không muốn giảm cân nữa sao?”
“Ta thấy chàng đang cố tình mượn cớ giúp ta giảm cân để làm chuyện này thì có!” Nàng đã sớm nhìn thấu chàng rồi.
Tầm Lại nhìn Thịnh Lộ Yên trong chốc lát, nói: “Ta thấy phu nhân gầy hơn trước một chút rồi.”
Thịnh Lộ Yên nói: “Phét lác!”
Hôm nay nàng vừa thử xiêm y ngày trước, nhưng vẫn không mặc vừa, nhất là phần ngực, làm thế nào cũng không cài được cúc.
Tầm Lại nghiêm túc nói: “Vi phu cảm thấy eo đã thon hơn ngày trước.”
Bộ dạng nghiêm túc của Tầm Lại thật sự có thể mê hoặc lòng người, Thịnh Lộ Yên lập tức tin ngay.
“Thật sao?”
“Thật mà.”
Trong lòng đã bị dao động, hành động đương nhiên cũng không đủ kiên định nữa.
Không ngờ Tầm Lại còn hiểu rõ cơ thể nàng hơn chính nàng. Chẳng mấy chốc, Thịnh Lộ Yên đã không thể kiên trì được nữa, nàng nghĩ bụng, thôi kệ, không nói nữa, giảm cân thôi!
Tuy nhiên, cân nặng của Thịnh Lộ Yên đã không thể quay về thời trước sinh. Dù vậy, nhưng trông nàng càng mặn mà quyến rũ hơn trước. Có đôi khi nó khiến một người kỷ luật như Tầm Lại nảy sinh suy nghĩ không muốn vào chầu sớm.