Chương 112: Chạy a!
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Đập vào trong mắt hắn chính là một thiếu niên hai má phồng lên cực lớn, miệng không ngừng nhai lấy nhai để, tay cầm rượu không ngừng cùng một chỗ uống vào, tràn cảnh này khiến hắn khóe mắt không khỏi giật giật một cái.
Đây là chết đói đến cực điểm a!
Nhất Minh cũng không có quan tâm hắn là ai, hai người lẳng lặng nhìn nhau một lúc, sau đó liền có mấy đạo thân ảnh nhanh chóng chạy tới một bộ hùng hùng hổ hổ hổ bộ dáng.
Cả đám nhìn thấy một tên thiếu niên tay mồm ngoạm một miếng thịt to, tay cầm bình rượu không ngừng uống lấy uống để, chỉ hận không thể cùng một chỗ thôn phệ toàn bộ đồng dạng.
“Nhất Minh!” có võ giả nhìn thấy thiếu niên phía trước trong miệng không nhịn được kinh hô một tiếng!
“Nhàm nhao?” Nhất Minh trong miệng đầy ắp thức ăn nhìn sang đám người, nói.
Nghe được lời này, cả đám khóe miệng giật một cái, tên này cũng quá thoải mái rồi đi?
Tự hỏi trong hoàn cảnh này ai lại còn có tâm tư ăn uống thả ga như thế?, nếu đổi lại bọn hắn, bọn hắn cũng không dám nhởn nhơ trước mặt địch nhân như vậy a!
“Hừ, tiểu ma đầu!, để ta xem hôm nay ngươi còn chạy đi đâu!” có võ giả hừ lạnh một tiếng, một kiếm chỉ thẳng vào Nhất Minh quát lớn.
Nhất Minh liếc nhìn đám người này một lúc, sau đó nuốt xuống thức ăn một cái, bật cười ha hả nói: “Chạy?, hahaha, các ngươi còn không có đủ tư cách để ta phải bỏ chạy, mà lại, ta vì sao lại phải bỏ chạy?”
“Hừ, ngươi giết người vô số, hại chết bao nhiêu nhân mạng, hiện tại ngươi đã không còn cách nào để thoát, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ta còn có thể lưu ngươi toàn thây!” một tên thanh niên võ giả ánh mắt đầy tham lam hừ lạnh một tiếng, nói.
“Hắc hắc, ngươi lưu ta toàn thây?, ta nghĩ sau khi ta mà chết, các ngươi còn nhịn không được đem đầu ta cắt ra lĩnh thưởng à nha.
Mà lại, các ngươi nhiều người như vậy, đầu ta duy nhất chỉ có một cái, các ngươi làm sao chia ah?”
Nhất Minh quét nhìn đám người cười hắc hắc, giọng tràng đầy nghi hoặc nói ra.
Nghe được lời này, không ít võ giả hai mắt nhìn nhau.
Đúng a!
Đám người ở đây cộng lại tất cả cũng không ít hơn năm mươi tên, nếu chia đều mà nói, chẳng lẽ mỗi người chỉ có mười khối linh thạch hay sao?
Vì mười khối linh thạch mà đánh cược tính mệnh, bọn hắn cũng không có bị ngu ah!
Chưa nói đến, đám người ở đây ai cũng không chịu làm chim đầu đàn, thế thì còn đánh cái mẹ gì nữa!
Bọn hắn vốn dĩ không có cùng chung một thế lực, đa phần đều là tán tu, còn lại số ít là tông môn và gia tộc khác nhau phái người tới tìm hiểu tin tức mà thôi.
Vốn dĩ ban đầu bọn họ không tính xen lẫn vào chuyện này, nhưng khi nghe được tin tức tên tiểu ma đầu này bế quan xảy ra sự cố, cho nên bọn họ cũng không khỏi động tâm ý nghĩ.
Nhất Minh nhìn thấy đám người có vẻ dao động, hắn không có cho đám người cơ hội suy nghĩ liền tiếp tục nói:
“Các ngươi nhiều người như vậy, ai cũng không muốn tiên phong đầu tiên vậy thì còn đánh thế nào?
Như vậy đi, ta có một cách cực kỳ công bằng, không biết các ngươi có dám làm hay là không?”
Nhất Minh tay nhấc lên đùi gà cắn một cái, ánh mắt khẽ híp thành một đường, khóe miệng có chút nhếch lên, nói.
Nghe được Nhất Minh nói lời này, có không ít võ giả thần sắc nghi hoặc vô cùng, không biết tên tiểu ma đầu này đang đánh cái chủ ý gì!
“Ngươi nói thử, nếu biện pháp hợp tình hợp lý, công bằng công chính thì chúng ta cũng không ngại thử một lần.
” có võ giả lên tiếng nói.
“Hắc hắc, các ngươi không phải muốn đầu của ta đi lĩnh thưởng sao?
Các ngươi từng người đến là được rồi!”
Nhất Minh cười hắc hắc nói ra.
Nghe được lời này.
Không ít võ giả trong lòng chửi mẹ!
Đây là biện pháp tốt mà ngươi nói?
Khác nào ngươi bảo chúng ta đưa đầu cho ngươi chặt đâu?
Có võ giả nhịn không được tức giận quát:
“Tên ma đầu nhà ngươi coi chúng ta là đồ đần hay sao?, ai không biết ngươi chiến lực đã vượt qua Tôi Thể cảnh, nếu có võ giả nào chịu đứng ra đánh với ngươi, ta liền bái hắn làm thầy… à không, làm ông nội ta cũng được!”
“Đúng thế!”
“! ” một đám võ giả nhao nhao phản bác, hiển nhiên là bọn họ không có bị ngu đến thế!
“Hắc hắc, các ngươi muốn đầu của ta lại không dám tự mình đứng ra đoạt lấy, các ngươi thử nghĩ, nếu chúng ta không lập ra quy tắc, các ngươi có chắc bản thân mình giữ được đầu của ta chạy đến Sở gia lĩnh thưởng hay không?
Hơn nữa, các ngươi nhiều người như vậy, từng người từng người lên rồi cuối cùng cũng giết được ta mà thôi, các ngươi sợ sao?” Nhất Minh cười hắc hắc nói ra.
Đám người nghe vậy cảm thấy có lý nhưng cũng cảm thấy nó cấn cấn ở chỗ nào ấy!
Bọn họ vốn là một đám từ những thế lực khác nhau mà đến, cho nên cũng không có ai đứng ra chỉ đạo cái gì, cả đám nhất thời không thống nhất được ý kiến khiến tình trạng lâm vào bế tắc, không ai muốn chính mình làm chim đầu đàn cả, đám người hai mắt nhìn nhau do dự bất định.
Ngay lúc Nhất Minh trong lòng thầm cười, đám người này thật đúng là dễ lắc lư quá a, hắn vốn dĩ đang kéo dài thời gian mà thôi, Nhất Minh không muốn đánh nhau với đám người này, mặc dù toàn là linh điểm đứng trước mặt nhưng hắn cũng không có ý định dây dưa quá lâu.
Đang lúc đám người chưa thống nhất được ý kiến thì một thanh âm xé gió từ bên ngoài truyền đến.
Thanh âm nhỏ bé vô cùng, nhưng Nhất Minh lại cảm nhận được ngay ngực của mình lại dấy lên cảm giác khó chịu vô cùng.
Hưu một tiếng, một đạo mũi tên từ bên ngoài đâm xuyên bay vào gian tửu lâu thẳng hướng tâm mạch của Nhất Minh mà đi!
Tình huống bất ngờ xảy ra khiến đám người còn chưa kịp phản ứng thì Nhất Minh đã xuất ra trường đao quét ngang một cái, một thanh âm “keng” vang lên đánh bay mũi tên sang một bên.
Nhất Minh đưa mắt nhìn ra ngoài thì thấy một trung niên đứng trên mái nhà đối diện, một tay cầm cung tiếp tục hướng thẳng về phía hắn bắn tới!
“Hưu!”
Lại thêm một mũi tên tiếp tục bắn ra, xung quanh mũi tên còn ẩn chứa lực lượng cuốn vào bên trong, mũi tên rất nhanh bắn xuyên tường gỗ hướng thẳng về phía Nhất Minh mà đi.
“Keng!” lại một đao quét ra, mũi tên nhanh chóng bị đánh bay ra xa, Nhất Minh nhìn thấy cảnh này hắn hận tên áo đen kia không thôi!
Biến cố bất ngờ khiến một đám võ giả nhận thấy được chỉ lệnh, lập tức có người hét lớn một tiếng:
“Lên!”
Tên thanh niên lập tức cầm kiếm lao về phía trước, đám người nhìn thấy cảnh này thì không còn cố kỵ cái mẹ gì nữa, cả đám nhao nhao xuất ra binh khí quát chói tai lao đến!
Nhất Minh cũng không có tâm tư chơi đùa gì với bọn hắn.
“Nếu các ngươi đã muốn chết, thì không trách được ta.
”
Dứt lời,
Nhất Minh hồng quang đại thịnh, thập mạch được vận chuyển đến cực hạn, cuồng bạo nhiệt khí từ trong cơ thể bạo phát mà ra, một mảnh nhiệt độ nóng như lửa đốt bao phủ ba trượng xung quanh khiến một đám võ giả nhất thời không dám tiếp cận nửa bước.
Loại thiêu đốt linh khí này khiến linh lực bên trong cơ thể của Nhất Minh nhanh chóng cạn kiệt, nhưng để đối phó với nhiều người thế này Nhất Minh cũng không có nghĩ nhiều như vậy!
Trong quá hắn luyện tập Quỳ Hoa Trục Nhật đạt một thành lực lượng (10%), linh lực trong cơ thể hắn không ngừng mất đi rồi khôi phục lại, liên tục với cường độ cao như thế khiến kinh mạch của hắn khỏe hơn trước rất nhiều, cộng thêm khả năng tích trữ linh lực so với trước kia nhiều hơn không ít, cho nên, hắn mới dám thi triển loại chiêu thức này chiến đấu.
“Hừ, các ngươi không lên, ta lên!”
Dứt lời,
Hắn xuất ra hai khỏa linh thạch cho vào trong miệng, nhìn đám người không dám tiến lên, hắn hừ lạnh quát chói tai một tiếng!
Trường đao trong tay lóe lên từng vầng hồng quang, Quỳ Hoa Trục Nhật thi triển mà ra, hắn không có để lại tàng ảnh sau lưng, cộng thêm khoảng cách gần như thế khiến hắn tiêu hao không lớn.
Thân hình trong chớp mắt đã đến đám người trước mặt, bọn hắn còn chưa kịp chạy cái gì, một mảnh nhiệt khí ngay lập tức bao phủ cả đám vào bên trong, cảm giác được nhiệt độ xung quanh thay đổi đám người lập tức biến sắc!
“Chạy a!” có người vừa hét lên một tiếng.
Một ánh đao quang quét ngang mà ra, nửa vòng bán nguyệt cấp tốc hiển rõ mà thành, liên tiếp thanh âm “phốc phốc phốc” không ngừng vang lên, huyết vũ văng tung tóe khắp cả tửu quán, ba đạo thân ảnh không đầu không còn đứng vững thân hình trực tiếp ngã nhào về phía trước, huyết vũ không ngừng ào ào trào ra khiến cả đám kinh hồn táng đảm!
Bọn hắn đang bị vây trong một vùng nhiệt độ nóng như bị thiêu cháy đồng dạng, tiếng la hét, tiếng kêu cứu thảm thiết không ngừng vang lên.
Nhất Minh nhìn thấy điều này cũng không có đuổi theo ý tứ, hắn đứng yên tại chỗ hai mắt xích hồng nhìn về phía trung niên trên mái nhà đối diện không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!