Chương 132: Sở gia chi chiến (3)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Hahaha, một đám chó chết phân gia không biết tự lượng sức mình, ngươi nghĩ có nửa bước Chân Nguyên cường giả xuất thủ là thành công rồi?
Hôm nay lão tử ta sẽ cho các ngươi biết chữ chết viết như thế nào!”
Đỗ Khang cười to một tiếng, đao thế liên miên hướng về một tên thanh niên võ giả bát trọng chém xuống!
Đao thế tấp nập khiến tên thanh niên này càng chống cự càng lui về phía sau, kiếm của hắn mặc dù có thể ngăn chặn đao thế nhưng khí lực hoàn toàn không đủ a!
Mỗi chặn một đao liền cảm giác được bản thân tựa như nhận phải trọng kích đồng dạng, lồng ngực liên tiếp hít thở không thông cả người liên tiếp bại lui về phía sau.
Vẻ mặt của hắn dần dần trắng bệch một mảnh, miễn cưỡng dữ lắm mới có thể còn sống đến bây giờ, cũng may là tên này trước đó bị trọng thương một chút, nếu không thì hắn e rằng cũng đã phải ngã xuống.
Trận chiến này không riêng gì bản thân hắn, mà còn liên quan đến gia đình sau lưng, nếu thành công mà nói, hắn có thể mang theo vợ con có một cuộc sống tươi đẹp vô cùng!
Nhưng giờ khắc này, một đao mạnh mẽ từ trên cao bổ xuống, khí lực hùng hậu vô cùng khiến kiếm của thanh niên phân gia này lập tức gãy làm đôi, lực lượng mạnh mẽ khiến hắn không tự chủ được lùi lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch không còn một chút huyết sắc nào!
Có đôi khi mang đến cho người ta hy vọng cũng là một cách làm không sai.
Nhất Minh mang đến cho phân gia một hy vọng vùng lên, một hy vọng khiến người nhà bọn hắn có cuộc sống ấm no hạnh phúc, chỉ cần có hy vọng đạt được một điều gì đó con người ta đều sẽ không từ bỏ.
Cảm giác bị người chà đạp, bị người chèn ép, bị người khinh thường,! tất cả cảm xúc tiêu cực tích tụ bên trong con người giờ khắc này được hiển lộ ra ngoài!
Hạt giống tiêu cực được tích lũy bên trong tên Sở Thiệu kia đã đạt đến cực hạn, Nhất Minh chỉ là cho hắn một chút điểm kích thích, thế là hạt giống này đã nảy mầm!
Hơn nữa, nảy mầm còn ác liệt hơn những gì hắn tưởng!
Lúc này, Nhất Minh liền đứng trên nóc nhà cách Sở gia một chỗ không xa, yên lặng nhìn Sở gia bên trong chém giết thành một đoàn.
Những tên đệ tử của phân gia một phần đi theo Sở Thiệu, phần còn lại thì không ngừng tàn sát những người tông gia ở hậu viện phía sau.
Ngươi là hạ nhân trung thành với gia chủ? Giết!
Ngươi là nha hoàn tâm phúc của tông gia? Giết!
Bất kể ngươi là con cái nhà ai, miễn có liên quan đến tông gia, toàn bộ giết!
Tiếng kêu khóc, tiếng phản kháng, tiếng dãy dụa tràn lan khắp nơi!
Sở gia bây giờ chẳng khác nào một chiến trường thu nhỏ, cứ mỗi một hơi thở trôi qua đều có người ngã xuống đất.
Máu tươi nhuộm đầy cả Sở gia, mùi máu tanh không ngừng từ bên trong truyền ra khiến các bách tính xung quanh nuốt một ngụm nước bọt!
Bọn hắn nghe thấy thanh âm bên trong, nhưng không ai dám cả gan đi vào tìm hiểu tìm hiểu.
Nói đùa cái gì!
Bọn hắn không có bị ngu như vậy!
Hiện tại bọn họ mặc dù chia làm hai phe cánh, nhưng cho dù là tộc nhân của mình thì bọn họ cũng ra tay vô cùng hung ác, cũng không phải là vì đối lập trận doanh, mà là vì bọn họ cần một mái nhà không có khinh thường, một mái nhà không có chèn ép!
Đêm nay, đám người phân gia bọn họ không biết còn có thể sống tới hừng đông hay không, nhưng bất kể thế nào, bọn họ cũng phải vì một ngày mai tươi sáng, vì thế hệ con cháu sau này mà chiến đấu!
Loại cảm giác sinh tử này, liền cả chính mình cũng không biết còn sống được hay không, nhưng nếu thành công, con cháu của bọn họ sẽ được sống, hơn nữa còn sống rất thoải mái!
Đủ mọi oán khí, tức giận, căm phẫn,! dường như hóa thành thực chất biểu hiện ra ngoài, phân gia đám người ai nấy đều sắc mặt dữ tợn, tiếng gầm thét không ngừng vung đao vung kiếm chém giết tông gia xung quanh.
Binh khí xẹt qua thân thể, cảm thụ được máu tươi không ngừng phun ra, đến giờ lúc này bọn họ mới cảm giác được chính mình còn sống, đồng thời cũng vì máu tươi kích thích khiến bọn họ càng trở nên điên cuồng cùng hung ác!
Nhất Minh nhìn tất cả một màn này ở trong mắt, ánh mắt không chứa bất kỳ một tia tình cảm nào, một thân bạch y tung bay trong gió, thân thể thoắt một cái đã lẫn vào trong bóng đêm…
Mà trong lúc này,
Sở Thiếu An ra tay càng lúc càng hung ác, trường kiếm trong tay vũ động không ngừng chém Sở Thiệu không cách nào tránh né.
Mặc dù Sở Thiệu cũng là một tên võ giả nhưng tu vi không bằng người là một, hai là kiếm pháp của Sở gia cũng thua, hắn giờ khắc này máu tươi đầy người không ngừng lui về phía sau tránh né những đường ác kiếm.
“Hahaha, ngươi chạy, ngươi chạy a!” Sở Thiếu An điên cuồng rống to, trường kiếm trong tay không ngừng hướng về yếu huyệt của Sở Thiệu đâm tới, nhưng toàn bộ đều bị Sở Thiệu miễn cưỡng ngăn chặn.
Càng đánh Sở Thiệu càng phun ra máu tươi, hiển nhiên trọng thương không nhẹ chút nào, khí lực của võ giả cửu trọng không phải hắn có thể ngăn nổi!
Miễn cưỡng cầm cự đến giờ khắc này đã là cực hạn của hắn, nếu đánh nữa mà nói, hắn phải chết không nghi ngờ!
Vừa đánh vừa lui lại phía sau, Sở Thiệu nhịn không được hướng lên trời quát to một tiếng: “Ngươi bây giờ còn không xuất hiện thì còn chờ đến khi nào!”
Sở Thiếu An ngay lập tức dừng lại thân hình nhìn về phía Sở Thiệu.
Hắn còn có hậu thủ sau lưng?
Trong lúc nhất thời, Sở Thiếu An cảm giác được bản thân hình như đã bỏ qua điều gì quan trọng!
Đám người tông gia cùng phân gia nghe được tiếng quát lớn như vậy cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, bọn hắn ngay lập tức đồng thời lui lại cảnh giác xung quanh!
Đột nhiên không trung vang lên từng phần phật thanh âm, mùi máu tanh lan tỏa bên trong màn đêm.
Một bạch y thiếu niên tay cầm trường đao từ không trung dần dần rơi xuống trước mặt đám người tông gia.
Nhất Minh mỗi bước ra một bước đều khiến bọn hắn toàn thân phát run!
Đây chính là nỗi sợ hãi từ sâu bên trong mỗi người khi đứng trước nguy cơ sinh tử!
Bọn hắn không biết tên phế tay trước mắt này là ai, nhưng sát ý từ bên trong người hắn toả ra khiến đám người toàn thân lông tơ dựng đứng!
Trường đao ánh lên từng đoàn đường vân màu đỏ ngòm chiếu sáng toàn bộ lưỡi đao trong màn đêm, kết hợp với toàn thân sát khí khiến đám người không tự chủ lui về phía sau mấy bước.
Nhổ cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi tới lại tái sinh, đạo lý này Nhất Minh vô cùng rõ ràng.
Khi hắn mang tên Sở Khanh chém giết liền đã nghĩ tới một ngày mang Sở gia toàn diệt, nhưng khi biết được tông gia cùng phân gia cũng không có cái gì hòa thuận thì hắn đã bỏ đi ý định này.
Áp lực càng lúc càng lớn khiến tông gia đám người không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, một vị môn khách nhịn không được run giọng nói: “Ngươi lại là người nào?”
“Cái này ngươi phải hỏi vị trung niên này, hắn hẳn là biết vì sao ta lại đến đây, ngươi nói có đúng không, Sở gia chủ!”
Nhất Minh thanh âm nhàn nhạt vang lên, giọng nói nhẹ nhàng đến cực điểm nằm trong tình cảnh này càng khiến đám người toàn thân không rét mà run!
Bọn hắn biết!
Chân chính kẻ thù của Sở gia đến rồi!
Sở Thiếu An nhìn thấy thiếu niên mất cánh tay trước mắt, nội tâm dâng lên một cỗ xúc động mãnh liệt, ánh mắt hướng về Sở Thiệu quát to một tiếng:
“Sở Thiệu! Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?”
Sở Thiệu sắc mặt trắng bệch, một tay ôm lấy ngực không ngừng ho ra máu, ngữ khí yếu ớt nói: “Ta đương nhiên biết, nhưng Sở Thiếu An ngươi đừng quên là ngươi đã đối xử với phân gia ta như thế nào, nếu như ngươi để tâm đến chúng ta, làm gì sự tình hôm nay!”
Nói xong, Sở Thiệu không ngừng ho liên tục, thân thể không tự chủ ngồi bệt xuống đất.
Sở Thiếu An nghe vậy phẫn nộ trong lòng liền không cách nào kìm nén, hắn đích xác làm như vậy, thế thì thế nào? Các ngươi phân gia còn có thể làm gì ta hay sao?
Đó là suy nghĩ của hắn trước kia.
Bây giờ, hắn hận không thể mang toàn bộ đám phân gia chém giết tại chỗ, rửa sạch gia tộc!
Sở Thiếu An hai mắt xích hồng nhìn về thiếu niên trước mắt gầm lên từng tiếng:
“Nhất… Minh! Tên khốn kiếp nhà ngươi giết con trai của ta, hôm nay còn dám đích thân đến đây, ngươi tưởng rằng cấu kết với đám phế vật này liền có thể chiến thắng chúng ta hay sao?
"Ngươi cũng quá khinh thường ta!”
“Người đâu!”
Sở Thiếu An quát lớn một tiếng, bốn tên võ giả từ phía sau lập tức xông ra bao vây lấy Nhất Minh vào bên trong.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!