Nhục Thân Thành Thánh

Chương 180


Chương 180: Một quyền chi uy
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Cao Kiến Chung tức hổn hển nhìn lấy một màn này, nội tâm cũng dao động mãnh liệt, bây giờ nếu lui lại chạy trốn, sau này sẽ không có huynh đệ nào nghe theo mình nữa, còn nếu lao lên chiến đấu, e rằng cái mạng này sẽ phải bỏ lại ở đây.

Đứng trước tình huống tiến thoái lưỡng nan, hắn quay sang ba người huynh đệ cắn răng một cái: “Cùng lên, nếu không đánh nổi thì lập tức quay về bẩm báo với trại chủ!”
Ba tên võ giả cửu trọng nghe thấy lời này cũng lâm vào trầm mặc, nhưng rất nhanh liền đưa ra quyết định: “Được, chúng ta bốn hướng, đồng thời vây công, ta không tin hắn là nửa bước Chân Nguyên cảnh.


Nửa bước Chân Nguyên cảnh không có cách nào áp chế tự thân khí tức, đây là quá trình cơ thể ngưng tụ Chân Nguyên chi khí, loại khí tức này chính là của Chân Nguyên chi khí phát tán mà ra, cho nên vẫn chưa thể kiểm soát được luồng khí tức này.

Mà trên người của thanh niên này, bốn người bọn hắn không có cảm nhận được khí tức cường hoành nào cả, nếu chỉ là đơn thuần nhìn vào, tên thanh niên này không khác gì võ giả cả.

Nhưng loại thân pháp có thể mang một người biến mất trước mặt bọn hắn, điều này khiến bọn hắn vẫn là e ngại không thôi.

“Tam ca yên tâm, tên này có thể sử dụng loại thân pháp thần kỳ đó, chắc hẳn sẽ phải chịu hạn chế hoặc là tiêu hao một lượng lớn linh khí, chúng ta chỉ cần không ngừng tiêu hao lực lượng của hắn, sớm muộn gì cũng cầm xuống tên này.


“Không sai, tên thanh niên này Tam ca cứ giao cho ba người chúng ta, vị Chúc cô nương kia, Tam ca tự mình tới đi a!” một tên võ giả cửu trọng thân hình gầy còm, hốc mắt có chút lõm vào, gương mặt không có một chút nào huyết sắc tựa như bị bệnh nặng đồng dạng lên tiếng nói.


“Được!” Cao Kiến Chung gật gật đầu cũng không có từ chối cái gì, có thể nhìn ra được, cô nàng này tu vi không thua kém gì hắn, nếu để cho một người bọn hắn đi kìm hãm, hẳn là không cách nào ngăn chặn được, việc này vẫn là tự mình xuất thủ mới ổn.

Mà toàn bộ những kế hoạch này của đám người bọn hắn chỉ xảy ra trong chốc lát.

Giờ khắc này, Nhất Minh cùng Chúc Tình đã bị một đám sơn tặc bao vây vào bên trong, người nào người nấy đều ánh mắt thèm thuồng nhìn về phía Chúc Tình, nhưng không có ai dám can đảm xông lên phía trước.

Bọn họ tự biết bản thân, chính mình không phải là đối thủ của hai người này, vì vậy bọn hắn đang chờ thủ lĩnh của chính mình lên trước, bọn hắn ở xung quanh trợ trận là được, đây cũng là một cách đoàn chiến mà bọn hắn phối hợp bấy lâu nay, hầu như không có võ giả cửu trọng nào có thể thoát khỏi bọn hắn đồng thời vây công cả.

Chúc Tình nhìn thấy đám sơn tặc này, ánh mắt cũng không khỏi lộ ra vẻ chán ghét, nàng rút ra thanh kiếm cầm trong tay, chuẩn bị tùy thời lao lên mang đám người này chém giết.

Nhất Minh lộ ra một nụ cười hòa ái, nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt của đám sơn tặc khiến bọn hắn cảm giác chính mình tựa như đang bị một đầu hung thú để mắt tới, toàn thân lông da đều dựng đứng cả lên!
“Chuẩn bị xong rồi a?” Nhất Minh quét mắt đám người nhàn nhạt hỏi.

“Hừ, ta không biết vừa rồi ngươi làm sao chạy nhanh ra ngoài này, nhưng nhìn ngươi cũng không phải nửa bước Chân Nguyên cảnh, nếu ngươi thức thời giao ra toàn thân linh thạch cùng vị cô nương này mà nói, bọn ta sẽ để ngươi rời đi khỏi nơi này, đừng có không biết tốt xấu!” một tên võ giả cửu trọng thân hình khôi ngô, toàn thân vạm vỡ tay nắm một thanh trường đao bước ra khỏi đám người, nhàn nhạt nói.

“Muốn linh thạch cùng người của ta, cần phải trả giá thật nhiều.


” Nhất Minh nhàn nhạt mở miệng, tay chạm bên trên trường đao sau lưng, lập tức hồng quang chợt lóe, một thanh trường đao sau lưng bị Nhất Minh nắm trong tay, nhưng nghĩ nghĩ, Nhất Minh vẫn là không có xuất đao ra ngoài.

Hắn, đang dưỡng đao!
Không biết cách này có hiệu quả gì hay không, nhưng mấy ngày qua cũng có một chút cảm ngộ ở bên trong, nếu bây giờ chính mình xuất đao ra ngoài thì có chút đáng tiếc.

“Nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì, các huynh đệ đồng loạt lao lên a!” một tên trung niên thân khoác một lớp áo da hổ, tay cầm thanh kiếm chỉ thẳng về phía trước quát chói tai một tiếng;
Dứt lời, ba tên võ giả cửu trọng đồng loạt lao lên, một người nắm trong tay một sợi dây chứa đầy gai nhọn, bên trên ẩn ẩn lấp lóe vài điểm màu xanh lục hướng thẳng về phía Nhất Minh đập tới.

Một người nắm chặt trường đao hung hăng một chém, người còn lại trường kiếm trong tay tựa như linh xà biến ảo không ngừng, ba đợt tấn công đồng loạt từ ba phương hướng lao tới.

Một đám sơn tặc nhìn thấy cảnh này hai mắt cũng chứa đầy tơ máu, khí huyết xông thẳng lên đầu, miệng không ngừng quát lớn:
“Giết a!”
Chúc Tình nhìn thấy cảnh này dự định phụ giúp Nhất Minh một tay, nhưng đã bị Cao Kiến Chung chặn lại, hắn nở một nụ cười hiền hòa, ánh mắt lóe lên từng vệt tham lam thần sắc: “Đối thủ của nàng là ta!”
Cao Kiến Chung thân hình lao nhanh mà tới, trên tay còn bao phủ bởi một đôi thiết thủ, trên đó còn có bạch quang lập lòe chíu rọi trong đêm, cánh tay hướng thẳng ra phía trước, một quyền oanh ra.

Chúc Tình nhìn về phía Cao Kiến Chung, ánh mắt chợt lóe, tay phải nắm chặt trường kiếm vung lên, lưỡi kiếm được bao phủ bởi một đoàn lam quang hướng thẳng về phía Cao Kiến Chung lao tới.


Thanh âm va chạm vang lên, một quyền này liền bị đánh bật ra ngoài, trường kiếm trong tay bỗng chốc biến hóa, lam quang lóe lên một cái, tốc độ càng tăng thêm mấy phần.

Một kiếm này tốc độ vô cùng nhanh chóng, một kiếm này xuất kỳ bất ý, nếu hắn không phản ứng kịp, hẳn phải chết không nghi ngờ.

Lam quang chiếu rọi vào trong mắt Cao Kiến Chung khiến hắn bị chói trong nháy mắt, nhưng rất nhanh, thân hình hắn lắc một cái, một kiếm trượt qua khỏi đầu vai, tóe lên một chút huyết tinh, hai tay nắm chặt nắm đấm, một quyền đấm ra, hướng thẳng về phía lồng ngực Chúc Tình đấm tới.

Nhất thời, hai người chiến thành một đoàn ở phía sau Nhất Minh.

Hắn nhìn lấy một đám công kích hung mãnh lao tới, hắn cũng không có sợ hãi cái gì, toàn bộ công kích nhìn như hung hãn, nhưng trong mắt hắn lại tỏ ra chậm chạp vô cùng.

Toàn thân Thập Nhất mạch đồng thời vận chuyển, linh khí vận chuyển với tốc độ cực nhanh khiến toàn thân Nhất Minh bắt đầu nóng rực cả lên, trên người ẩn ẩn có một cỗ nhiệt khí quanh quẩn, khiến đám sơn tặc cảm giác nóng bức vô cùng.

Theo công kích chuẩn bị tới người của hắn thời điểm, thân hình nhoáng một cái, ba đạo công kích đều xuyên thẳng vào trong tàn ảnh.

Nhìn thấy cảnh này, cả ba người đều trợn tròn hai mắt, bọn hắn ngay lập tức phản ứng lại.

“Không được!”
Oanh!
Nhất Minh từ phía sau bọn hắn hướng về một tên võ giả gầy yếu đấm ra một quyền.

Tên võ giả này còn chưa kịp phản ứng, đã bị một quyền oanh thổ huyết bay thẳng ra ngoài, đâm sầm vào đám sơn tặc đang lao đến, nhất thời, một tràn sơn tặc té ngã lăn đầy trên đất, roi độc quất trúng vào thân hình bọn hắn, khiến vài tên kêu thảm không thôi.


Một quyền này, hắn chỉ dùng bảy thành linh lực, toàn bộ linh lực dự trữ trong kinh mạch giờ khắc này mất đi bảy thành.

Theo Tôi Thể Quyết vận chuyển, linh khí bên ngoài thông qua Thập Nhất mạch điên cuồng xông thẳng vào bên trong cơ thể Nhất Minh, theo giọt tí tách rơi xuống, toàn bộ linh khí nhanh chóng chuyển hoá thành linh lực, kinh mạch giờ khắc này được linh lực nhanh chóng bổ sung đi vào.

Nhất Minh tiếp tục đấm ra một quyền, lần này là hướng thẳng về phía trung niên cầm đao đấm tới.

Trung niên cầm đao kịp thời quay người lại, một đao chắn ngay phía trước, một tiếng “ầm ầm” vang lên, thân thể của hắn không chịu được trọng kích, ngay lập tức lui về phía sau mấy bước, sắc mặt bắt đầu tái nhợt một mảnh.

Trung niên cầm đao giờ khắc này mới cảm nhận được một quyền kia kinh khủng, chẳng trách tên gầy còm này lại bị một quyền oanh thổ huyết bay ra ngoài như vậy.

Nếu đổi lại là ta, bản thân chịu một quyền này e rằng cũng phải thổ huyết chứ chẳng chơi.

Võ giả cửu trọng làm sao có thể mạnh như vậy?
Nói hắn là nửa bước Chân Nguyên thì cũng không phải, nhưng nếu ai nói hắn là võ giả cửu trọng thì ta sẽ phun đầy mặt của hắn cho mà xem.

Trung niên cầm kiếm nhìn thấy đồng bạn bị một quyền đánh bay ra ngoài cũng không có chần chờ cái gì, một kiếm chém ra, hướng thẳng về phía cánh tay Nhất Minh chém xuống!
Nhất Minh ánh mắt lộ ra thần sắc lạnh lẽo, đây là cánh tay duy nhất của ta a, ngươi còn dám chặt lấy?
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!

Bình Luận (0)
Comment