Nhục Thân Thành Thánh

Chương 208


Chương 208: Xuyên Tâm Tiễn
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Đương nhiên là sợ a!” Chúc Tình không thèm nghĩ ngợi cái gì trực tiếp nói ra, ánh mắt của nàng cong lên một vòng ý cười, khóe miệng có chút giương lên nói: “Nhưng là ta không có khả năng bay a, Nhất Minh huynh có thể mang ta một đoạn đường hay không à nha!”
Nhất Minh nghe nói lời này liền ngẩn người một chút, hắn không nghĩ tới cô nương này lại trực tiếp như vậy a, mang theo, ý là cõng cô ấy trên lưng hay sao?
Nghĩ như vậy, Nhất Minh cũng không có từ chối cái gì, cô nương nhà người ta còn không ngại, ta còn ngại cái đách a, thế là hắn cười cười nói: “Có thể, Chúc cô nương không ngại thì xin mời!” nói, Nhất Minh thả người ngồi xuống, một tay giơ ra phía sau, bày ra tư thế “cô hãy leo lên đây” bộ dáng.

Nghe thấy điều này, gương mặt của Chúc Tình bỗng dưng nóng lên một chút, nàng sờ sờ hai gò má của mình, có lẽ là do trời có chút nóng đi, ừm, chắc chắn là vậy không sai, ta làm sao có thể nóng lên chỉ vì chút chuyện nhỏ này được chứ.

Nghĩ như vậy, nàng cũng không có e ngại cái gì, dù sao chính mình cũng lớn tuổi hơn hắn, còn e e ngại ngại thì ra thể thống gì nữa? Làm ra quyết định, nàng liền leo lên lưng Nhất Minh, hai tay nắm chặt hai vai của hắn, cả người tựa vào trên lưng, nàng cảm giác thật là xấu hổ a!
“Chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Nhất Minh quay đầu sang một bên mở miệng hỏi.

“Tốt a!” Chúc Tình gật gật đầu, nàng vừa muốn được tên này cõng trên lưng nhưng cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng, nội tâm bên trong của nàng không ngừng gào thét: ngươi mau mau đi đi a, còn đứng đây nữa ta sẽ tìm lỗ chui xuống đất mất!
“Được, bám chặt vào đấy nhé!” thân hình Nhất Minh bỗng nhiên có chút biến hóa, cả gương mặt bắt đầu thay đổi, Dĩ Giả Loạn Chân được Nhất Minh kích hoạt lần nữa, linh lực từ trong cơ thể bắt đầu bao phủ xung quanh, hai chân dẫm một cái, cả người vút thẳng lên không trung hướng về phía Đông Thiên Thành mà đi.


Trên không trung, Nhất Minh mang theo Chúc Tình lướt nhẹ trên không, cảm giác lướt trên không thật khiến cho người ta cảm thấy thật là thoải mái a, không giống với chạy bộ hay cưỡi ngựa dưới đất chút nào, từng làn gió đập thẳng vào mặt khiến Chúc Tình hưng phấn không thôi.

Nhìn cảnh sắc bên dưới, từng hàng cây bắt đầu lui nhanh về phía sau, đại thụ bên dưới rậm rạp vô cùng, cứ cách một đoạn khoảng cách thân hình của Nhất Minh lại rơi xuống, hắn dựa vào các nhánh đại thụ tiếp tục nâng thân hình lên phía trên, cả hai một đường lao nhanh về phía trước không có nghỉ ngơi chút nào.


Đông Thiên Thành.

“Đánh, tập trung phá thành cho ta!” một tên đội trưởng Huyết Ma Đường thần sắc hưng phấn quát chói tai một tiếng, không vì cái gì, chỉ vì hắn thấy các vết nứt tại trên màn sáng đại trận bắt đầu lan ra rất nhiều, tình hình tiếp tục kéo xuống dưới, đại trận trong ngày hôm nay liền có thể cáo phá, đến lúc đó….

.

hắc hắc!

Ngay lúc tên đội trưởng này đang đắc ý lúc, hắn giương mắt nhìn về một phương hướng, nơi đó, hắn thấy một đồng bạn đang chật vật phi hành về đây, trên người còn có trọng thương mang theo, điều này khiến hắn cảm giác có chút không tốt.

Đợi đến khi tên đội trưởng này ngự không bay đến thời điểm, hắn lập tức bay lại nhíu mày hỏi: “ Bốn Chín Bảy tình hình thế nào?”
Tên đội trưởng Bốn Chín Bảy này chính là tên ngày hôm qua đã ngự không về hướng của Nhất Minh, nhưng đã bị Cao Kiến Thành chặn lại ở giữa đường, hai người chiến một đêm vẫn không phân ra thắng bại, nhưng cách đây không lâu, hắn lại bị một tên khác bất ngờ tập kích từ phía sau, khiến hắn phải trả ra đại giới mới có thể an toàn chạy về đây.

Bốn Chín Bảy liên tục thở dốc, khí tức trên người uể oải vô cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đi cứu viện Bốn Chín Một nhưng giữa đường bị người ngăn chặn, ta cùng hắn đại chiến một đêm lại bị một tên khác đánh lén, hiện giờ bên kia hẳn là có thêm hai tên nửa bước Chân Nguyên tham gia vào, ngươi nên cẩn thận một chút, ta cảm thấy sự tình lần này có gì đó quái lạ, đội trinh sát của chúng ta một người cũng không còn, ta đang lo lắng bọn chúng có lẽ có viện quân sắp đến.


Tên mang mặt nạ có đề số “Bốn Tám Tám” nghe vậy, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, một tên nửa bước Chân Nguyên bị giết một cách đột ngột như thế, quả thật khiến hắn có chút lo lắng, hắn liếc mắt nhìn đại trận phía trước thanh âm nhàn nhạt nói ra:
“Không có vấn đề gì, đại trận này đã không cách nào giữ được nữa, xem ra chúng ta cần phải sử dụng “thứ đó” rồi.

So sánh về quân số, một khi đại trận cáo phá, chúng ta lấy thế đánh lôi đình cầm xuống tòa thành này, đến lúc đó, toàn bộ những người bên trong đều là huyết thực của chúng ta.



“Ngươi nói, chúng ta thật sự phải cầm “thứ đó” ra công thành hay sao? Đường Chủ đã nói, không đến vạn bất đắc dĩ không được lôi thứ đó ra cơ mà?” Bốn Chín Bảy có hơi bất ngờ nói ra, sử dụng “thứ đó” không phải không được, nhưng một khi sử dụng, không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể có được một cái như vậy để làm át chủ bài.

Bốn Tám Tám đương nhiên biết hắn đang nghĩ cái gì, ánh mắt lộ ra từng tia băng lãnh chi ý, ngữ khí đạm mạc nói: “Chiếu theo lời ngươi nói, có người giết chết Bốn Chín Một đến nỗi hắn không có cách nào chạy thoát, ngươi nghĩ thực lực của đám người kia là bình thường sao?
Hơn nữa, chúng ta không được biết bọn hắn có bao nhiêu người, hai tên tập kích ngươi chắc hẳn là một trong số đó mà thôi, tốt nhất là nên đánh nhanh thắng nhanh, chúng ta không còn lựa chọn nào khác, các huynh đệ đã tử thương rất nhiều, nếu không thu hoạch được gì, e rằng chúng ta không cách nào bàn giao cho được.


Bốn Chín Bảy nghe được lời này liền lâm vào trầm mặc, sau một lát hắn thở dài một hơi, xem ra chỉ còn cách sử dụng Xuyên Tâm Tiễn mà thôi.

Nghĩ ngay liền làm, Bốn Chín Bảy triệu tập toàn bộ đội trưởng lại cùng với nhau, tất cả có gần năm mươi tên nửa bước Chân Nguyên Cảnh bỗng nhiên tụ họp lại cùng một chỗ, điều này khiến toàn bộ tu sĩ bên trong đại trận cảm giác có gì đó bất thường, nhưng bọn họ lại không biết đám người này đây là muốn làm cái gì.

“Bọn hắn đây là muốn giở trò gì?” một tên tu sĩ bên trong đại trận nhìn thấy một đám Huyết Ma Đường tập kết lại cùng với nhau, không khỏi dâng lên vẻ nghi hoặc hỏi.

Ánh mắt của Tiền Bưu tập trung quan sát nhất cử nhất động của đám này, hắn không tin là đám người này tụ tập lại cùng một chỗ chỉ để cho vui.


Ngay khi hắn đang tập trung quan sát lúc, truyền tin lệnh bỗng dưng có dị động, lấy ra truyền tin lệnh, tâm thần chìm vào bên trong, không đến vài hơi thời gian, một lỗ hổng bên dưới đại trận được mở ra, một thanh niên nam tử hiện ra trước mặt.

“Lữ huynh đệ, thế nào?” Tiền Bưu nhìn thấy người đến là Lữ Thanh liền vui vẻ hỏi, không vì cái gì khác, chỉ vì không biết viện quân bên ngoài kia là ai, tình hình như thế nào rồi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lữ Thanh hẳn là không phải chuyện xấu gì.

“Dựa theo Tiền đội trưởng phân phó, hai người bên kia sẽ đến sớm thôi, mặc dù không phải tu sĩ, nhưng chiến lực không phải bình thường có thể so sánh, một mình hắn có thể một đường quét ngang toàn bộ võ giả bên dưới.

” Lữ Thanh sắc mặt nghiêm nghị nói.

Nghe được là võ giả, Tiền Bưu có chút thất vọng, nhưng khi nghe được tên này một người có thể quét ngang toàn bộ võ giả bên dưới, thì Tiền Bưu không khỏi lộ ra vẻ mặt “ngươi đang nói chơi hay nói giỡn vậy?”
Một võ giả lại có thể một mình quét ngang toàn bộ võ giả, điều này có khả năng sao? Chí ít là trước giờ hắn chưa từng nghe nói ai có thể làm được điều này, nhưng khi chăm chú nhìn vào ánh mắt của Lữ Thanh, có vẻ hắn không có khuếch đại a!
“Được rồi, bây giờ chúng ta cần phải cố thủ đại trận trong khoảng ba canh giờ nữa, chỉ cần ba canh giờ trôi qua, viện quân đến, chúng ta sẽ tiền hậu giáp kích, đám Huyết Ma Đường này không có khả năng chạy đi đâu được, toàn bộ đều phải nằm lại nơi này!” ánh mắt của Tiền Bưu quét qua từng tên đội trưởng Huyết Ma Đường, ngữ khí cực kỳ băng lãnh nói ra.

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!

Bình Luận (0)
Comment