Chương 272: Khai môn!
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Từ lúc chiến đấu với tên Huyết Ma Đường nửa bước Chân Nguyên kia cho tới bây giờ, đây chính là đối thủ đầu tiên khiến Nhất Minh cảm thấy hào hứng như vậy, quả nhiên là Mộ Dung gia tộc không có bất kỳ người nào là bình thường a!
Người nam tử này mặc dù nhìn vào có chút nghiêm túc, nhưng ngoại hình so với chính mình cũng không lớn hơn bao nhiêu, với lại, tu vi kia còn chưa đột phá Chân Nguyên cảnh, hẳn là không có tu luyện bao lâu.
Mặc dù người trước mắt không có đột phá nửa bước Chân Nguyên, nhưng lực lượng mà tên bạch y nam tử này phát ra đã không phải võ giả bình thường có thể so sánh, điều này khiến Nhất Minh đối với đám võ giả trên Thiên Kiêu bảng càng phát ra hứng thú không thôi.
Giờ khắc này, ánh mắt của Nhất Minh nhìn thẳng về phía nam tử, chỉ thấy người này nắm chặt trường kiếm trong tay, xung quanh cơ thể của hắn khí thế đột nhiên bạo khởi, khí tức sắc bén vô cùng nồng đậm bạo phát ra xung quanh, khiến một mảnh thảo nguyên đều tràn ngập trong hồng quang kiếm ảnh.
Nhất Minh cũng không biết đây là loại chiêu thức gì, nhưng nhìn những hồng quang kiếm ảnh phía trước, hẳn là hư ảnh hiển hóa ra mà thôi, chân chính một kiếm, chính là đến từ thanh trường kiếm trong tay Phần Tiên.
Phần Tiên cũng không có nói nhảm, thân hình lách một cái, một kiếm từ trong tay xuất ra, mang theo ngập trời hồng quang kiếm ảnh nối đuôi nhau mà theo, chân chính một kiếm lại phát ra một cỗ khí tức cực kỳ lăng lệ, nếu chăm chú nhìn vào, hai mắt của Nhất Minh có thể cảm nhận được nhức nhói vô cùng.
Tinh Hà Hồng Hấp!
Theo cánh tay của Phần Tiên huy động, một kiếm đâm thẳng về phía trước, vô số hồng quang kiếm ảnh tựa như tinh hà dòng lũ một dạng, liên miên nối đuôi nhau hướng thẳng về phía thiếu niên trước mắt mà đi.
Mỗi nơi đi qua, cỏ cây đều bị cắt chém thành hai nửa, linh khí xung quanh ầm vang rung động, kiếm ảnh màu hồng liên miên không dứt, kinh khủng vô cùng!
Nhất Minh nhìn thấy cảnh này, trái tim không khỏi gia tốc thêm mấy phần, chưa bao giờ hắn nhìn thấy một kiếm tựa như tinh hà dòng lũ càn quét tứ phương như vậy, thanh thế phải nói là võ giả không cách nào ngăn cản cho được, trừ khi bản thân có pháp bảo hộ thân, nếu không thì dưới một kiếm này không chết cũng sẽ bị thương.
Không thể nghi ngờ, người thanh niên này hoàn toàn không hề giữ lại ý tứ, toàn lực bạo phát mà ra, bởi vì đây là đấu chiến đài, cho nên cũng không có lo lắng đối thủ bị một kiếm của mình hạ sát.
“Tới rất hay!”
Nhất Minh giương lên một vệt nụ cười khoái chí quát to một tiếng, chỉ thấy cả người hắn chùng xuống một chút, một tay nắm chặt trường đao, cả người vọt thẳng về phía trước nghênh tiếp mà đi.
Giữa hồng quang kiếm ảnh tựa như dòng lũ trùng trùng điệp điệp xông tới, thân hình của Nhất Minh tỏ ra nhỏ bé vô cùng, xông thẳng vào bên trong.
Trường đao trong tay nở rộ, một cỗ chiến ý không cách nào giữ lại cho được bộc phát mà ra, đây mới thật sự là đối thủ của mình a!
Lấy khí huyết làm thân đao, lấy ý chí làm lưỡi đao, một đao ra, tuyệt bá thiên hạ!
Theo cỗ tâm niệm vừa động, từng nhịp tim của Nhất Minh tựa như nhịp trống đồng dạng, vang lên từng trận rung động, nương theo trường đao huy động, một cỗ khí tức cực kỳ sắc bén từ trong trường đao lan tỏa mà ra.
Giờ khắc này, tâm ý của Nhất Minh chỉ có một cái, chính là xuyên thủng một kiếm này.
Nhìn thấy biến hóa như vậy, trong ánh mắt của Phần Tiên cũng không cách nào giữ lại được bình tĩnh, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy một võ giả lại có thể khiến cho chính mình rung động như vậy, một đao kia, không yếu hơn một kiếm của mình a!
Oanh!
Đao kiếm lẫn nhau va chạm, hai cỗ lực lượng kinh người đụng phải vào nhau, từng tiếng nghiền nát đang không ngừng vang vọng cả lên, tựa như hai thanh kim loại không ngừng nghiền vào lẫn nhau đồng dạng, thanh âm chói tai vô cùng.
Dù như vậy, Phần Tiên cùng Nhất Minh hai người cũng không có dừng lại, ở giữa một kiếm và một đao này lại có một khoảng trống không cách nào tiếp cận cho được, từ ngoài nhìn vào liền có thể thấy được, hai người đang nắm chặt binh khí đang không ngừng run rẩy, nhưng không cách nào chạm được vào nhau.
Hai cỗ lực lượng cường đại không ngừng va chạm đã khiến hai thanh binh khí không cách nào đụng vào nhau cho được, ở khoảng trống đó, không ngừng nổ ra từng thanh âm đùng đoàn, khiến toàn bộ cây cỏ bên dưới cũng không cách nào toàn vẹn, toàn bộ đều bị hai cỗ khí tức mạnh mẽ quét sạch không còn một mảnh.
Lực lượng hai bên phải nói là ngang nhau, cho nên mới sinh ra hiện tượng kỳ lạ này, hai cỗ lực lượng cộng đồng tương hỗ không ngừng ma sát, triệt tiêu lẫn nhau.
Bốn mắt đối mặt, Nhất Minh giương lên một vệt nụ cười, hắn cảm nhận được, thanh đao trong tâm chính mình đang không ngừng tỏa ra loại lực lượng kia, chiếu theo tiền bối nói, đây chính là Đao Hồn sao!
Trong tâm có đao, một khi ngộ ra được điều này, chính mình liền có thể bước vào Đao chi đạo!
Giờ khắc này, Nhất Minh đang lâm vào một loại trạng thái kỳ lạ vô cùng, hình ảnh trước mắt cũng bắt đầu mờ đi, xuất hiện trước mắt của hắn tựa như là một vùng trời bao la, dưới chân chính là một vùng biển vô cùng rộng lớn.
Một cánh cửa, đang hiện rõ ở trước mắt!
Hắn biết được, chỉ cần chính mình đẩy ra cánh cửa, bản thân liền sẽ bước sang một tầm cao mới, phía sau cánh cửa kia, đang có vật gì đó đang vẫy gọi chính mình.
Nhìn phía trước cảnh cửa tựa như hư ảo, Nhất Minh cảm thấy cảnh cửa này đã hé mở một chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn mở ra, hắn hít sâu một hơi, bản thân bước tới phía trước, không một chút do dự nào, một tay chạm vào cánh cửa đẩy thẳng.
Khi ngay hắn chạm vào cánh cửa một sát na, toàn thân bỗng nhiên run lên một cái.
Nhất Minh lập tức ngẩng đầu nhìn lên mảnh tinh không phía trên.
Trên đó, từng khỏa tinh thần chiếu lấp la lấp lánh, hoàn toàn không hề có bất kỳ người nào, nhưng Nhất Minh lại cảm giác được dường như có vô số đạo ánh mắt đang nhìn chằm chằm lấy chính mình thì phải.
Điều này khiến hắn không hiểu ra sao, những ánh mắt này tựa như thoáng qua đồng dạng, hoàn toàn không khiến cho Nhất Minh cảm giác khó chịu một chút nào.
Cảm giác được không có gì phát sinh, Nhất Minh cũng không còn để ý tới, toàn lực đẩy một cái.
Ngay lúc này, Phần Tiên cũng nhận ra sự biến hóa khác thường trong cơ thể của người thiếu niên này, cỗ ý chí kia, ban đầu không khác gì so với hắn, nhưng bây giờ, một màn thuế biến trước mắt khiến hắn không cách nào tin nổi vào hai mắt của mình.
Chính mình định nhờ vào người thiếu niên này để đạp vào Kiếm chi đạo, nhưng không ngờ, người thiếu niên này lại dùng chính mình để mở ra cánh cửa kia, đây quả thật là có chút không thể tin được a!
Chính mình, đây là trở thành đá mài đao sao!
Không đợi Phần Tiên nghĩ nhiều, cỗ ý chí kia đã lan tỏa tới trình độ viễn siêu chính hắn, một đao kia đã không còn là một đao như trước, cỗ khí tức cực kỳ sắc bén kia đã ngay lập tức khiến tay của Phần Tiên run lên, tiếp theo đó chính là một cỗ cự lực đánh thẳng về phía trước.
Một tiếng ầm vang rung động, toàn bộ không gian xung quanh tựa như gặp phải trọng kích một dạng, ngập trời khí lãng bộc phát ra xung quanh, khói bụi cũng vì đó bốc lên cuồn cuộn, đại địa bên dưới bỗng nhiên tách ra một đạo vết rách dài chừng mười trượng khoảng cách hiện rõ trước mắt.
Một ngụm máu tươi phun ra, thân thể của Phần Tiên nhanh chóng bay ngược ra sau, toàn thân đều cảm nhận được từng đợt đau nhói bắt đầu lan tỏa, không thể nghi ngờ, chính mình đây là bại a.
Đây không phải là cố tình bại trận, mà là chân chính bại trận!
Trước kia, mặc dù có gần hai mươi người đón được một kiếm này của mình, chính mình cũng tuân theo ước hẹn mà nhận thua, nhưng nếu thật sự chiến xuống, chính mình không có khả năng bại như vậy.
Nhưng giờ đây, đứng trước người thiếu niên này, chính mình lại tỏ ra yếu ớt như vậy!
“Đao hồn!” Phần Tiên liên tiếp ho ra mấy ngụm máu, toàn thân không ngừng run rẩy cả lên nhìn về thiếu niên trước mắt, một cảnh tượng đập thẳng vào mắt khiến hắn kinh ngạc không thôi.
Có lẽ, cảnh tượng này… hắn sẽ không cách nào quên đi cho được.
Chỉ thấy một thân bạch y nắm chặt trường đao trong tay, trên lưỡi đao còn có một con tiểu long màu đỏ rực không ngừng xoay vòng xung quanh, không thể nghi ngờ, đây… chính là Đao Hồn giác tỉnh!
P/s: ta cảm giác được, bộ truyện này sẽ kéo dài hơn 1000 chương, hắc hắc, đã gần 300 chương rồi mà main của chúng ta vẫn chưa tiến thêm một bước về tu vi, điều này mặc dù hơi chậm, nhưng đây là tác phẩm đầu tay của ta, cho nên ta muốn viết chậm rãi một chút, đa tạ các vị đã quan tâm theo dõi a.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!