Chương 287: Bước vào thiên kiêu bảng
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nửa canh giờ sau, thân hình của Nhất Minh biến mất không thấy, đối với những đối thủ ở bậc xếp hạng trước ngàn này, bọn hắn chuẩn bị trong thời gian dài như vậy Nhất Minh vẫn không có bất ngờ cái gì.
Dù sao đi nữa, bị một người có chiến tích kinh khủng như thế khiêu chiến, bất kỳ ai cũng phải cần chuẩn bị tâm lý một phen, đưa ra các loại đối sách cái gì, vân vân và mây mây.
Năm hơi thở thời gian rất nhanh liền trôi qua, chiến đấu bắt đầu, sau đó rất nhanh liền kết thúc!
Lần này Nhất Minh không có lựa chọn kéo dài thời gian mà chọn tốc chiến tốc thắng, một đao ra, hắn cố gắng kiểm soát lực lượng của đao hồn, nhưng đáng tiếc là vẫn không cách nào làm được.
Đao Hồn vừa bộc phát ra trong nháy mắt, tên võ giả liền không cách nào đứng vững cho được, hắn nhìn thấy một đầu tiểu long không ngừng xoay quanh trường đao của thiếu niên kia.
Mặc dù chỉ là một con tiểu long mà thôi, nhưng uy áp trên người thiếu niên phát ra khiến hắn kinh hãi không thôi, giống như có một đầu hung thú đang khóa chặt chính mình đồng dạng, điều này khiến nội tâm của hắn vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Cái gì là kế hoạch một hai ba, tất cả đều là gân gà!
“Con mẹ nó! Tên thiếu niên này lại kinh khủng như vậy?” hắn chỉ kịp toát ra một ý nghĩ như vậy liền biến mất không thấy, trên cổ ẩn ẩn có cảm giác đau đớn truyền tới, hắn mới nhận ra được, chính mình đây là bị người cho chém a!
Trái tim của hắn nhảy dựng lên kịch liệt không thôi, hắn chưa bao giờ cảm nhận được tử vong bao phủ gần kề như thế, cho dù là có chiến đấu với võ giả mạnh hơn chính mình đi nữa cũng không hề có loại cảm giác áp bách thế này, đây chính là lần đầu tiên a!
Rất may là đấu chiến đài có quy tắc của nó, chính mình mới có thể toàn mạng trở ra, nếu không thì hẳn là phải mệnh táng hoàng tuyền!
Suốt mấy ngày sau đó, Nhất Minh vẫn luôn tại đấu chiến đài bên trong đi tới đi lui, mỗi một lần khiêu chiến hắn đều cố gắng cẩn thận cảm nhận đao hồn một chút, hy vọng chính mình có thể tự do điều khiển cỗ lực lượng này theo ý muốn.
Hắn cũng không có trực tiếp khiêu chiến người cách hắn hai mươi vị , mà là chậm rãi khiêu chiến đi lên, gần một tuần trôi qua, Nhất Minh cơ hồ đã chiến gần trăm trận, trung bình một ngày hắn chiến đâu đó khoảng ba mươi trận rồi trở về nghỉ ngơi một chút.
Nhưng dù vậy, Nhất Minh vẫn chưa thể hoàn toàn điều khiển được cỗ lực lượng này, hắn có thể miễn cưỡng điều động theo ý mình một chút, nhưng muốn thành thục, e rằng cần phải mất thêm một đoạn thời gian a.
Đối với điều này Nhất Minh cũng không có gấp gáp cái gì, mặc dù nói chính mình có thể tùy ý phát ra đao hồn, nhưng muốn điều khiển được nó theo ý muốn mà nói, cũng không có đơn giản như vậy.
Bất tri bất giác, Nhất Minh hắn đã sinh hoạt tại thành này một tháng thời gian, trong vòng một tháng mà chính mình lại có biến hóa lớn như vậy, Thiên Đài góp công không nhỏ a!
Nhất Minh nhìn về đấu chiến lệnh bên trong, chỉ thấy xếp hạng của bản thân tăng lên rất nhiều, hiện tại đang xếp trước 300 vị, chiến tích thì càng không cần phải nói, 323 thắng không thua!
Nhìn vào chiến tích như thế này, cái tên “Minh Tôn” đã in sâu trong tâm của mỗi người võ giả bên trong, tại cảnh giới này, không ai là không biết cái tên này cả, mỗi khi có võ giả nhận được khiêu chiến, không thể nghi ngờ đều là làm sẵn tư thái bị miểu sát.
Có như vậy, đạo tâm mới có thể vững vàng hơn chút ít.
Mặc dù là chưa giao đấu qua, nhưng sự tích về thiếu niên “Minh Tôn” lan truyền không phải ngày một ngày hai.
Các võ giả bất kể ở bậc xếp hạng nào cũng đều bị một đao miểu sát, thậm chí có người không cách nào vượt qua được, triệt để lâm vào bóng tối bên trong, bản thân càng trở nên điên điên khùng khùng, không cách nào vực lên cho được.
Đương nhiên, đây chính là số ít mà thôi, đối với những người này không có ai sẽ phí tâm để ý tới, tinh thần kém như vậy làm sao có thể trở thành cường giả cho được?
Đến giờ khắc này, đa phần các thế lực ở Tây vực đều đang chú ý đến động tĩnh của Thiên Đài bên này, chỉ vì một thiếu niên mà các thế lực liên tục đều động thiên kiêu của nhà mình đến nơi này đọ sức một hai, muốn tìm cơ hội hiểu thêm một chút về cách mà tên thiếu niên này miểu sát các võ giả cùng cấp.
Nghe nói là một chuyện, nhưng tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác.
Có không ít thiên kiêu từ các tông môn, thế gia lần lượt tiến về Thiên Đài chờ đợi, đến thời điểm bây giờ, ai ai cũng biết người thiếu niên gọi “Minh Tôn” này nhất định sẽ bước vào thiên kiêu bảng, không sớm thì muộn mà thôi.
Mà theo cách tên thiếu niên này khiêu chiến mà nói, hẳn là còn cần thêm một chút thời gian a!
Xếp hạng trước 300, nếu như nguyện ý mà nói, hẳn là chỉ cần khoảng hơn mười trận khiêu chiến liền có thể tiến vào thiên kiêu bảng, nhưng theo tình hình này, e rằng cần phải mất thêm khoảng vài ngày thời gian.
Không vì cái gì khác, chỉ vì tên thiếu niên này đang khiêu chiến những người cách hắn không tới vài bậc xếp hạng a!
Mọi người đều không hiểu vì sao hắn lại làm như vậy, tất cả đều cho rằng thiếu niên này đang “hành hạ” con nhà người ta, cho nên mới làm ra cử động như thế.
Nhưng chỉ hắn mới biết được, chính mình còn cần thêm một chút thời gian để rèn luyện bản thân a, cho nên đành phải ủy khuất những tên võ giả này vậy.
Lại là một tuần trôi qua, Nhất Minh từng bước khiêu chiến, bản thân hắn từ bậc xếp hạng 283 đã chuẩn bị tiến vào 100 vị trí đầu!
Chiến tích của hắn cũng không có thay đổi cái gì, một đường quét ngang chưa từng bại một trận nào!
498 thắng không thua!
Đối với điều này, đám người liền trở nên kích động không thôi, ai ai cũng đều muốn nhìn thấy thiếu niên này chiến đấu như thế nào mà lại có thể quét ngang toàn bộ thiên kiêu bảng bên dưới như vậy, tất cả mọi người đều rất là hiếu kỳ về việc này.
Bởi vì chưa lên thiên kiêu bảng, cho nên không có ai biết được thiếu niên này chiến đấu như thế nào, chỉ có thể nghe được lời kể từ những tên võ giả bị Nhất Minh đánh ra bên ngoài kể lại, hắn chỉ xuất một đao người liền không có!
Kể như không kể!
Nhưng đám người cũng không có vì vậy mà thất vọng, bởi vì hiện tại, bọn hắn đã nhìn thấy cái tên “Minh Tôn” hiện rõ ở trên Thiên Kiêu Bảng phía trên!
Thân hình của Nhất Minh cũng vừa kết thúc chiến đấu, bản thân liền xuất hiện ở trên bình đài, đám người nhìn thấy đều lộ ra hưng phấn không thôi, cuối cùng tên này cũng chịu leo lên thiên kiêu bảng a!
“Thiên Kiêu bảng 100 vị, tính danh Minh Tôn, thế lực Quang Minh Điện, chiến tích: 499 thắng không thua!”
Nhìn thấy phía trên Thiên Kiêu Bảng đang khắc danh tự của chính mình, Nhất Minh liền lộ ra một vệt nụ cười, hắn cầm lấy đấu chiến lệnh dò xét một chút.
Vừa chiến đấu với tên xếp hạng thứ 100 của Thiên Kiêu Bảng xong, Nhất Minh liền ý thức được một điều, tên xếp hạng thứ 100 này so với những tên xếp hạng hơn 100 cũng không có khác biệt gì nhiều, nếu có khác biệt mà nói, trên người bọn hắn đều có pháp bảo hộ thân vô cùng cường đại.
Đối với Nhất Minh mà nói, bản thân hắn cũng không coi ra cái gì, đao hồn vừa ra, uy lực mà pháp bảo do võ giả phát động làm sao có thể so sánh cho được, toàn bộ đều không ngoại lệ bị từng đao trảm phá.
Nhất Minh nhìn thật sâu quy tắc một chút, cũng không có khác biệt gì nhiều, thay đổi giới hạn khiêu chiến từ hai mươi vị chỉ còn mười vị mà thôi, hay nói cách khác, Nhất minh hiện tại có thể khiêu chiến người xếp hạng thứ 90.
Thêm một quy tắc nữa, người khiêu chiến có thể tự do nhận thua mà không bị trừng phạt nào, nhưng người bị khiêu chiến sẽ không được nhận thua, hơn nữa cũng không được từ chối tiếp nhận khiêu chiến, nếu không sẽ bị coi là thua cuộc và xếp hạng sẽ rơi xuống một vị.
Minh bạch những điểm này, Nhất Minh cũng cảm thấy bình thường vô cùng, đây chính là trao cho những người khác một cái cơ hội, nếu không mà nói, một khi bị từ chối thì võ giả bên dưới sẽ không cách nào tấn thăng vị trí xếp hạng cho được.
Nhìn bên trong đấu chiến lệnh một chút, tại dòng Thiên Kiêu Điểm phía trên, Nhất Minh có thể nhìn thấy được chính mình thế mà có một điểm trên đó.
Đối với điều này, hắn cũng rất là rõ ràng, chính mình vừa khiêu chiến thành công tên xếp hạng thứ 100 đâu, cho nên có được thiên kiêu điểm cũng là bình thường a.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!