Chương 290: Diễn!
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Tới tới tới! Thiếu niên “Minh Tôn” cùng với người tại xếp hạng thứ chín mươi mốt chuẩn bị bắt đầu khai chiến, mọi người nhanh chóng đặt cược a!” một trung niên mặc một thân hoa phục thanh âm trầm thấp nhàn nhạt nói ra.
Người này không ai khác chính là một trong những người giữ gìn trật tự đặt cược tại bên trong Thiên Đài, bất kỳ ai có hành động không tuân thủ quy củ đều sẽ bị thế lực sau lưng người này để mắt tới, muốn sống sót cũng không phải dễ dàng như vậy.
Bản thân thiên kiêu đài sẽ có một cái danh sách chờ, mọi người đều có thể quan sát được trận tiếp theo sẽ diễn ra vào lúc nào và tại thiên kiêu đài có số hiệu bao nhiêu.
Nhìn thấy có người đứng ra chủ trì đặt cược Hổ lão cùng Mai Ngọc Long cũng không có chần chờ cái gì, cả hai đều chủ động áp cược Nhất Minh sẽ chiến thắng.
Nhưng cũng có phần lớn người áp cược tên thiếu niên gọi “Minh Tôn” này sẽ thua, bởi vì trước đó không có ai biết được hắn chiến đấu như thế nào, toàn bộ đều là “nghe nói” mà thôi, cho nên cũng không nghĩ rằng hắn có thể dễ dàng chiến thắng như vậy.
Bởi vì, xếp hạng thứ chín mươi sáu không ai khác chính là một thiên kiêu của Yêu tộc, mọi người đều biết được hắn chiến đấu thế nào, cho nên cảm nhận được tên thiếu niên này muốn chiến thắng là không có khả năng.
Đổi lại là Chân Nguyên cảnh giao chiến, cả hai còn có khả năng bất phân thắng bại, nhưng đây chính là võ giả giao chiến a, ngoài chém chém giết giết thì cũng không còn thủ đoạn nào, muốn phá phòng của Yêu tộc thì hầu như không có món binh khí Huyền cấp nào có thể làm được a.
Không đợi bao lâu, cuối cùng cũng tới lượt của Nhất Minh lên đài, chỉ thấy một cái vòng xoáy nhỏ bắt đầu hiện rõ trước mắt của hắn, cũng không có chần chờ, Nhất Minh liền tiến vào bên trong.
“Ca ca cố lên a!” thanh âm của tiểu Hà vang vọng ở phía sau, nghe thấy điều này, Nhất Minh xoay lại mỉm cười với nàng một cái rồi bước chân đi vào.
Tràn cảnh biến đổi.
Nhất Minh đã xuất hiện tại một chiếc lôi đài phía trên, quan sát một chút, không gian nơi này quả thật là rộng rãi rất nhiều, không thể nghi ngờ, lôi đài này là bố trí dành cho Chân Nguyên cảnh giao phong, cho nên rất là rộng lớn, võ giả muốn đi tới bình chướng của lôi đài thì đúng là si tâm vọng tưởng.
Nhìn thấy hai thân ảnh xuất hiện tại thiên kiêu đài số bảy, Tuyết Ngưng cùng tiểu Hà đều hướng mắt về nơi đó quan sát, tiểu Hà không ngừng cổ vũ cho ca ca của mình, nắm tay nhỏ không ngừng giơ lên cao, chiếc miệng nhỏ thì vẫn đang ngậm lấy cây kẹo đường không ngừng “ô ô” kêu to.
Giờ khắc này, có không ít người ở bên ngoài quan sát lấy trận chiến này, đây chẳng qua chỉ là võ giả tranh tài tại cuối Thiên Kiêu bảng mà thôi, nhưng bởi vì rất muốn biết thiếu niên “Minh Tôn” chiến đấu như thế nào, cho nên tất cả mọi người đều đang hướng mắt nhìn lại.
Ba mươi giây chuẩn bị trôi qua.
Chỉ thấy hai thân ảnh bắt đầu lao về phía trước, không ai có ý định thăm dò cái gì, hai người đang không ngừng giao phong.
Đối diện với thiếu niên “Minh Tôn” chính là một thanh niên toàn thân áo đen, trên người có từng tia khí huyết lưu động, ba mươi giây thời gian trôi qua, cả hai vẫn áp sát giao chiến không ai có ý định thoái lui cả.
Bên ngoài nhìn vào đều không có cảm nhận được áp lực từ hai người phát ra, tất cả chỉ là hai thân ảnh đang lưu động mà thôi, chỉ thấy Minh Tôn từng đao chém xuống, thanh niên áo đen cũng không có né tránh, mạnh mẽ dùng nhục thân đối cứng, từng tia khí huyết màu đỏ ngòm phát động mà ra.
Một khắc thời gian trôi qua, cả hai vẫn không ai chịu nhường ai, càng đánh, thanh niên áo đen càng lui về phía sau một chút, mãi cho đến một thời khắc, một đầu hung tượng bắt đầu xuất hiện.
Nhìn thấy cảnh này, tiểu Hà lo lắng không thôi, nàng ngửa mặt lên cau mày hỏi: “Tuyết Ngưng tỷ tỷ, ca ca hẳn là không có sao a?”
Tuyết Ngưng nghe vậy liền xoa xoa đầu của nàng, mỉm cười nói: “Yên tâm, ca ca của muội rất là mạnh!”
Nghe được câu trả lời như vậy, tiểu Hà cũng bớt lo lắng đi rất nhiều, tiếp tục quan sát trận chiến.
Nàng nói như vậy không phải là không có đạo lý, bởi vì từ đầu tới giờ không ai nhìn thấy thiếu niên “Minh Tôn” kia lui lại một bước nào, cho dù là thế công có ác liệt tới đâu đi nữa, thiếu niên kia vẫn có thể hóa giải được.
Nhưng giờ này, thanh niên áo đen sau khi biến ra chân thân liền không còn đơn giản như vậy, chiếc vòi của hung tượng không ngừng vung vẫy, khiến Nhất Minh không thể không né tránh mũi nhọn, sau đó chính là từng đao chém thẳng đi vào.
Tại bình đài bên ngoài có thể nhìn thấy được, đầu hung tượng kia đang chiếm thượng phong, khiến cho thiếu niên gọi “Minh Tôn” không ngừng lui về phía sau, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tên thiếu niên này hẳn phải thua không sai biệt lắm.
Tại khu đặt cược bên trên, Hổ lão cùng với Mai Ngọc Long vẫn bình thường không có gì lạ, vẫn ung dung ngồi xem trận chiến, một đám võ giả thì có vò đầu bứt tai, có người thì vui mừng hớn hở, tràn diện chia thành hai phe đối lập hoàn toàn a.
Ngay khi mọi người tưởng chừng như mọi chuyện sẽ kết thúc, chỉ thấy thiếu niên “Minh Tôn” kia vọt thẳng lên cao, một đao rơi xuống, cả người hung tượng liền tỏ ra thống khổ vô cùng, thân hình liên tiếp lui về phía sau, trên thân còn để lại một đường vết thương, máu tươi vẫy ra.
Cả đám người đều hoàn toàn ngơ ngác!
Không ai hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đang yên đang lành, đang bị hung tượng ép một đầu, tại sao bỗng dưng lại thay đổi rồi?
Do Thiên Đài ngăn cách cảm ứng, cho nên không ai biết được xảy ra chuyện gì, chỉ thấy tên thiếu niên “Minh Tôn” một đao chém xuống liền gây thương tích cho tên Yêu tộc kia, điều này khiến đám người kinh ngạc không thôi.
Phần lớn thanh âm tại bình đài giờ khắc này liền trở nên im lặng, trong một khoảnh khắc, tất cả mọi người đều như ngừng thở vậy, hai mắt không thể rời khỏi trận chiến kia.
Tất cả đều rất muốn biết, chuyện gì đã xảy ra, tại sao một đao vừa rồi lại có thể gây thương tích cho hung tượng kia a?
Nhưng cho dù nhìn thế nào đi nữa thì cũng không ai biết được là có chuyện gì, không đến nửa chung trà thời gian tiếp theo, chỉ thấy hung tượng mất máu quá nhiều, trên người đều là đầy thương tích, thiếu niên gọi “Minh Tôn” kia cũng lộ ra “chật vật” vô cùng.
Thanh niên yêu tộc liền thoái lui ra khỏi thiên kiêu đài, không thể nghi ngờ, người chiến thắng lại là tên thiếu niên gọi “Minh Tôn” kia!
Ngay khi kết quả chiến đấu công bố một sát na, một tràn hoan hô từ trên bình đài phát ra, một đám võ giả mừng muốn rơi nước mắt, suýt chút nữa thì cả gia tài đều tan thành cát bụi, khoảnh khắc “lên voi xuống chó” phải nói là tuyệt vời vô cùng.
Thân hình của Nhất Minh trở lại bình đài bên trên, có vô số đạo ánh mắt nhìn về phía hắn, nhưng lạ là, không có bất kỳ người nào sử dụng lực lượng thần hồn đi dò xét cả, đây không thể nghi ngờ chính là quy tắc của Thiên Đài bày ra.
Một khi bọn hắn sử dụng bất kỳ lực lượng nào tại bên trong phạm của Thiên Đài mà nói, đều được xem là vi phạm quy tắc, sẽ ngay lập tức bị Thiên Đài trấn áp, cho nên mọi người chỉ có thể dùng mắt thường để quan sát mà thôi.
Giờ khắc này, đám người có thể thấy được người thiếu niên này “chật vật” vô cùng, cả người đều như lung lay sắp đổ, miễn cưỡng lắm mới có thể đứng vững cho được.
Trong đầu đám người không khỏi toát ra một cái ý nghĩ: “Chẳng lẽ, những đao vừa rồi là hắn sử dụng bí thuật gì, cho nên mới có thể chuyển bại thành thắng như vậy?”
Nhìn vào cảnh tượng “chật vật” của thiếu niên Minh Tôn này, đa số mọi người đều nghĩ như vậy, đây có lẽ là phương hướng suy nghĩ khả thi nhất đi, một võ giả ngoài bí thuật ra thì nào có thủ đoạn gì nữa đâu.
Có không ít người đánh chủ ý vào trên người của thanh niên Yêu tộc kia, nhưng tiếc là không có ai đạt thành ý định, chỉ thấy thanh niên được một lão giả hướng về phía khách điếm mà đi, cũng không cho người khác cơ hội tiếp cận tìm hiểu tin tức.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!