Chương 307: Giới vực thần bí
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Một ngày này, thiên khung tựa hồ vẫn không có gì thay đổi, bầu trời vẫn là gió nổi mây phun, hắc vân vũ động, khiến cho bầu không khí tại bên trong thành trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều.
Có không ít thế lực muốn điều tra cho minh bạch chuyện này, đều tìm đủ loại phương pháp để tìm ra bí mật, thậm chí còn có thế lực trực tiếp tới khách điếm của Nhất Minh hỏi thăm sức khỏe một cái, nhưng đều bị cường giả của Quang Minh Điện cho chặn lại.
Theo bọn hắn thấy, nếu như thiếu niên Minh Tôn này có thủ đoạn như vậy, thì hẳn là do Điện Chủ truyền lại không sai biệt lắm, nếu không thì không cách nào giải thích được, cho nên bọn hắn nhất quyết không thể để đám người này can thiệp vào.
Những tên cường giả của các thế lực nhìn thấy kế hoạch của chính mình không thành, đành hậm hực quay người rời đi.
Huyễn Ma Tộc, tại một gian khách điếm bên trong.
“Âm nhi, con hãy thoải mái tinh thần đừng có kháng cự.” một nữ nhân mặc một thân y phục màu đen bên trên còn có từng cái đường viền màu trắng, toàn thân đều toát ra một loại mùi hương khiến cho người xung quanh cảm giác dễ chịu vô cùng nói ra.
Dáng người của nữ nhân này vô cùng tuyệt mỹ, đường cong uốn lượn có thừa, vòng eo như rắn, gương mặt được một loại khí tức thần bí che phủ nhưng cũng không cách nào ngăn cản được mỹ cuốn hút của nàng.
“Vâng, sư tôn!” Âm Quỳnh hít sâu một hơi, thả lỏng tâm thần.
Bàn tay trắng nõn của nữ nhân đặt vào trên đỉnh đầu của Âm Quỳnh, âm thầm thúc dục bí pháp nhìn vào bên trong, ngay lập tức, có hàng loạt tia sáng bắt đầu kéo dài về phía trước, trong chớp mắt, nữ nhân này đã xuất hiện tại thiên kiêu đài bên trong.
Trước mắt của nàng chính là một thiếu niên đang bắt đầu chạy vào bên trong một mảnh ma khí vô cùng dày đặt, vài hơi thở đi qua, hình ảnh bắt đầu cũng xâm nhập vào ma khí bên trong.
Thông thường mà nói, loại tình huống này là sẽ không phát sinh, bởi vì một Nhân tộc không có khả năng ở trong ma khí quá lâu, nếu không thì cơ thể sẽ dần dần bị tê liệt và không cách nào vận dụng được linh lực.
Chỉ thấy thân hình của thiếu niên dừng lại tại chỗ quay người về phía nàng, hình ảnh vẫn tiếp tục hướng về phía trước lao tới.
Bỗng dưng não hải chấn động một cái, một cỗ uy áp cực kỳ kinh khủng bắt đầu khóa chặt trên người, khiến hình ảnh bỗng dưng bị nhòe đi một cái, khi nhìn thấy rõ ràng thời điểm, thiếu niên đã đứng bất động, hình ảnh cũng đã biến mất không thấy.
Tại ngoại giới, nữ nhân dần dần mở mắt ra, một mặt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía đồ đệ của mình, đây chính là khoảnh khắc cuối cùng mà đồ đệ của mình nhìn thấy đi.
Trong khoảnh khắc đó, tâm thần của đồ đệ mình bị trấn áp trong nháy mắt, khiến cả người của nàng đứng yên tại chỗ không cách nào làm ra phản kháng, cho nên mới bị thiếu niên kia đánh bại như vậy.
“Sư tôn, thế nào?” Âm Quỳnh một mặt đang chờ đợi, nàng rất muốn biết chính mình vì sao lại bại dưới tên thiếu niên kia, chính nàng còn không biết vì sao, cho nên nàng rất là nóng lòng muốn biết.
“Nói làm sao đây…” nữ nhân trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói: “Trong khoảnh khắc con lao vào bên trong ma khí liền đã bị một cỗ lực lượng tinh thần khóa chặt, khiến tâm trí của con bị trấn áp trong một khoảnh khắc, lúc đó hắn liền ra đòn, cho nên ta cũng không nhìn ra được cái gì, chỉ biết nguyên nhân chính là như vậy.”
“Thì ra là vậy sao… thế nhưng sư tôn, một tên võ giả lại có thể thi triển ra thủ đoạn trấn áp tâm thần của người khác như vậy sao?” Âm Quỳnh nghi hoặc hỏi, nàng mặc dù cũng là võ giả, nhưng những thủ đoạn mê hoặc tâm thần chính là đặc thù của Huyễn Ma Tộc, cho nên nàng mới có thể làm được.
Nhưng điều này cũng đồng nghĩa là tiêu hao rất nhiều linh lực bên trong cơ thể, chiếu theo tình hình chiến đấu kéo dài như lúc đó, tên kia hẳn là không còn bao nhiêu lực lượng mới đúng.
“Cái này thì ta không chắc được rồi.” nữ nhân lắc lắc đầu, “Muốn trấn áp tâm thần của võ giả cùng cấp không phải chuyện dễ dàng, có một số công pháp sẽ có loại hiệu quả này, nhưng võ giả lại không cách nào tu luyện ra nổi.”
“Còn có một loại khả năng nữa, nhưng mà chính ta cũng không dám nghĩ đến…”
“Khả năng gì sư tôn?” Âm Quỳnh rất là hiếu kỳ hỏi.
Nữ nhân nhìn về đồ đệ của mình mỉm cười giải thích nói: “Con cũng từng giao thủ với những người tại bên trên thiên kiêu bảng, cũng có một số Nhân Tộc đi theo con đường binh tu, bọn hắn sau khi ngộ đạo liền có khả năng phát huy ra lực lượng không giống bình thường, điều này con hẳn là biết đến.”
Âm Quỳnh gật gật đầu.
“Chiếu theo tình huống của những Đao tu mà nói, bước đầu lĩnh ngộ đao ý có thể khiến cho bản thân kích phát ra một loại lực lượng có sức sát thương rất lớn, nếu một đao tu có thể ngộ tới bước này cũng có thể được coi là một thiên tài trong làng binh tu rồi.”
“Mà ta xem xét tên thiếu niên này sử dụng ra lực lượng không giống với những trường hợp trên, nếu như mang đi loại bỏ tất cả những yếu tố không có khả năng mà nói…"
"Thì còn lại, cho dù là “không có khả năng” đi nữa, đó cũng chính là sự thật!”
“Tên thiếu niên kia, thức tỉnh một thứ gọi là Đao Hồn!”
“Đao Hồn?” Âm Quỳnh nghe sư tôn mình giảng giải một phen khiến nàng kinh ngạc không thôi, nếu thật là như vậy, tên thiếu niên kia cũng giấu quá là sâu rồi đi, đã mạnh như vậy lại còn dùng chính mình làm đá mài đao, đây quả thật là không thể chấp nhận được a.
Nhìn thấy đồ đệ của mình kinh ngạc như vậy, nữ nhân liền mỉm cười nói: “Ta cũng không chắc là hắn có thức tỉnh Đao Hồn hay không, nhưng bảy tám phần chính là như thế, con không phải là đối thủ của hắn, cho nên cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy làm gì.”
“Sau trận chiến này e rằng con cũng đã có nhiều thu hoạch, hảo hảo lắng đọng một chút lại cách chiến đấu của chính mình, ta thấy, còn có một chút khinh địch, điều này đối với con đường sau này của con không có bất kỳ chỗ tốt nào, hảo hảo lắng đọng một phen đi.”
Dứt lời, thân hình của nữ nhân đã biến mất không thấy, bên trong gian phòng chỉ còn lại một mình Âm Quỳnh mà thôi, nàng ngồi lẳng lặng ở đó bắt đầu tiến vào trạng thái nhập định đi.
…
Ngay lúc cả đám người đang bàn tán sôi nổi về trận chiến giữa hai người Minh Tôn và m Quỳnh lúc, tại giữa thiên khung trên cao, một đoàn người đang đứng cách xa lẫn nhau nhìn ra bên ngoài giới vực.
Đoàn người này, một bên chính là đám người Quang Minh Điện lấy Tả hộ pháp cầm đầu, còn lại chính là cường giả của các thế lực tại Tây vực bên này, cả đám đều không có quan sát lẫn nhau, mà đưa ánh mắt về tinh không bên ngoài.
Cùng lúc đó, có rất nhiều cường giả tại các vực khác nhau đều lẳng lặng đứng giữa hư không quan sát, bọn hắn đều không nghĩ tới, lại có một cái giới vực đang chuẩn bị tiếp cận bản giới, dựa theo tốc độ này, e rằng không đầy ba tháng liền sẽ bay đến phụ cận.
Một đám cường giả tụ tập như vậy khiến cho thiên khung không cách nào giữ được bình tĩnh, cho dù chỉ là tiết ra một chút khí tức cũng có thể khiến cho cả giới vực trở nên đại biến, đây chính là sự cường đại của Thần Vương cảnh cường giả.
Tả hộ pháp riêng một mình đứng ở một bên, xung quanh cũng không có bất kỳ người nào tới gần, một đám trưởng lão của Quang Minh Điện thì đứng thấp hơn một chút, dù sao thì đám người của hào môn thế gia tụ tập nhiều như vậy, một khi bộc phát chiến đấu mà nói, bọn hắn không cách nào chạy kịp.
Lấy tu vi của bọn hắn, cũng không biết những người này là đang làm cái gì, tại sao lại tụ tập lại nhiều như vậy, chẳng lẽ là muốn vây công Tả hộ pháp hay sao?
Nhưng được Tả hộ pháp giải thích về sau, đám người mới minh bạch chuyện gì đang xảy ra, lấy tu vi của bọn hắn cũng không cách nào thấy được giới vực bên ngoài là tình huống như thế nào, không bằng hảo hảo ở một bên đứng ngốc là được rồi.
“Mai lão đầu, ngươi thấy việc này như thế nào?” một tên trung niên khoác trường bào màu xanh khí tức trên người như ẩn như hiện, nhìn về một phương xa mở miệng hỏi.
Mặc dù là cả hai cách xa nhau hơn ngàn dặm, nhưng đối với Thần Vương cường giả mà nói, đây chẳng khác gì là đứng cạnh bên nhau cả.
Một lão giả với trường bào màu trắng, đầu tóc bạc phơ đang tung bay trong gió, đôi mắt thâm thúy nhìn về giới vực bên ngoài nhàn nhạt lên tiếng: “Chưa biết được, dù sao thì chúng ta cũng không biết đối phương là địch hay là bạn.”
“Chúng ta đã cho ra cảnh báo nhưng tòa giới vực này không hề có ý định thay đổi phương hướng, rõ ràng chính là cố ý tiến về giới vực của chúng ta mà tới, nếu đã như vậy, chúng ta chỉ có thể làm trước vạn toàn chuẩn bị cho một cuộc đại chiến.”
Thanh âm của lão giả không quá to, nhưng với thần niệm lẫn nhau giao thoa, hầu như tất cả những cường giả tại trong giới vực đều có thể nghe được rõ rõ ràng ràng.
“Mai lão đầu nói có đạo lý, theo ta thấy, thụ động chờ đối phương hành động không bằng chủ động xuất kích, dù sao thì nếu có phát sinh đại chiến cũng sẽ không ảnh hưởng đến đám vãn bối phía dưới.” một thanh âm có chút già nua khác lại vang lên, tất cả mọi người nhìn lại đều không cảm thấy bất ngờ.
Tại Tây vực này nếu như chiến lực của ai cao cường nhất, đó chính là lão giả này không sai, mặc dù đồng thời đều là Thần Vương cảnh, nhưng chiến lực cũng có cao thấp khác biệt, không thể nghi ngờ vị lão giả hai tay ôm kiếm này đã đạt tới tình trạng xuất thần nhập hóa loại kia.
“Kiếm Vương đạo hữu nói không sai, nếu đã như vậy, ta sẽ cùng đạo hữu đi dạo một vòng, để xem tòa giới vực kia đang đánh cái chủ ý gì?” trung niên khoác một trường bào màu xanh ánh mắt lấp lóe, bản thân hóa thành một đạo thần quang hướng thẳng về phía ngoài giới vực lao đi.
Cùng lúc đó, Kiếm Vương lão giả nhoáng một cái đã biến mất tại nguyên địa, bản thân đứng tại trên một thanh cự kiếm trong chớp mắt đã ra bên ngoài tinh không.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!