Chương 334: Một đêm tiêu dao
Trăng sáng treo cao, cả tòa thành Liễu Tây vào đêm đều lộ ra náo nhiệt vô cùng.
Có lẽ là do chiến sự cho nên tụ tập rất nhiều tu sĩ tại nơi này, đèn đuốc sáng rực một mảnh, cả tòa thành đều có không ít tu sĩ của tam tộc đi dạo trên phố, tiếng reo hò, tiếng chào hàng vang vọng khắp nơi.
Thậm chí còn có không ít các tiết mục hấp dẫn sự chú ý của các võ giả khác, người nào người nấy đều thành quần kết đội cười nói rất là vui vẻ, hoàn toàn không hề giống như có chiến sự một chút nào.
Tại một tòa khách điếm xa hoa lộng lẫy, không ít tu sĩ ra vào liên tục, đặc biệt là người nào người nấy đều say mèm không thôi, dù là như vậy bọn họ cũng không có náo loạn cái gì, tất cả đều rất là thoải mái tận hưởng giây phút vui vẻ này.
Bên trong một gian phòng.
Nhất Minh cùng với Hổ lão đều là một mặt mộng bức nhìn lấy cô nương này, không biết từ đâu lại xuất hiện một người “thú vị” như vậy.
Hổ lão rất là nghi hoặc có phải hay không cô nương này có hảo cảm với công tử a, nếu không thì cũng không cần phải gia nhập một cái tiểu đội nhỏ bé như thế này.
Lấy tu vi của cô nàng hẳn là có thể tự mình dẫn dắt một đội, bây giờ lại hạ mình làm thành viên của đội Tiểu Hổ, bản thân lại không hề quan tâm tới chức vị đội trưởng này, điều này khiến Hổ lão rất là nghi hoặc.
Phải biết, chức vị đội trưởng có thể nhận được một chút đãi ngộ đặc biệt, tựa như hối đoái tài nguyên sẽ được ưu đãi hơn những võ giả bên dưới rất nhiều.
Chuyện tốt thế này mà cô nàng này lại không muốn, bản thân lại muốn gia nhập vào tiểu đội của chính mình, thật là khó hiểu a!
Nhớ lại trước kia, cô nàng này tự xưng họ Tô, chẳng lẽ nàng là thành viên của Tô gia?
Nếu là như vậy thì việc cô nàng không quan tâm tới chiến công hẳn là bình thường vô cùng, dù sao thì Tô gia cũng không phải bình thường gia tộc có thể so sánh.
Sau một trận ăn uống cùng với nhau, nhìn thái độ của cô nương này đối với Nhất Minh, Hổ lão ẩn ẩn có một chút suy đoán.
Tính cách của cô nàng này “sảng khoái” như vậy, hoàn toàn không hề có một chút câu nệ nào của một cô nương cả, nhìn thấy công tử nói chuyện thoải mái thế này, Hổ lão cũng không có nói thêm cái gì.
Cô nàng này hẳn là chỉ muốn chiến đấu cùng với công tử mà thôi, dẫu sao thì công tử cũng đã thức tỉnh đao hồn, một thiên kiêu như vậy ai lại không muốn kết giao cơ chứ?
“Nè nè, Minh Tôn huynh đệ ngươi làm sao có thể thức tỉnh đao hồn vậy? Có thể kể lại quá trình này cho ta nghe một chút sao?” Linh Nhi cầm lấy bầu rượu rót đầy một chén, ánh mắt nhìn về phía Nhất Minh tràn đầy tinh quang hỏi.
Nàng rất là hiếu kỳ về chuyện này, một võ giả lại có thể tại con đường binh tu tiến xa như vậy, nếu không có bí mật gì thì đánh chết nàng cũng không tin.
Giờ khắc này cả ba người đều đang tại bên trong một tòa tửu quán, tòa tửu quán này tại thành Liễu Tây quả thật là có danh tiếng nhất định, không vì cái gì khác, chỉ vì rượu tại nơi đây rất là thơm a.
Nàng mặc dù là Thần cảnh cường giả, bản thân cũng không có đi theo con đường binh tu, nhưng một thiếu niên còn chưa tấn thăng Chân Nguyên cảnh mà lại có thể giác tỉnh đao hồn, nếu nói nàng không hứng thú thì quả thật không cách nào nói nổi.
Nhất Minh nghe được điều này liền cười lên ha hả, hắn đối với tính cách của cô nàng Linh Nhi này cảm giác rất là yêu thích, không phải là dạng yêu thích giống như tình yêu nam nữ kia, cảm giác giống với việc tìm được một vị tri kỷ đồng dạng, nói chuyện rất là thoải mái.
Không nhu nhược, không yểu điệu, tính cách thẳng thắn, làm việc không quanh co lòng vòng, rất là hợp tâm ý của hắn.
Mà lại, Nhất Minh từ trên người của cô nàng này cũng không có cảm nhận được khó chịu gì, điều này nói lên cô nàng đối với chính mình cũng không có địch ý, xem ra là cô nàng này thật sự muốn kết giao với chính mình.
Nhất Minh cũng không có giấu diếm, bản thân mang toàn bộ những gì mình trải qua giảng thuật lại một lần.
Hắn rất khéo léo không nhắc tới thanh âm của phụ thân, chỉ đơn thuần giảng thuật lại những gì mình đã nhìn thấy và trải qua mà thôi.
Hổ lão cùng với Linh Nhi ngồi ở một bên không ngừng rót rượu cho hắn, cả hai người đều nghe say sưa ngon lành.
Hai người không nghĩ tới việc giác tỉnh đao hồn lại khó khăn như vậy, nếu không phải tận mắt nghe thấy thiếu niên này giảng thuật, nàng còn cho rằng đây là bịa ra đấy chứ.
Nghe Nhất Minh kể lại quá trình leo lên từng cái bậc thang, cảm xúc bên trong lòng của Linh Nhi hưng phấn không thôi, nàng không nghĩ tới, muốn giác tỉnh đao hồn lại phải nếm qua khổ cực như vậy?
Chẳng trách những tu sĩ có thể giác tỉnh đao hồn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay!
Nàng cũng từng chiến đấu với những người sử dụng đao, nhưng đao của những tên kia còn thiếu rất nhiều, muốn đạt tới trình độ giác tỉnh đao hồn hẳn là không có đơn giản như vậy.
Theo như thiếu niên này giảng giải, Linh Nhi có thể hiểu được, bản thân không những phải chịu đựng được uy áp rèn luyện, mà còn phải vượt qua được khảo nghiệm cuối cùng kia.
Mặc dù đây chỉ là nghe kể lại, nàng cũng không có chân chính trải qua những cảm giác đó, nhưng nếu ví dụ đứng trước uy áp của một vị Thần Quân không những không lùi mà còn tiến tới, quả thật là không có bao nhiêu tu sĩ có thể làm được.
Nghe tới đây, Linh Nhi cười to một trận, đôi môi đỏ mọng không ngừng vang lên ba tiếng “chậc chậc chậc”, bản thân không ngừng rót rượu uống cạn, rất là sảng khoái!
Hổ lão ngồi ở một bên nghe những cái này bản thân đều rất là rung động!
Mặc dù lão đã sống không biết bao nhiêu năm, nhưng khi nghe một vị thiếu niên làm thế nào thế nào để vượt lên toàn bộ những thế hệ đồng lứa, lão cảm giác chính mình dường như trẻ lại thêm một dạng.
Nhiệt huyết bên trong cơ thể không ngừng dâng trào, hận không thể lên trận cùng với địch nhân chém giết để thỏa lòng hưng phấn a!
Sau khi giảng thuật xong, Nhất Minh hướng về phía Hổ lão dò hỏi: “Hổ lão, không biết đội của chúng ta khi nào thì hành động?”
Hắn biết được, mỗi một tiểu đội đều sẽ thay phiên lẫn nhau tuần tra một phiến khu vực, để đề phòng địch nhân tiếp cận mà không hề hay biết, cho nên các tiểu đội đều được phân chia khu vực để canh gác.
Nếu như phát hiện địch nhân, một là truyền tin trở về cầu viện, hai là mang địch nhân chém giết tại chỗ nếu như có đủ khả năng.
Trường hợp địch nhân có cường giả xuất trận, Nhân tộc bên này cũng sẽ có tương ứng cường giả nghênh chiến, cho nên cũng không cần phải lo lắng bị cường giả của địch nhân tập sát.
Hổ lão nghe được câu hỏi này liền bắt đầu nghiêm túc trở lại: “Đội của chúng ta trước kia đã thực hiện việc tuần tra một lần rồi, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra hẳn là ba ngày nữa sẽ tới phiên đội chúng ta tuần tra, đến lúc đó công tử cứ việc theo sát ta là được.”
Nhất Minh nghe vậy liền gật gật đầu: “Nếu đã như vậy thì ba ngày sau ta sẽ tự mình đi tới doanh trại, trong thời gian này ta còn có một chút việc cần phải làm.”
Hổ lão nghe vậy cũng không ý kiến, bản thân liền mang một cái túi trữ vật giao cho Nhất Minh: “Đây chính là những linh thạch mà lần trước công tử giao cho ta mang đi đánh cược, tất cả tiền lời đều ở nơi này.”
Nhất Minh cầm lấy chiếc túi trữ vật cũng không có kiểm tra liền bỏ vào trong ngực, bản thân đứng dậy chuẩn bị cáo từ rời đi thì Linh Nhi làm một mặt vô cùng ủy khuất nói ra.
“Minh Tôn huynh đệ bây giờ rời đi sao?” thanh âm của nàng vô cùng trong veo, gương mặt bây giờ đều ửng đỏ cả lên, hai mắt đê mê rất là dễ thương.
Nàng còn tưởng ba người sẽ cùng nhau ra bên ngoài dạo chơi một hồi đâu, cảnh đêm của thành Liễu Tây chơi vui như vậy, bây giờ thiếu niên này lại rời đi trước, chẳng lẽ chính mình cùng với lão già này đi dạo chơi hay sao?
Nhìn thấy bộ dáng của cô nàng này như vậy, Nhất Minh mỉm cười nói: “Ta còn có chút việc cần phải bế quan một chút, ba ngày sau ta sẽ tự mình tới doanh trại, hai người thong thả.”
“Bế quan? huynh đệ ngươi chuẩn bị đột phá sao?” gương mặt của Linh Nhi bừng tỉnh trở lại, bộ dáng đê mê kia cũng đã biến mất không thấy, đôi mắt phát đầy tinh quang nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt hỏi.
“Ha ha, xem như vậy đi!” Nhất Minh cười to một tiếng cũng không có giải thích thêm, bản thân hắn bây giờ cần tìm một nơi để tiến hành lĩnh hội Huyết Thần Kinh.
Theo như tiến độ mà hắn quan sát, hôm nay chỉ cần quan sát một chút liền đã có thể hoàn toàn giải mã được quyển Huyết Thần Kinh kia, hắn không biết môn công pháp này rốt cuộc là thứ gì, nhưng nếu đã có liên quan tới văn tự cổ kia hẳn là không phải bình thường nha.
Cũng may là chính mình còn có ba ngày thời gian để lĩnh hội, nghĩ tới đây, Nhất Minh cảm thấy quyển công pháp này quả thật là hố cha, lần đầu tiên hắn xem một môn công pháp mà phải tốn gần nửa năm như thế.
Nếu không phải chính mình giác tỉnh đao hồn, tâm thần của bản thân cũng trở nên cứng cỏi hơn rất nhiều, e rằng sẽ phải tốn thêm không ít thời gian nữa mới có thể xem xong.
Nghĩ tới đây, Nhất Minh cũng không hiểu vì sao lại thành cái dạng này, hắn không biết điều này giải thích như thế nào, nhưng mỗi lần quan sát Huyết Thần Kinh thì lực lượng bên trong tâm thần của hắn liền tiêu hao rất nhiều.
Mất gần nửa năm thời gian hắn mới đi đến một bước này, đêm nay chỉ cần quan sát một lần, chính mình liền có thể bắt đầu tu luyện môn công pháp này rồi.
Nhớ lại trước đó, vị tiền bối kia nói với chính mình rằng mình chỉ có một năm thời gian, bây giờ thời gian đã trải qua gần một nửa, chính mình cần phải nhanh chóng tìm hiểu môn công pháp này mới được.
Mang theo tâm tình hưng phấn rời khỏi tửu lâu, Nhất Minh hướng về một phương hướng mà đi.
Nhìn thấy tên này hưng phấn như vậy, Linh Nhi liền biết lần đột phá này đối với thiếu niên hẳn là một việc quan trọng.
Theo như sư tôn nàng nói trước kia, trên người của tên thiếu niên này có một loại “khí thế vô địch”, nhưng bây giờ trong cảm giác của nàng, nàng hoàn toàn không có cảm nhận được cái gì.
Nếu không phải biết thiếu niên này có thể cùng với thiên kiêu của Long tộc tranh phong, hơn nữa còn mang đối phương đè lên đánh, nàng còn tưởng đâu là thiếu niên này chỉ là một tên võ giả bình thường mà thôi.
Nếu hắn không bộc phát ra sức mạnh thì e rằng không có người nào có thể cảm nhận được hắn bất phàm a, Yêu tộc bên kia có lẽ còn có thể cảm nhận được một chút lực lượng khí huyết đi.
Bây giờ biết hắn chuẩn bị làm ra đột phá, nàng đối với tên thiếu niên này càng thêm hứng thú, không biết sau khi hắn đột phá chiến lực có thể cùng với Chân Nguyên cảnh đối chiến hay không?
Dù sao thì một tên võ giả tại trong đại chiến này quả thật là không đáng nhắc tới, bất cứ khi nào cũng có thể vẫn lạc ngay lập tức.
Không nói tới võ giả, ngay cả Chân Nguyên cảnh nếu không cẩn thận bị dư ba của những vị cường giả tác động đến cũng phải tan xương nát thịt ngay lập tức, võ giả bên dưới cho dù là thiên kiêu đi chăng nữa cũng không có khả năng ngăn nổi những biến cố này.
Nghĩ tới đây, Linh Nhi thở dài một hơi, bản thân liền chia tay Hổ lão, thân hình liền thoáng một cái đã biến mất không thấy.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!