Chương 337: Để cho trăm ngàn năm sau...
Trong đêm tối, sau khi Nhất Minh rời đi khách điếm liền hướng thẳng ra bên ngoài thành Liễu Tây ngự không bay đi.
Trong hai ngày này hắn không ngừng dẫn động linh khí xông phá thập tứ mạch, dù có là trung phẩm linh thạch đi chăng nữa cũng không có khả năng trong vòng hai ngày liền xông phá bình chướng cho được.
Đối với điều này Nhất Minh sớm đã có dự đoán trước, cho nên hắn cũng không có xoắn xuýt cái gì, một đường hướng về một phương hướng ngự không mà đi.
Doanh trại của các đội đều được xây dựng tại bên ngoài thành Liễu Tây, dù sao thì số lượng tu sĩ tập trung về nơi này khá là lớn, cũng không có khả năng tử thủ tại bên trong tòa thành đi?
Cho nên các vị đại nhân mới lập một đạo phòng tuyến cách thành Liễu Tây không xa, mặc dù nói không xa nhưng đối với tu vi của Nhất Minh bây giờ muốn chạy tới cũng phải mất khá nhiều thời gian.
Cũng may là tại bên cạnh Chiến Bị Lâu có bố trí một tòa truyền tống trận, giúp cho các tu sĩ từ Chân Nguyên trở xuống có thể tùy thời sử dụng, nhưng số lượt cũng là có hạn, không phải lúc nào sử dụng liền lúc nào sử dụng.
Bởi vì đoạn đường đi tới quan ải đối với những Thần cảnh cường giả không coi là bao xa, nhưng những tu sĩ bên dưới muốn chạy tới cũng không phải trong một sớm một chiều có thể chạy tới cho được, chính vì vậy mới có tòa truyền tống trận này.
Một đường đi tới truyền tống trận bên này, Nhất Minh liền xuất ra lệnh bài thân phận mà chính mình đã tạo sách trước đó giao cho tu sĩ trông coi kiểm tra một chút.
Việc kiểm tra cũng không mất bao nhiêu thời gian, chỉ thấy một tên tu sĩ khắc họa một đạo ấn ký lên trên lệnh bài của chính mình sau đó trả lại.
"Được rồi, ngươi có thể đi vào!"
Cầm lấy lệnh bài quan sát một chút, bên trên lệnh bài giờ khắc này đã có một cái ký hiệu kỳ lạ được khắc họa trên đó, đây không thể nghi ngờ là đại biểu cho chính mình đã sử dụng truyền tống trận một lần, hẳn là trong thời gian ngắn sẽ không được sử dụng lại lần nữa.
"Đa tạ!" Nhất Minh cũng không có chần chờ, bản thân cảm tạ một tiếng rồi bước vào bên trong một cái vòng sáng chờ đợi một chút.
Thẳng đến có thêm sáu tên võ giả khác cùng tiến vào bên trong vòng sáng thì truyền tống mới bắt đầu được kích hoạt.
“Nhớ kỹ, khi tới bên kia cũng không cần trì hoãn, cứ hướng thẳng về hướng Tây mà đi là được, với tu vi của các ngươi thì hẳn là sau một ngày đường sẽ thấy được quan ải.” tên tu sĩ đứng ở bên ngoài vòng sáng đối với một đám người Nhất Minh căn dặn một câu.
Vừa dứt lời, Nhất Minh chỉ thấy toàn thân rung động một chút, bên dưới chân có vô số hào quang bắt đầu lóe sáng, từng vòng từng vòng đồ án bắt đầu phóng đại thành những chiếc vòng từ phía dưới chân dần dần dâng lên.
Mỗi vòng đồ án đều phát ra một đạo ánh sáng rất là rực rỡ, tổng cộng năm cái vòng đồ án xếp chồng lên nhau, theo trình tự từ nhỏ đến lớn dần dần phát động.
Tầm mắt của hắn cũng đã lập tức tối sầm trở lại, lúc mở mắt ra thì bản thân đã đứng bên trên một cái đỉnh núi, đại phong thổi tới khiến cho toàn bộ y phục của hắn bắt đầu tung bay, hai mắt của Nhất Minh chậm rãi mở ra cẩn thận đánh giá xung quanh một vòng.
Nương theo ánh mắt nhìn lại, Khí trời nơi này so với thành Liễu Tây bên kia đã hoàn toàn không giống, một giây trước chính mình còn tại bên trong tòa thành rất là náo nhiệt đâu, bây giờ lại là một bầu không khí đè nén rất là khó chịu.
Mặc dù là ban đêm nhưng Nhất Minh lại có thể thấy rõ, có một đoàn mây màu lục cực kỳ âm trầm đang bao phủ toàn bộ thương khung bên trên, rất là âm lãnh!
Nhất Minh hít sâu một hơi, tinh thần bắt đầu nâng cao cảnh giác, đây không phải là chiến đấu như tại bên trong thiên kiêu đài bên kia, đây chính là chiến trường, nơi này không dung cho bất kỳ ai có một tia sơ xuất nào, hắn cũng không muốn chính mình vẫn lạc ở đây.
Cẩn thận đánh giá phương hướng một chút, Nhất Minh đại khái liền có thể biết được chính mình cần đi về hướng nào, hiện tại còn một ngày thời gian để đi đường, chạy tới quan ải hẳn là vừa kịp thời gian cùng với Hổ lão tụ họp.
“Ta… ta cảm thấy chính mình dường như vừa làm ra một quyết định vô cùng ngu ngốc a!”
Ngay lúc Nhất Minh đang chuẩn bị ngự không bay đi thời điểm, một thanh âm run rẩy từ phía sau vang lên, hắn không khỏi hiếu kỳ quay lại nhìn một chút.
“Ta cũng thế, ta cũng thế!”
“Các ngươi đây là biểu hiện thế nào? Mới vừa rồi còn hăng hái đòi ra chiến trường giết địch đâu, bây giờ lại run rẩy như vậy còn ra thể thống gì?”
“Ngươi… ngươi không nhìn thấy sắc trời ở bên trên sao?”
“Chúng… chúng ta ở đây cách xa quan ải gần một ngày đường, mà… mà còn cảm nhận được áp bách như vậy, ngươi thử nghĩ nếu… nếu như chúng ta chính thức ra chiến trường sẽ là bộ dáng gì?”
Không thể không nói, lời này vừa ra liền khiến cho bốn tên võ giả đều phải trầm mặc lại, bọn hắn không phải là không biết nơi này nguy hiểm, nhưng bọn hắn dù sao cũng là Nhân tộc, địch nhân xâm lấn còn không anh dũng chiến đấu thì làm sao còn có thể sống sót?
Một thanh niên cầm trường thương trên tay nghe được lời này liền nhíu mày một cái.
“Ta đương nhiên là biết nơi này hung hiểm, nhưng là…” nói tới đây, sắc mặt thanh niên bỗng dưng nghiêm mặt nhìn chằm chằm đám người hèn nhát này.
Trường thương trong tay huy động một cái dựng thẳng trước ngực, thân thương cắm trên mặt đất ầm vang một tiếng, thanh âm vô cùng hùng hồn vang lên!
“Các tiền bối tại ở phía trước cùng với địch nhân không ngừng chém giết, ta chưa từng thấy các vị tiền bối e sợ qua bao giờ, thân là hậu bối như chúng ta phải lấy những vị tiền bối kia làm gương mà noi theo.”
“Ngày hôm nay nếu chúng ta không dũng cảm đối mặt chém giết địch nhân, trăm ngàn năm sau khi hậu bối của chúng ta nhìn lại quá khứ, ta e rằng ngay cả một cái tên để nhắc tới cũng không có!”
Thanh âm mặc dù không có vang vọng bao nhiêu, nhưng ngữ khí kia, gương mặt kia, tư thế anh dũng kia đã ngay lập tức khắc sâu vào trong não hãi của năm tên võ giả còn lại.
Bọn hắn không nghĩ tới, chính mình chỉ là e ngại một chút thôi đã khiến cho tên này nói ra những lời như vậy, lời lẽ tuy không phải đang trách móc bọn hắn, nhưng lại khiến cho bọn hắn nhìn thấy hậu quả của việc e ngại trốn tránh về sau là như thế nào.
Bỗng nhiên trên thân mỗi người tựa như có từng dòng lôi điện chạy qua đồng dạng, khiến cho toàn thân của bọn hắn đều tê rần cả lên!
Trong lòng của đám người đều đã nhấc lên sóng to gió lớn, cuộn trào mãnh liệt, từng dòng suy nghĩ trước đó đã biến mất không còn tăm hơi, cái gì là sợ?
Ha ha!
Nỗi sợ hãi tại trong lòng giờ khắc này đã biến mất không thấy, ánh mắt kia cũng đã không còn một chút thoái ý nào, chỉ còn là chiến ý ở bên trong, nhiệt huyết sôi trào hận không thể mang địch nhân chém thành muôn mảnh a!
“Huynh đệ nói đúng! Là ta không đúng, ta không nên hèn nhát trước kẻ địch như vậy.”
“Đúng! Kẻ địch có mạnh thì như thế nào? Ta mặc dù không phải cường giả đỉnh cao gì, nhưng ta muốn trăm ngàn năm sau, cái tên của ta sẽ được người người kính ngưỡng, vạn người khắc ghi!”
Năm tên võ giả nhao nhao biểu đạt thái độ của chính mình, tựa như bọn hắn chính là cường giả đỉnh cao tại thế giới này vậy, giờ khắc này không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản được bọn hắn lao lên chiến trường giết địch.
Nhìn thấy cảnh này, thanh niên cầm trường thương mới hài lòng gật gật đầu, hắn nhìn sang thiếu niên mặc bạch y đứng cách đó không xa mỉm cười nói: “Chiến trường hung hiểm vạn phần, có duyên gặp lại!”
Nhất Minh nghe được lời này liền có chút sững sờ, nhưng ngay sau đó hắn liền gật đầu đáp lại: “Bảo trọng!”
Thanh niên nghe vậy cũng không có nhiều lời, bản thân liền phóng lên cao hướng về một phương hướng bay đi, những tên kia cũng không ngoại lệ liền theo sát phía sau, tại nguyên địa chỉ còn lại mỗi một mình Nhất Minh vẫn đứng tại chỗ.
Hắn mặc dù không có quen biết thanh niên cầm trường thương này, nhưng nhìn bộ dáng kia, người thanh niên này hẳn là một người rất là chính trực a, lời lẽ kia, khí độ kia quả thật là khiến cho người ta bội phục!
Hắn vốn còn tưởng đâu đám người này chỉ là một đám bị ép buộc lên chiến trường mà thôi, sự thật dường như cũng không phải như vậy, những tên này ban đầu vốn là muốn lên chiến trường, nhưng khi tới đây thì đã cảm thấy đây là một quyết định vô cùng sai lầm.
Điều này khiến cho Nhất Minh có chút buồn cười!
Nhưng sau khi được người thanh niên cầm thương thuyết phục hai câu, hắn có thể thấy được chiến ý tại bên trong những ánh mắt kia hoàn toàn không giả chút nào, những tên này thật là muốn cùng địch nhân liều mạng a!
“Để cho trăm ngàn năm sau….. người người đều có thể nhắc tới sao?” Nhất Minh không ngừng lẩm bẩm trong miệng.
Không thể không nói, lời này của thanh niên quả thật là đánh trúng tâm khảm của tất cả mọi người, ai không muốn chính mình sau này đều lưu danh vạn cổ đâu?
“Tại trong Thiên Long giới của chính mình, cái tên “Minh Hà” quả thật đã lưu danh vạn năm!” hai mắt của Nhất Minh nhìn theo bóng người đi xa nghĩ thầm trong lòng, hắn đứng tại đỉnh núi mặc cho đại phong thổi tới, thân hình vẫn đứng bất động tại chỗ.
Một người lấy sức một mình chém tan Linh tộc đại quân, bản thân lại cùng với cường giả của Linh tộc không ngừng chém giết mới khiến cho Thiên Long giới tồn tại đến tận bây giờ.
Chiến tích khổng lồ như vậy quả thật là không cách nào xóa đi cho được, Nhất Minh cũng không biết vị “Minh Hà” này có diện mạo ra sao, nếu như có thể mà nói, hắn rất muốn gặp mặt vị này một lần để xem phong thái như thế nào.
Bật cười một tiếng lắc lắc đầu: “Ta đang nghĩ cái gì đây? Cường giả như vậy làm sao lại có khả năng cho ta gặp phải, huống chi thời gian của ta đã còn lại không nhiều!”
Bình phục lại tâm thần, Nhất Minh liền thả người nhảy lên không trung, biến mất vào trong bóng đêm vô tận kia.