Nhục Thân Thành Thánh

Chương 352 - Tỉnh

Chương 352: Tỉnh

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Ngay lúc này, tại bên ngoài Ám Điện.

Mộng Nguyệt đại nhân nhìn thấy trên thân của thiếu niên xuất hiện đầy rẫy vết thương, đây không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy điều này, cho nên cũng không có bất ngờ.

Mặc dù không có bất ngờ, nhưng lần này hoàn toàn khác biệt so với lần trước, nội tâm của nàng ẩn ẩn có chút lo lắng.

Ánh mắt không ngừng nhìn về thân ảnh thiếu niên đang ngồi xếp bằng tại trung tâm bình đài, xung quanh còn có một cỗ lực lượng rất là quỷ dị, khiến nàng không cách nào dùng thần niệm tra xét cho được.

Các vết thương trên người thiếu niên thế mà vô cùng dày đặc, cả thân thể dường như nứt toác cả ra, huyết dịch trên thân không ngừng tuôn trào ra ngoài, cả người biểu hiện như sắp chết bộ dáng, để nàng rất là lo lắng.

Nàng nhìn về một bên trong hư không, đôi môi xinh xắn khẽ dò hỏi: “Đại nhân, tiểu tử này không có việc gì chứ? Thần niệm của ta không cách nào dò xét cho được, đại nhân có biết chuyện gì đang xảy ra hay không?”

Chiếu theo trước kia mà nói, truyền thừa tại nơi này chỉ có hai người nhận được tư cách, thiếu niên này chính là người thứ ba có thể có lĩnh ngộ thâm ý tại bên trên bia đá kia.

Bình An Vương đại nhân trước kia đã nhận được truyền thừa, bản thân có lẽ đối với tình huống hiện tại có chỗ lý giải, việc này hỏi ngài ấy quả thật là gãi đúng chỗ ngứa.

Mà nghe được câu hỏi này, một thanh âm tại bên trong hư không bỗng dưng vang vọng, mặc dù không nhìn thấy thân ảnh người nói chuyện, nhưng thanh âm này đúng thật là của Bình An Vương không sai.

Thanh âm này khàn khàn, có chút không dễ nghe, để người khác nghe vào liền có cảm giác như chủ nhân của thanh âm đã trải qua vô số bi kịch đồng dạng, rất là tang thương.

“Cái này ta cũng không minh bạch, có lẽ là tiểu tử này đang kinh lịch một trận sinh tử đấu đi.” thanh âm khàn khàn chậm rãi vang lên.

“Sinh tử đấu?” Mộng Nguyệt có chút không hiểu, tên thiếu niên này không phải vẫn đang ngồi xếp bằng tại bình đài bên trên hay sao?

Dường như nhìn ra được nghi hoặc trên nét mặt của Mộng Nguyệt, thanh âm khàn khàn kia bỗng dưng cười ha ha hai tiếng, chậm rãi giải thích nói.

“Ta cũng không biết là cường giả như thế nào mới có thể làm được loại chuyện này, theo như cảm nhận trước kia của ta, lúc đó ta sinh hoạt tại bên trong một cái thế giới khác.”

“Ta tại thế giới đó vào sinh ra tử mới có thể khiến bản thân lột xác thuế biến, kinh lịch nhiều tràn chiến đấu, thậm chí còn có lúc ta sắp vẫn lạc tại trong thế giới kia.”

“Trước kia ta không biết bản thân của mình vì sao lại xuất hiện tại nơi đó, bây giờ nhìn xem tiểu tử này ta ẩn ẩn đã có một chút suy đoán, cái bình đài này chính là do một vị cường giả tại thời kỳ kia để lại, còn về việc để lại vì mục đích gì thì ta không biết được rồi.”

“Bây giờ xem ra, tiểu tử này e rằng cũng đang sinh hoạt tại bên trong thế giới kia đi, vết thương trên người của hắn hẳn là vừa trải qua một trận sinh tử chiến cho nên mới bị như thương như vậy.”

Mộng Nguyệt nghe giải thích như vậy trong lòng không khỏi thổn thức một trận.

“Cái bình đài này lợi hại như vậy sao? Nhìn xem tiểu tử này e rằng đang lâm vào mộng cảnh a, mộng cảnh thế mà cũng có thể khiến thân thể của hắn bị thương dành dạng này?” nàng thì thào nói nhỏ.

“Ha ha, ngươi nghi ngờ cũng là chuyện bình thường, ngay cả ta hiện tại mới biết nơi đây thế mà còn có loại chuyện này.”

“Trước kia ta chỉ nghĩ chính mình bị thương trong thế giới kia sẽ không liên quan gì tới thân thể, hiện giờ xem ra, là ta đã đánh giá thấp vị cường giả này rồi.”

Thanh âm khàn khàn mang theo ý cười nói ra.

Nàng không nghĩ tới, tên thiếu niên đang ngồi xếp bằng ở trên kia thế mà đang trải qua một trận kinh lịch như vậy.

Chỉ cần nhìn thương thế trên người mà nói, đã không phải những võ giả bình thường có thể chịu được.

Chiếu theo từng vết rách hiện rõ ra trước mắt, nàng không biết tên này đã kinh lịch một trận chiến như thế nào.

Hẳn là hắn phải đối đầu với một đối thủ vô cùng cường đại a, nếu không thì nàng không nghĩ sẽ có một võ giả nào có thể khiến hắn bị thương thành cái dạng này.

Nàng rất hiếu kỳ, không biết cái thế giới kia rốt cuộc là như thế nào, có thể để một tên thiếu niên trong vòng nửa năm làm ra tiến bộ thần tốc, xem ra là cùng với những trận chiến kia thoát không khỏi liên quan.

Hơn nữa, có thể ngăn chặn thần niệm của chính mình dò xét, cỗ lực lượng tại bên trên bình đài kia chí ít phải là Thần Quân cảnh mới có thể làm ra đến.

Mà theo tuế nguyệt trôi qua, nàng không biết cái bình đài này đã tồn tại bao lâu thời gian.

Nếu như nói cái bình đài này là từ vạn năm trước đã tồn tại cho tới tận bây giờ, nàng quả thật không tưởng tượng nổi, là cường giả như thế nào mới có thể khiến cho lực lượng của chính mình tồn tại trong vòng vạn năm vẫn chưa hề tiêu tan như vậy a.

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng không khỏi nhấc lên kinh đào hải lãng.

Nàng cũng rất nghi hoặc, thiếu niên kia bị thương như vậy, nếu như bản thân hắn vẫn lạc tại trong thế giới kia, bản thể tại thế giới này chẳng lẽ cũng vẫn lạc đi theo?

Điều này khiến nàng thật sự rất là tò mò, cho nên đành hướng về hư không nói lên nghi hoặc trong lòng.

Không đợi nàng chờ bao lâu, thanh âm khàn khàn tại trong hư không lần nữa vang lên.

“Nghi hoặc của ngươi cũng chính là nghi hoặc của ta, nói thật với ngươi, ngay cả ta cũng không cách nào dò xét thân thể của hắn, cỗ lực lượng kia hoàn toàn vượt xa khỏi phạm vi năng lực của ta.”

“Nếu như hỏi hắn có khả năng vẫn lạc hay không thì ta thật sự không biết, có thể có, cũng có thể không, ai biết được, ha ha ha!” thanh âm từ trong hư không cười to một trận, dường như đối với vấn đề này cũng không có lo lắng cái gì.

Mà cũng đúng thật là như vậy, đến loại cảnh giới như đại nhân này mà nói, chuyện sinh tử của một thiếu niên cũng không có quan trọng như vậy.

Hắn còn có thể sống sót nhận được truyền thừa đó là một chuyện tốt, nhưng nếu hắn không qua được thì cũng chẳng sao, dù sao thì Ám Điện cũng không phải chỗ làm từ thiện.

Mộng Nguyệt làm sao không nghe hiểu được thâm ý từ bên trong câu nói của vị đại nhân này đâu chứ.

Nàng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, nội tâm mặc dù lo lắng nhưng cũng không có vì đó mà sốt xắn quá lâu.

Tâm trạng rất nhanh liền bình thường trở lại, lẳng lặng ngồi xuống, bắt đầu đả tọa.

Đối với Nhất Minh mà nói, một năm thời gian có thể rất lâu, nhưng đối với một Thần cảnh cường giả mà nói, một lần bế quan chính là vài năm cũng là bình thường vô cùng, một năm đối với nàng không khác gì một cái chớp mắt cả.

Mà những chuyện xảy ra tại bên ngoài Ám Điện này, Nhất Minh cũng không hề hay biết.

Hắn mơ mơ hồ hồ chậm rãi mở mắt ra, toàn bộ khung cảnh đều là một mảnh đen kịt, xung quanh không hề có bất kỳ thanh âm nào, rất là tĩnh lặng.

Cả người của hắn đều không cách nào động đậy cho được, toàn thân đều đau nhức liên hồi, hắn có thể cảm giác rõ ràng đau đớn lan đến tận xương tủy ở bên trong.

Hắn tỉnh lại trong chốc lát, cảm nhận được toàn thân truyền đến cảm giác đau đớn, tiếp theo đó chính là bên trong tâm thần nhức nhói đến cực điểm, khiến hắn nhịn không được lần nữa ngất đi, tiếp tục lâm vào ngủ say.

Không biết trải qua bao lâu, Nhất Minh lần nữa chậm rãi mở mắt ra.

Lần này hắn cảm giác toàn thân đã tốt hơn rất nhiều, bên trong tâm thần truyền tới từng cảm giác nhức nhức, so với lần trước phải đỡ hơn rất nhiều, hắn không có tiếp tục ngất đi mà cố gắng để cho ý thức thanh tỉnh một điểm.

Trước mắt đều là một mảnh đen kịt không nhìn thấy cái gì, bỗng dưng lỗ tai của hắn giật giật một chút, toàn lực lắng nghe.

Từng thanh âm gào thét rất là nhỏ ở phía trên vọng xuống, tiếp theo đó chính là từng tiếng nổ nhỏ xíu vang lên, điều này khiến cho hắn có chút nghi hoặc.

Cho dù là nghi hoặc, hắn cũng không có mang chuyện này để ở trong lòng, bản thân không ngừng hồi tưởng lại tình huống trước kia.

Toàn thân của hắn đều cứng ngắc không có động đậy.

Hắn còn nhớ, lần cuối chính mình mất đi ý thức dường như là có một con độc xà lao về phía chính mình, tiếp theo đó…. tiếp theo đó xảy ra chuyện gì thì hoàn toàn không cách nào biết được.

Nghĩ tới đây, trong đầu Nhất Minh truyền tới cảm giác đau nhức dữ dội, dù là như vậy cũng so với trước kia tốt hơn rất nhiều, chí ít là hắn không có tiếp tục ngất đi.

Cẩn thận hít sâu một hơi, cảm giác khó thở đè nén khiến thân của hắn không còn chút sức lực nào.

Bản thân cứ nằm tại nguyên chỗ, trước mắt đều là một mảnh đen kịt, cảm nhận tình huống xung quanh, chính mình dường như đang nằm bên dưới lòng đất a!

“Mặc dù không biết khoảnh khắc cuối cùng kia xảy ra chuyện gì, xem ra là chính ta vẫn còn sống tốt a, ha ha ha!” trong lòng Nhất Minh rất là vui vẻ, chí ít là bản thân vẫn chưa có chết.

Mặc dù là thân thể không cách nào cử động, trên người còn có cảm giác đau đớn vờn quanh, qua một khoảng thời gian hẳn là có thể khôi phục trở lại.

Đối với tốc độ khôi phục của thân thể mình, Nhất Minh vẫn là biết rõ.

Chỉ cần hắn vẫn còn sống, dù cho thương thế có nặng như thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể nhanh chóng khôi phục trở lại.

Nghĩ tới đây, Nhất Minh cố gắng cử động tay trái một chút.

Cảm giác nặng nề đè nén lên toàn bộ thân thể, hắn muốn cử động quả thật là khó như lên trời, cả người tựa như đang vác một quả núi vạn cân, muốn động cũng không thể động.

Cẩn thận thúc dục lực lượng bên trong cơ thể, Nhất Minh cảm giác toàn bộ khí huyết của mình đều cạn kiệt hầu như không còn, lượng khí huyết còn lại trong thân thể chỉ vừa đủ để chèo chống sinh mệnh mà thôi, bản thân trải qua một trận tử kiếp vẫn có thể còn sống đã là vạn hạnh.

Mặc dù bên trong kinh mạch vẫn còn một bộ phận linh khí, nhưng số lượng thật sự quá ít, dù hắn có thúc dục bao nhiêu thì cũng không cách nào khiến thân thể cử động cho được.

Cả người đều lâm vào mệt mỏi, cảm giác đau đớn liên tục truyền tới khiến sắc mặt của hắn bắt đầu vặn vẹo, hắn thở dài ra một hơi, bản thân cũng không có cưỡng cầu.

Đối với trường hợp này, Nhất Minh chỉ có thể âm thầm lắc đầu, hai mắt dần dần nhắm lại, bản thân chậm rãi chìm vào giấc ngủ sâu.

Mặc kệ những tiếng động huyên náo ở ngoài kia, toàn bộ không gian xung quanh từ từ lắng lại, không còn âm thanh.

Màn đêm u tịch tiếp tục diễn ra, bao trùm toàn bộ Độc Lâm vào bên trong.

Từng thanh âm hắt hiu mang theo từng cơn gió chậm rãi thổi qua, sương độc tựa như một đầu lệ quỷ bắt đầu thôn phệ từng cái sinh mệnh, cho đến khi chỉ còn lại từng đống bạch cốt, lộ ra thê lương mà âm lãnh.

Bình Luận (0)
Comment