Nhục Thân Thành Thánh

Chương 364 - Xuất Huyết

Chương 364: Xuất Huyết

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Biến cố xảy ra khiến toàn bộ Độc Lâm dường như lâm vào tĩnh lặng, xung quanh không hề có bất kỳ ba động nào xảy ra, trong một khoảnh khắc, toàn bộ nơi này phảng phất như không còn âm thanh.

Toàn bộ mọi sinh linh tại bên trong Độc Lâm nhau nhau đưa mắt nhìn về một cái trụ chống trời, mang theo ánh sáng hàng lâm đại địa, tâm thần rất là rung động.

Ngay cả bạch y nữ tử nàng nhìn thấy cảnh này, trong lòng chấn động không ngừng, ẩn ẩn có chút suy đoán, đây hẳn là một vị Thần Quân tiền bối cùng với Linh tộc bên kia tranh phong, mới dẫn tới dị tượng thế này.

Chốc lát sau nàng thở sâu, mang cái suy nghĩ này đè xuống, tâm thần bắt đầu bình tĩnh trở lại, chuẩn bị mang thanh niên bên cạnh trở về quan ải.

Nàng cẩn thận quan sát một vòng, không còn cảm thấy bất kỳ khí tức của Linh tộc nào ở xung quanh, nàng mới bắt đầu thở ra.

Trong ánh mắt tràn ngập lo lắng, thân hình nhịn không được run run rẩy rẩy, chậm rãi đứng dậy, nàng nhẹ nhàng thúc dục linh lực ngự không lên cao, nhìn về phương xa, nội tâm không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ánh sáng từ phương xa chiếu rọi xuống dưới, dường như mang một mảnh khu rừng đen tối và hắc ám toàn bộ xua tan, dưới tầm mắt của nàng, phương xa là một mảnh tĩnh mịch, không hề có bất kỳ ba động nào phát ra, nguyên địa chỉ còn lại một bóng hình bạch y nữ tử lơ lửng ở đó.

Không trải qua bao lâu, từng trận ba động lại tiếp tục vang lên, nương theo ánh mắt nhìn lại, phương xa có có từng điểm ánh sáng không ngừng lấp lóe, khí tức phát ra ở đó hoàn toàn không phải nàng có thể can thiệp vào được.

Nhìn thấy cảnh này, nàng biết đây là có cường giả của Nhân tộc tiếp tục cùng với Linh tộc giao phong.

Toàn bộ Độc Lâm giờ khắc này cũng trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, cơn mưa vẫn tiếp tục rơi xuống, từng trận sương mờ cũng bắt đầu bao phủ bốn phương, cho dù có một chút ánh sáng ở nơi xa phát tán tới nơi này, cũng không thể khiến bóng tối thoái lui cho được.

Quan sát một lúc sau, nàng không hề nhìn thấy thân ảnh của thiếu niên, không biết là thiếu niên kia như thế nào rồi, một mình dẫn dụ một đám Linh tộc chạy đi, dưới áp lực như thế, hắn hẳn là không có sao a?

Bạch y nhẹ nhàng tung bay, mái tóc đen nhánh phiêu phù trong gió, một đôi mắt tràn đầy lo lắng không ngừng nhìn về phương xa, phảng phất như một nương tử đứng tại cửa ra vào trông ngóng phu quân bình an trở về.

Đại phong thổi tới cũng không khiến nàng cảm giác lạnh lẽo chút nào, lẳng lặng đứng ở nơi đó hồi lâu, nàng mới thở dài một hơi, thân hình chậm rãi hạ xuống bên cạnh thanh niên.

Chờ đợi hồi lâu, không cảm giác được có bất kỳ nguy hiểm nào tới gần, nàng mới mang theo thanh niên hướng ra phía ngoài Độc Lâm bay đi, chuyện mà thiếu niên đã nhờ vả, nàng nhất định phải hoàn thành mới được.

Thế là trong màn đêm, một bóng hình nữ tử mang theo một thanh niên bất tỉnh trên thân, nhẹ nhàng lướt qua tầng tầng rừng rậm, biến mất vào bên trong màn sương.

Đại phong thổi qua, để lại nguyên địa một mảnh sơ xác, không còn thứ gì.

Mà giờ khắc này, một trận biến cố vừa xảy ra ở trên thiên khung, Nhất Minh hắn cảm thụ vô cùng rõ ràng, cứ tưởng chừng như biến cố xảy ra khiến cho một đám Linh tộc không còn đuổi theo nữa chứ, ai ngờ đâu, bốn tên này tựa như giòi trong xương, theo đuổi không bỏ.

Thân hình của hắn xuyên qua tầng tầng rừng rậm, bản thân dường như thúc giục linh lực đến cực hạn để phi hành, thân thể tựa như một đạo u linh, tốc độ cực nhanh.

Dưới tình huống bình thường, bốn tên này hắn có thể dễ dàng chém chết tại chỗ, nhưng bây giờ không giống, khí huyết trên người chưa hoàn toàn khôi phục, ngay cả đao hồn cũng không cách nào kích phát ra được, cho nên hắn chỉ còn cách lựa chọn chạy trốn mà thôi.

Bản thân cũng không phải chạy bừa, hắn nhắm thẳng về phương hướng của quan ải mà đi, bản thân ở một bên vừa tận lực phi hành, một bên vừa hấp thu linh khí bên trong linh thạch, bổ sung tiêu hao.

Nhìn thấy tên Nhân tộc này thế mà liều mạng chạy trốn, hơn nữa phương hướng kia càng là hướng ra phía ngoài Độc Lâm mà đi, thân hình của mấy tên Linh tộc càng là tăng nhanh tốc độ, từng đạo thuật pháp mạnh mẽ oanh kích ra ngoài.

Một màn này để Nhất Minh hơi biến sắc mặt, mấy tên Linh tộc ở sau lưng thì còn tốt, nhưng tên nam tử Linh tộc có thân hình cường tráng kia quả thật là không bình thường.

Tốc độ của hắn so với chính mình quả thật không chênh lệch bao nhiêu, bây giờ càng là phát khởi công kích, đối diện với cỗ lực lượng này, thân hình của Nhất Minh bỗng dưng thoáng một cái, Quỳ Hoa Trục Nhật được hắn tận lực thi triển.

Tại thân hình của hắn rời đi trong một cái chớp mắt, oanh minh truyền ra, một cái bàn tay ẩn chứa lực lượng vô cùng quỷ dị rơi vào vị trí mà hắn vừa né tránh, một phiến khu rừng bên dưới bay tán loạn khắp nơi, bụi mù bốc lên bốn phía, nhấc lên xung kích rất là cuồng bạo.

Bốn đạo công kích cùng đánh chung một chỗ, với tình huống hiện tại của Nhất Minh, hắn không cách nào trực diện đối kháng cho được.

Cũng may là thân hình quyết đoán mau lẹ, bản thân liền đã rời khỏi nguyên địa hơn hai mươi trượng bên ngoài, nhưng đồng thời linh lực bên trong cơ thể cũng tiêu hao nghiêm trọng, cần tốn hai ba cái hô hấp để bổ sung trở lại.

Mà trong khoảnh khắc này, bốn đạo thân ảnh từ trong bụi mù phóng ra, càng là có tiếng hừ lạnh quanh quẩn.

“Nhóc con, ngươi còn chạy đi đâu, còn không mau mau thúc thủ chịu chết, đã xâm nhập vào Độc Lâm còn muốn rời đi, mơ tưởng!”

Lời nói vừa ra, bốn đạo thân ảnh đã rút ngắn một đoạn khoảng cách, ba tên ở phía sau, riêng chỉ có một tên nam tử là vọt thẳng về phía trước, tu vi của hắn cao nhất, cho nên tốc độ hoàn toàn vượt trội hơn ba tên còn lại rất nhiều.

Chỉ hai cái hô hấp dừng lại, thân hình của nam tử cùng với Nhất Minh đã rút ngắn chỉ còn vài chục trượng.

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của Nhất Minh lóe lên một tia hung quang, nhưng hắn cũng không có quay lại nghênh địch ý tứ, bản thân từ bên hông rút ra một nhánh gai nhọn, phóng thẳng về phía sau.

Đồng thời, cả người oanh một tiếng kích xạ vọt đi, chỉ còn lại một nhánh gai nhọn hướng về phía nam tử gào thét mà tới.

Nam tử linh tộc cười lạnh, càng là như vậy, hắn liền biết tên nhóc con này không chịu được bao lâu, ngay cả linh lực cũng không dám phóng thích ra bên ngoài, đây hẳn là tiêu hao nghiêm trọng rồi a.

Nhìn thấy gai nhọn gào thét mà tới, bên trên còn ẩn chứa một bộ phận linh lực ở bên trong, với tốc độ vừa rồi của hắn, bản thân muốn thay đổi lộ tuyến thoát khỏi gai nhọn bay tới là không kịp, bàn tay nhanh chóng huy động, một chưởng vỗ ra.

Không còn cách nào, ban nảy hắn rời khỏi bụi mù đã tăng tốc đến cực hạn, bây giờ muốn thay đổi phương hướng để tránh né gai nhọn là bất khả thi, nếu làm như vậy, tốc độ của hắn sẽ giảm lại, hắn cũng không muốn để cho tên nhóc con này chạy thoát khỏi nơi này.

Một tên Nhân tộc trọng thương tại dưới mí mắt của hắn chạy thoát, đây đúng thật là một sự sỉ nhục, mà lại, hắn cảm nhận được tên nhóc con này không tầm thường, nếu như có thể thôn phệ mà nói, tu vi của bản thân hẳn là tăng cao một mảng lớn.

Càng nghĩ, ánh mắt của hắn càng phát ra nóng rực, bản thân quát to một tiếng: “Ngươi chạy đi đâu?”

Một tiếng ầm vang nổ tung, gai nhọn liền bị một chưởng này oanh thành mảnh vụn, một trận bụi mù nổi lên, thân thể của hắn nhanh chóng xuyên thẳng vào bên trong.

Mà tại trong khoảnh khắc này, ánh mắt của Nhất Minh lộ ra hung quang, bản thân không nói hai lời quay ngược trở lại, trong miệng càng là cắn nát một khối linh thạch, đại lượng linh khí bỗng dưng trào ra như sóng thần, lập tức tràn ngập toàn bộ kinh mạch của hắn.

Trường thương trong tay nắm chặt, Quỳ Hoa Trục Nhật liên tục thôi thúc thi triển, một lần, hai lần, ba lần,... dòng lũ linh khí chỉ trong nháy mắt liền tiêu hao thấy rõ, bản thân liền hóa thành đạo đạo tàn ảnh biến mất tại chỗ, trên thân tản mác ra một cỗ lực lượng vô cùng sắc bén lao nhanh mà tới.

Mặc dù trên tay hắn cầm không phải là trường đao, nhưng bản thân đã lĩnh ngộ đao hồn, cho dù hắn có cầm binh khí nào đi nữa, trong tay hắn, đó chính là đao.

Hiện giờ hắn không thể phát huy ra toàn bộ sức mạnh, nhưng chỉ cần có thể kích phát cỗ lực lượng sắc bén kia, như vậy là đủ.

Ngay khi tên nam tử xuyên vào bụi mù một sát na, hắn cảm nhận được rõ ràng một cỗ nguy cơ ập đến, khiến da đầu của hắn dường như muốn nổ tung, thân thể ngay lập tức dừng lại, bản thân nhanh chóng thúc dục lực lượng bao phủ toàn thân.

Không còn cách nào, hắn không nhìn thấy được tràn cảnh phía trước, nhưng cảm giác nguy cơ để hắn không thể không làm ra ứng đối.

Bên tai truyền đến cảm giác oanh minh quanh quẩn, dường như có hàng vạn con chim đang không ngừng hót vang, trên người cảm nhận được da thịt của chính mình toàn bộ run rẩy, điều này càng khiến nội tâm của hắn rất là kinh hãi!

“Đây chẳng lẽ là…” trong đầu của hắn lóe lên một cái ý nghĩ.

Một tiếng oanh minh vang vọng, Nhất Minh mang theo trường thương xuất hiện ngay trước mặt của hắn, phòng hộ nhanh chóng ầm vang rung động, một người một thương đang mạnh mẽ đâm thẳng về phía trước.

Nhìn thấy là tên nhóc con này, đôi mắt của tên Linh tộc càng phát ra băng lãnh, thanh âm càng là quát chói tai một tiếng.

“Ngươi muốn chết!”

Vừa dứt lời, không đợi hắn làm ra phản ứng, trường thương trong tay huy động, cánh tay của Nhất Minh tựa như một cái máy khâu, trường thương mang theo lực lượng vô cùng kinh khủng liên miên rơi xuống.

Từng thương từng thương lấy tốc độ cực kỳ khủng bố bạo phát mà ra, liên miên không dứt, phảng phất như thiên hà vạn lũ lao nhanh, ngập trời thương ảnh hóa thành biển lửa nhấn chìm tất cả mọi thứ vào bên trong, toàn bộ cắn nuốt.

Huyết Chiến Bát Phương!

Thanh âm ầm vang rung động long trời, trong người của Nhất Minh phát ra từng trận nhiệt khí rất là nóng bức, dưới toàn lực bộc phát như thế này, tên nam tử Linh tộc quá là sợ hãi!

Bản thân vốn còn định ra tay phản kích, nhưng hắn còn chưa kịp hành động, phòng hộ trên thân chống không nổi hai cái hô hấp liền vỡ tan không còn.

Phòng hộ vỡ tan, từng điểm linh lực hóa thành quỳnh quang sáng tỏa lấp lánh, nhưng nó không hề giống với ánh sáng của hy vọng một chút nào, cảm giác tử vong bao phủ tới gần, hai mắt của hắn dường như muốn nổ tung, con ngươi trừng lớn, phảng phất như muốn mang khoảnh khắc này, toàn bộ nhớ kỹ!

Một thương thấu thể mà qua, tên nam tử Linh tộc càng là kinh hãi, miệng phun máu tươi, một tay nắm chặt thân thương, một tay vừa định phát khởi thế công, chuẩn bị liều mạng.

Nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh làm sao có thể để hắn toại nguyện cho được, một cước đạp cho thân hình của hắn bay ngược ra xa, trường thương cũng ngay lúc này rút ra khỏi người, máu tươi vẫy ra.

Biến cố xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt, ba tên linh tộc theo đuổi ở phía sau còn chưa kịp chạy tới, nhìn nam tử thế mà bị tên nhóc con kia một thương xuyên thủng, cả người phun ra máu tươi, ba tên linh tộc càng là kinh hãi không thôi.

“Ngươi muốn chết!”

Không có chần chờ, cả ba liền quát chói tai một tiếng, bức tốc lao tới, trên người càng là phát ra hưng phấn rất là nồng đậm, dường như muốn mang tên nhóc con này, xé thành từng mảnh.

Đổi lại là bình thường, bọn hắn chắc chắn sẽ không dám lỗ mãn, nhưng bây giờ nhìn thấy khí tức của tên nhóc con kia tán loạn như vậy, hiển nhiên là thụ thương rất nặng rồi.

Bây giờ còn không nhân hắn bệnh đòi mạng hắn, thì còn chờ đến khi nào?

Không nói hai lời, ba đạo thuật pháp từ phương xa gào thét mà tới, phảng phất lệ quỷ, muốn mang toàn bộ thân hình của Nhất Minh toàn bộ nuốt vào.

Phát giác được ba tên kia đến rồi, ánh mắt của Nhất Minh hờ hững nhìn tên nam tử Linh tộc, bản thân liền thúc giục linh lực nắm lấy trường thương lơ lửng quanh thân, bàn tay xòe ra, năm ngón tay giơ về phía trước, phảng phất thần linh, trấn áp hết thảy.

Huyết Thần Kinh cấp tốc vận chuyển, máu tươi từ trong người của tên Linh tộc nam tử không có rơi xuống đại địa bên dưới, chúng nó tựa như nhận được lời kêu gọi một dạng, cấp tốc hướng về phía Nhất Minh bay đến, trong miệng càng là thì thào một câu.

“Xuất Huyết!”

Nhìn thấy điều này, hai mắt của nam tử Linh tộc bỗng dưng trừng lớn, máu tươi ở trong ngực của hắn cũng bắt đầu rục rịch, dường như muốn thoát ly tự thân đồng dạng, một màn này khiến hắn quá là kinh hãi.

“Ngươi… ngươi… ngươi!”

Nam tử không nói nên lời, toàn thân vừa cố gắng giữ vững bản thân không rơi xuống, vừa cố gắng cưỡng ép huyết dịch trong người không trào ra bên ngoài, nhưng tất cả chỉ là vô ích.

Trong nháy mắt, toàn bộ huyết dịch tại trên người của hắn đều thoát ly thân thể, cả người đều hóa thành một bộ xương khô, chậm rãi rơi xuống.

Công việc của ta quá nhiều, thế mà vẫn cố gắng ngồi vào gõ chữ cho huynh đệ liều thuốc, mong các huynh đệ hiểu cho ta, hôm nay một chương a.

Bình Luận (0)
Comment