Nhục Thân Thành Thánh

Chương 368 - Từ Bỏ

Chương 368: Từ bỏ

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Đêm mưa tiếp tục kéo dài, thân ảnh của Nhất Minh tiếp tục xuyên qua tầng tầng rừng cây, những thực vật nơi này đều có kích cỡ vô cùng to lớn, hắn cũng không muốn bản thân hiển lộ tung tích, cho nên cứ ẩn tàng thân hình mà xuyên qua.

Trên con đường này, hắn không biết chính mình đã xuyên qua bao lâu, giờ khắc này, trong tầm mắt của hắn chỉ là một mảnh đen kịt, hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào, màn đêm kết hợp với sương độc bao phủ, muốn xác định phương hướng quả thật là khó như lên trời.

Hắn không biết chính mình có đi đúng hướng rời khỏi Độc Lâm hay không, vài canh giờ trước hắn chỉ thấy được một khu vực có ánh sáng lờ mờ chiếu rọi trên không, nơi đó hẳn là bên ngoài Độc Lâm, cho nên mới có ánh sáng chiếu rọi như thế.

Bây giờ trời hẳn đã vào đêm, thái âm bao phủ toàn bộ, cảm giác đáng sợ lại tiếp tục tăng thêm mấy lần, phảng phất muốn mang toàn bộ sinh linh tại bên trong khu rừng đều nuốt chửng đi vào.

Càng là xuyên qua rừng cây, Nhất Minh càng cảm giác được một tia không thích hợp.

Chính mình dường như đã bị lệch phương hướng rồi thì phải, bởi vì không muốn gây ra sự chú ý, hắn chỉ tiềm hành mà xuyên qua, bản thân tựa như một đạo u linh, hòa vào trong bóng tối.

Bản thân cứ đi dựa theo bản năng mà xác định phương hướng, xuyên qua mấy canh giờ, hắn càng cảm giác được xung quanh càng phát ra tranh đấu rất là kịch liệt, thanh âm rung động vang lên khắp nơi, trên không trung ở xa xa còn truyền tới từng tiếng gào thét rất là giận dữ.

Nhất Minh cũng không có đi quan tâm tới, điều cần làm bây giờ chính là chờ đợi thái dương lên cao, để hắn một lần nữa xác định đúng phương vị mà đi.

Bây giờ trong màn đêm giơ tay không thấy được năm ngón thế này, cứ tiếp tục đi tiếp cũng không phải là chuyện gì tốt, lỡ không may gặp phải Linh tộc cường giả, chính mình liền xong.

Nghĩ tới đây, thân hình của Nhất Minh hướng về một gốc đại thụ gần đó lướt tới.

Đến bên cạnh đại thụ, Nhất Minh đưa mắt nhìn qua, cái cây này so với bản thân phải to gấp trăm lần, từng tán cây tựa như từng cái móng vuốt, cả cái đại thụ giống như một đầu hung thú đang tiềm ẩn trong bóng tối, bất cứ khi nào cũng có thể phệ người đồng dạng.

Nhìn từng cái gai nhọn chĩa ra, bên trên còn có từng giọt nước đọng lại trên đó, hắn liền biết đây cũng không phải là giọt nước gì, đây hẳn là độc của đại thụ này đi, một khi có sinh vật nào trúng phải, bản thân không chết cũng tàn phế đi.

Những chiếc lá xung quanh cũng không giống bình thường, chúng nó đều giống như những chiếc răng cưa, không cẩn thận liền có khả năng bị thương ngay lập tức.

Nhất Minh đứng tại một tán cây bên trên, ánh mắt cẩn thận quét qua, nhìn thấy đại thụ cũng không có bất kỳ phản ứng nào, hắn liền yên tâm.

Trong nhận thức của hắn, những sinh vật bên trong Độc Lâm đều có khả năng tự động săn mồi, cho nên hắn đối với đại thụ vẫn rất là cảnh giác, chỉ cần có một tơ một hào nào không đúng, hắn sẽ ngay lập tức rời đi.

Bây giờ nhìn đại thụ cũng không có phản ứng, bản thân Nhất Minh liền âm thầm gật đầu, cái đại thụ này hẳn không phải là loại săn mồi kia.

Nghĩ tới đây, bản thân liền nâng lên trường thương, nhẹ nhàng xuyên vào bên trong đại thụ, mở ra một cái động nhỏ, bản thân liền bước vào bên trong, lặng lẽ ngồi xuống.

“Hôm nay coi bộ không cách nào trở về quan ải cho được, xem ra là trong lúc bất tỉnh, bản thân ta không biết vì lý do gì mà lại cách quan ải càng xa hơn a.” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, hắn nhớ trước đó chính mình xâm nhập vào Độc Lâm cũng không có bao xa, hẳn là dùng vài canh giờ liền có thể trở về.

Nhưng tình hình hiện tại lại nói cho hắn biết, vị trí hiện tại cách bên ngoài khu rừng hẳn là không có gần như tưởng tượng, muốn quay trở về quan ải e rằng cần thêm một đoạn thời gian.

Nếu đã như vậy, bản thân chi bằng ở tại nơi đây bế quan một chút, tại bên trong đại thụ mở ra một cái động nhỏ, tại trong màn đêm như thế này, chỉ cần không làm ra động tĩnh quá lớn, bản thân liền sẽ không có nguy hiểm.

Tại xung quanh khu rừng này cũng không có an tĩnh, khắp nơi đều có tranh đấu xảy ra, cũng không có ai rảnh tới mức đi dò xét một cái đại thụ để làm gì, đối với an toàn của bản thân, Nhất Minh vẫn là rất yên tâm.

Hắn chậm rãi xuất ra linh thạch xếp ở xung quanh, nồng độ linh khí tại bên trong Độc Lâm này giống như dị loại, khắp nơi đều tràn ngập độc khí, bây giờ lại có linh khí xuất hiện, đại thụ dường như cảm giác được bất thường, từng tán cây đều không ngừng đung đưa, giống như đang ra sức phản kháng vậy.

Nhất Minh cũng không có để ý tới đại thụ phản ứng, hắn chậm rãi hấp thu đại lượng linh khí cùng độc khí vào bên trong cơ thể, hai bút cùng vẽ, hai loại năng lượng liền ồ ạt tràn vào bên trong thân thể của hắn.

Ban đầu xông vào, cả hai đều giống như nước với lửa, không cách nào dung hòa lại cùng nhau cho được, một cái là linh khí tinh thuần, một cái là độc khí ẩn chứa thuộc tính đặc biệt ở bên trong, muốn dung hòa quả thật là không có khả năng.

Một loại là nhẹ nhàng tình cảm, giống như nước suối trong lành, một loại giống như là nguồn nước ô nhiễm, rất nhanh liền cắn nuốt toàn bộ, muốn biến nước suối trong lành trở thành ô nhiễm giống như mình.

Cảm nhận được hai nguồn năng lượng không ngừng phân tách đi ra, Nhất Minh cũng không có lo lắng, bản thân tiếp tục hấp thu đi vào, giọt tí tách vào lúc này rơi xuống, cả hai giống như được cải biến một dạng, một nguồn năng lượng mạnh mẽ theo từng đầu kinh mạch mà xông thẳng đi vào, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Nhất Minh lập tức dẫn dắt cỗ năng lượng này xông qua từng đầu kinh mạch, thẳng tới thập tứ mạch bên trong, bắt đầu xung kích.

Linh khí bên trong kinh mạch giống như thiên hà vạn lũ lao nhanh, toàn bộ những nơi đi qua đều bắt đầu nóng lên thấy rõ, hắn vận chuyển linh lực đạt tới cực hạn, một cỗ nhiệt từ trong thân thể bắt đầu phát tán đi ra, khiến cho một phiến khu vực trong đêm tối bỗng dưng nóng lên thấy rõ.

Đại thụ dường như cảm nhận được uy hiếp chí mạng, từng tán cây rung động không ngừng, đại phong phảng phất hiểu được người bạn của mình, từng luồng gió lớn cũng bắt đầu thổi tới, muốn mang cỗ nhiệt khí này cuốn bay đi xa.

Đồng thời, cơn mưa rơi càng lúc càng lớn, một trận mưa mang theo khí tức tử vong bao phủ cả một vùng Độc Lâm vào bên trong, rất nhiều võ giả Nhân tộc cảm giác được nơi này đáng sợ, nhao nhao thoái lui ra bên ngoài, để lại một mảnh khu vực tràn đầy âm trầm và đáng sợ.

Bên cạnh đó, có không ít võ giả Nhân tộc bị Linh tộc dây dưa kéo dài, bọn hắn nhìn thấy hoàn cảnh bắt đầu có lợi đối với chính mình, nhao nhao oanh ra thuật pháp, hướng về tổ đội Nhân tộc đánh tới, biến đêm mưa trở thành một đêm truy đuổi cùng đào vong, vô cùng ác liệt.

Trong khoảnh khắc này, chỉ cần có một tia do dự, bản thân liền sẽ thân tử đạo tiêu, không có bất kỳ một võ giả nào muốn bản thân chết ở nơi này, nhao nhao liều mạng chạy trốn.

Không biết đã trải qua bao lâu, tại trong một vùng đen tối thế này, muốn nhìn thái dương để nhận ra thời gian là việc không có khả năng, rất nhiều võ giả trên đường đào vong đã gặp không ít độc vật cùng với Linh tộc tập kích.

Dưới tình huống thế này, trừ khi là các tiểu đội trưởng tự thân xuất mã trấn áp, nếu không thì võ giả bên dưới e rằng sẽ phải tử thương không ít.

Nhưng tình huống cũng không phải lạc quan như thế, hầu như chỉ cần có khí tức của Chân Nguyên cảnh bộc phát, Linh tộc bên kia liền sẽ có cường giả đứng ra ngăn chặn, muốn trợ giúp những võ giả bên dưới quả thật là khó như lên trời.

Không biết có phải trùng hợp hay không, hai thân ảnh một nam một nữ đang không ngừng liều mạng phi hành, bản thân xuyên qua tầng tầng rừng rậm, hướng ra phía ngoài mà đi.

Càng chạy về phía trước hai người càng phát ra không thích hợp, bởi vì nơi này vốn dĩ rất là lạnh lẽo, bây giờ bọn hắn lại cảm giác được nhiệt độ tăng lên thấy rõ, mà càng tiến về phía trước, nhiệt độ càng phát ra nóng hơn rất nhiều, điều này khiến hai người không biết phải làm sao.

“Sư huynh, phía trước dường như có gì đó không bình thường…” một nữ tử với sắc mặt trắng bệch, thanh âm có chút run rẩy nói ra.

Tại trong màn đêm này, không dễ nhìn thấy diện mạo của nàng, nhưng mùi hương lan tỏa trên người lại khiến cho các nam tử cảm giác thoải mái rất nhiều, đặc biệt là tại bên trong hoàn cảnh này, có thể giữ được tinh thần thoải mái là điều rất quan trọng.

Bên cạnh của nàng, một nam tử với một thân khí tức không tầm thường, hiển nhiên là đã đạt tới cực hạn của võ giả, khí tức trên người hùng hồn đến cực điểm, hắn mang theo nữ tử một đường phi nhanh, không hề dừng lại.

Nghe thấy nữ tử nói như vậy, hắn đương nhiên là nhận ra khác thường, nhưng bây giờ quả thật là không còn cách nào, cả tổ đội chỉ còn lại hai người sống sót, bây giờ càng là dừng lại, cả hai liền sẽ phải chết ở nơi này.

“Quả thật là không bình thường, nhưng chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục tiến về phía trước, trừ phi…” nói tới đây, ánh mắt của nam tử bỗng dưng lóe lên hàn mang.

Tại trong tình huống bình thường thì không sao, nhưng bây giờ chính là thời khắc sinh tử, ai sinh ai tử, không cần lựa chọn a?

Nhận thấy được ánh mắt của nam tử truyền ra cảm giác băng lãnh, toàn bộ tâm thần của nữ tử dường như muốn nổ tung, nàng không phải là đồ ngốc, đứng trước cục diện sinh tử thế này, tự bản thân sống sót mới là vương đạo.

Tu vi của nàng không cao, hôm nay đi theo các vị sư huynh sư tỷ trong tông môn tiến về nơi này, bây giờ chỉ còn lại nàng và vị sư huynh này sống sót, có thể chạy xa như vậy, một phần cũng là do vị sư huynh này kéo theo nàng phi hành.

Với tu vi của bản thân, nàng muốn thoát khỏi đám Linh tộc là không có khả năng.

“Sư huynh…” thanh âm của nàng dần dần yếu ớt, một đôi mắt ẩn chứa tuyệt vọng không nói nên lời, nàng cũng không biết phải nói cái gì, không lẽ kêu sư huynh kéo theo chính mình để cùng chết chung?

Nàng chậm rãi đưa mắt về phía sau lưng nhìn lại, nơi đó còn có ba đạo khí tức so với sư huynh của mình không hề kém chút nào, nếu chiếu theo tình huống này tiếp tục diễn ra, không qua bao lâu nữa thì cả hai liền sẽ bị đuổi kịp.

Dù sao thì kéo theo chính mình phi hành, sư huynh cũng chịu áp lực thật lớn, nếu như là một mình sư huynh chạy đi, hẳn là còn có thể có con đường sống a?

Nghĩ tới đây, ánh sáng tại trong lòng của nàng dường như đã hoàn toàn dập tắt, nàng không còn một chút hy vọng nào nữa, trong đôi mắt kia, chỉ là tuyệt vọng.

“Sư huynh… bỏ muội lại đây đi thôi.” nàng chậm rãi mở miệng nói ra, đôi mắt nàng lộ ra một vệt ý cười, chiếc miệng nhỏ càng là giương lên, phảng phất như tiễn biệt người sư huynh của mình.

Bình Luận (0)
Comment