Chương 390: Liên sát
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhất Minh đứng tại khu rừng bên dưới, bản thân phảng phất như một đầu độc xà, một đôi mắt mang theo một tia hàn quang nhìn lên phía trên.
Hai tên Linh tộc ở phía trên giờ khắc này còn chưa phát giác ra cái gì, vẫn đang đánh nhau túi bụi.
Nhưng theo gốc độc thảo này biến mất trong nháy mắt, mùi hương ở chung quanh liền biến mất không còn, dường như cảm nhận được bất thường, cả hai đều oanh kích ra một chưởng, bản thân lập tức lui về phía sau, đưa mắt nhìn xuống khu rừng bên dưới.
Từ xa xa nhìn lại, có thể nhìn thấy được tại vị trí của gốc độc thảo, nào có còn bóng dáng của nó?
Mắt thấy gốc độc thảo mà chính mình đang cực lực tranh giành liền biến mất không thấy, hai tên Linh tộc liền lập tức giận dữ, bản thân liền quát to một tiếng, thân hình nhanh chóng lao xuống phía dưới, muốn dò xét minh bạch chuyện này.
“Là ai? Là ai dám ngang nhiên phổng tay trên của ta, đúng thật là muốn chết!”
Một màn này, để sát cơ của hai tên Linh tộc trào ra mãnh liệt, tu vi ầm vang bộc phát, thình lình đều là võ giả đỉnh phong, cả hai đều không cách nào giữ lại, thẳng tiến xuống khu rừng bên dưới.
Trong nhận thức của bọn hắn, nơi này hẳn là không thể nào có Nhân tộc chạy tới cho được, nếu như có người ra tay cướp đoạt, hẳn là tộc nhân của mình không sai.
Mà lại, vừa rồi cũng có độc vật làm ra công kích, bọn hắn chỉ tưởng đó là do độc vật đang tóm con mồi mà thôi, bởi vì trong cảm giác, bọn hắn hoàn toàn không cảm nhận ra được còn có người nào ẩn nấp ở quanh đây.
Bây giờ độc thảo đã bị người cho cướp không còn hình bóng, điều này để hai tên Linh tộc giận không chỗ phát tiết!
Thế là hai tên Linh tộc với tốc độ cực nhanh, không đầy vài cái hô hấp liền đã tiếp cận vị trí của gốc độc thảo ban nảy, ánh mắt phun trào ra lửa giận, quan sát một vòng.
Ngay lúc bọn hắn đến gần vị trí của gốc độc thảo trong nháy mắt, hàn mang tại bên trong ánh mắt của Nhất Minh lóe lên, thân thể đột nhiên tăng tốc.
Một bóng người phảng phất như u linh tại trong màn đêm soẹt qua, loại tốc độ này, vượt ra khỏi hai tên Linh tộc phán đoán, bọn hắn cứ nghĩ thực lực của đối phương chẳng đâu vào đâu, chỉ có như vậy mới làm ra trò lén lút hái quả đào như thế.
Nhưng giờ khắc này, đạo u linh kia cho bọn hắn cảm giác hoàn toàn không giống, thực lực của đối phương rõ ràng không bình thường, thần sắc của bọn hắn quá là kinh hãi, sắc mặt còn chưa kịp làm ra biến hóa, thân ảnh của Nhất Minh đã đến bên cạnh của một tên Linh tộc trong đó.
Thanh âm từ trong miệng của Nhất Minh nhàn nhạt vang lên: “Tên thứ nhất!”
Trường thương mang theo hàn quang quét ngang, đầu lâu bay lên trong sát na, thân thể của hắn hung hăng đâm thẳng lên người của tên Linh tộc bên cạnh, khiến thân hình của hắn đồng thời bay ngược ra sau, sắc mặt mang theo một tia kinh hãi giờ khắc này mới hiển lộ đi ra.
Máu tươi từ trên người của tên đồng bạn văng tung tóe khắp nơi, tên Linh tộc bị va chạm giờ khắc này mới kịp làm ra phản ứng, hai tay nhanh chóng huy động, một chưởng oanh thẳng vào thi thể của tên đồng bạn, xuyên thẳng ra phía sau.
Nhưng để hắn không ngờ là, một chưởng vừa kịp oanh ra ngoài, bên cạnh liền truyền tới một thanh âm bén nhọn xuyên thủng vào trong tai, sắc mặt của hắn bỗng dưng trắng bệch, đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy một thanh tiểu kiếm mang theo hàn mang bức người, gào thét mà tới.
Cảm giác tử vong tràn ngập trong lòng khiến con ngươi trong mắt của hắn bỗng dưng trừng lớn, toàn bộ thân thể vào giờ khắc này đều run lên, nỗi sợ hãi lan tỏa toàn thân, ngay cả đồng tử cũng không cách nào che giấu được đại khủng bố trong lòng.
Thanh tiểu kiếm mặc dù rất là nhỏ bé, nhưng tốc độ cùng với lực lượng từ trên đó phát ra khiến hắn cảm giác được đại khủng bố tới gần, thanh âm gào thét bén nhọn truyền vào trong tai, hắn rất muốn làm ra phản ứng ngăn chặn trở lại, nhưng hai tay vừa đánh ra một chưởng, hoàn toàn không cách nào làm ra cử động tiếp theo kịp cho được.
“Tên thứ hai!”
Thanh âm kêu thảm cũng không kịp phát ra, tiểu kiếm trực tiếp xuyên thẳng qua đầu lâu của hắn, một chiếc lỗ hổng ngay lập tức hiện ra, xương cùng thịt đều trong nháy mắt vỡ vụn không còn, máu tươi cuồng phún ra bên ngoài, thân thể ầm vang ngã xuống mặt đất, không còn động đậy.
Làm xong những điều này, bàn tay của Nhất Minh giơ về phía trước trảo một cái, tiểu kiếm ngay lập tức rơi vào trong tay, không chút nghĩ ngợi nào, ánh mắt của hắn liền nhìn sang một phương hướng, thân thể bỗng dưng cử động, thanh tiểu kiếm ở trong tay liền lấp lóe hàn mang, phi tốc hướng thẳng về phương hướng kia gào thét mà đi.
“Tên thứ ba!” ngay khi thanh âm của Nhất Minh vang lên một sát na, thân hình cũng theo đó biến mất ngay tại chỗ.
Nhìn thấy được một ánh hào quang hướng về phía chính mình bay tới, tên Linh tộc đang nấp ở phía sau một gốc đại thụ liền bỗng dưng trợn to hai mắt.
Cảm giác tử vong dường như muốn hóa thành thực chất, phảng phất như có một đầu quỷ ảnh ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, trên thân còn tản mác ra một loại chết chóc vô cùng nồng đậm, nó bao khỏa ra một phiến khu vực vào bên trong, che lấp hết thảy sinh cơ, dường như muốn mang hắn dìm vào bên trong bóng tối vĩnh hằng vậy.
Cảm nhận được điều này, một loại cảm giác không tên bỗng dưng cuộn trào mãnh liệt trong lòng của hắn, phảng phất như hồng giang đại hải lao nhanh, hóa thành sóng lớn ngập trời, cuồn cuộn không dứt.
Hắn không nói hai lời, bản thân đứng dưới cỗ lực lượng này hoàn toàn không có lực hoàn thủ, hắn tinh tường một điều, chính mình một khi ở lại đây, hẳn phải chết không có chỗ chôn.
Bản thân ngay lập tức lui về phía sau, né tránh thanh tiểu kiếm đang lấy tốc độ cực kỳ khủng bố gào thét bay tới.
Một tiếng oanh động truyền ra, đại thụ liền chia năm xẻ bảy, tiểu kiếm liền không có dừng lại, thẳng tắp xuyên ra phía sau.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt của tên Linh tộc trợn to, bản thân liền thiêu đốt tinh huyết hóa thành một đạo lục quang né tránh mũi nhọn, tiểu kiếm tựa như một đầu thiểm điện lướt qua trên thân của hắn, máu tươi vẫy ra, cũng may là không có ảnh hưởng đến tính mạng.
Tên Linh tộc quá là sợ hãi, nếu không phải bản thân làm ra quyết đoán, bây giờ không chừng đã là một bộ thi thể.
Không đợi hắn kịp suy nghĩ bao lâu, cũng trong khoảnh khắc này, một ánh trường thương mang theo khí tức cực kỳ lăng lệ từ bên cạnh của hắn phóng tới.
Cảm giác tử vong lại lần nữa tràn ngập trong lòng, da đầu của hắn dường như muốn nổ tung, sắc mặt giờ khắc này đã không còn chút máu, bản năng xoay người nhìn lại, đã thấy trường thương phảng phất như một đạo mũi tên không ngừng phát hỏa, trực tiếp xuyên thủng.
Không hề cảm nhận được một chút đau đớn nào, thân thể của tên Linh tộc tựa như đậu hũ một dạng, một thương xuyên thẳng qua người để lại trước ngực của hắn một đạo lỗ hổng, máu tươi từ bên trong không ngừng phóng ra.
Cảm nhận được thân thể truyền tới cảm giác ướt đẫm, hai mắt của hắn chậm rãi nhìn xuống, trong mắt rõ ràng không cách nào che giấu được vẻ hoảng sợ tột đỉnh, hắn không dám ở lại nơi này, thân thể tựu muốn phi tốc chạy trốn, hắn muốn sống, muốn sống…
Nhưng vẫn là quá muộn.
Thân hình chạy ra không tới mười trượng, thân thể run rẩy liên hồi, máu tươi ở bên trong vẫn không có đình chỉ, cảm nhận được sinh cơ phi tốc trôi qua, sắc mặt của hắn giống như tro tàn, hoảng sợ, kinh hãi, tuyệt vọng, chết chóc,... tất cả đều tại cùng một khuôn mặt hiển lộ đi ra, trông dữ tợn mà vặn vẹo vô cùng.
Không tới ba hơi thở về sau, thân thể tựu rơi xuống bên dưới, không còn động đậy.
Liên sát ba tên Linh tộc về sau, thần sắc của Nhất Minh cũng không có một chút biến hóa nào, nhưng thân thể lại không cách nào chịu được, vết thương ở trên thân lại lần nữa rách ra, huyết dịch chảy dài trên thân liền hòa vào cơn mưa chảy xuống bên dưới.
Với thương thế trên người, hắn chỉ có cách bộc phát ra toàn bộ lực lượng, một kích diệt sát, nếu kéo dài thời gian, bản thân e rằng sẽ phải lật thuyền trong mương.
Cũng chính vì điều này mà vết thương trên người lại lần nữa rách ra, nhưng bây giờ không ngại, kéo theo thân thể đau đớn dần dần bước tới từng bộ thi thể, bàn tay chậm rãi xòe ra, một khối lại một khối huyết cầu được hắn giữ chặt trong tay.
Bản thân không nói hai lời liền ngay lập tức mang ba khỏa huyết cầu bắt đầu luyện hóa, huyết dịch bên trong huyết cầu hóa thành từng đầu sợi tơ bắt đầu len lỏi vào bên trong thân thể của hắn, cảm giác đê mê kia lại lần nữa hiện ra.
Để giữ bản thân tỉnh táo, Nhất Minh liền đã có chuẩn bị từ trước, bản thân liền ngay lập tức cắn nát đầu lưỡi, tâm thần vào lúc này mới bình tĩnh trở lại.
Từng đầu sợi tơ cũng bắt đầu dung nhập vào bên trong thân thể, hóa thành năng lượng bắt đầu thắp sáng từng sợi huyết tơ ở bên trong, gần chín trăm sợi huyết tơ đang ảm đạm vô quang, nó đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu tỏa ra hào quang óng ánh.
Một sợi, hai sợi, ba sợi,... thẳng tới gần trăm sợi huyết tơ bắt đầu sáng tỏa, Nhất Minh cảm giác được khí lực của thân thể đã khôi phục được một chút, nhưng vỏn vẹn chỉ là một thành lực lượng mà thôi, miễn cưỡng có thể để cho thân thể hoạt động bình thường, không có trở ngại.
Các vết thương trên người cũng bắt đầu được khí huyết uẩn dưỡng, chậm rãi khép lại, đau đớn trên thân cũng dần dần lắng xuống, ngay cả đầu lưỡi cũng bắt đầu cảm giác dễ chịu hơn không ít.
Chậm rãi cử động thân thể một chút, từng tiếng xương kêu “ken két” vang lên, khí huyết khôi phục một thành khiến hắn thoải mái hơn một chút.
Bản thân liền tại trên thân của ba tên Linh tộc tìm tòi, bỗng dưng cảm giác được cái gì, thần sắc của Nhất Minh khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, lông mày bỗng dưng nhíu lại.