Nhục Thân Thành Thánh

Chương 408 - Ám Dạ Thiên Nhãn

Chương 408: Ám dạ thiên nhãn

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Tại bên trên cấm khu, lôi vân xuất động, từng đoàn mây đen bắt đầu tụ hợp mà đến, một mảnh hắc vân bao phủ mấy chục trượng ở trên không, nhường cho rất nhiều cường giả của hai phe đều đưa mắt nhìn về phương hướng bên này.

Vốn tại một phiến khu vực âm u đầy tử khí như thế này, bọn hắn không có khả năng nhận ra động tĩnh ở một nơi xa như thế, nhưng quả thật là không còn cách nào khác, bởi vì đoàn lôi vân kia, quá là chói mắt.

Một đoàn hắc vân có lôi vân vũ động ở bên trong, ở bên ngoài cấm khu, rất nhiều Chân Nguyên cảnh tu sĩ đều có thể nghe được thanh âm này rõ rõ ràng ràng.

Nhưng dù là như vậy, bọn hắn cũng không có quan tâm quá nhiều, bởi vì so với thanh âm nhỏ bé kia, từng thanh âm oanh động ở nơi đây càng phát ra mãnh liệt hơn rất nhiều.

Duy chỉ có Thần cảnh cùng với Thần Quân cường giả mới nhận ra một chút khác thường, đặc biệt là Thần Quân.

Thần niệm của Thần cảnh cường giả cũng không cách nào dò xét vào bên trong cấm khu, nhưng Thần Quân thì lại khác.

Chỉ trong một cái ý niệm, toàn bộ Độc Lâm đều tựa như lòng bàn tay của những vị đó, không cách nào che giấu, đặc biệt là bên trong cấm khu kia lại bị oanh phá một cái lỗ thủng, cho nên thần niệm rất nhanh liền quét qua một vòng.

Cảm nhận được khí tức nhỏ bé từ bên trong hai dãy núi phát ra, thanh âm của Thần Quân nhanh chóng truyền vào trong tai của tất cả Thần cảnh bên dưới.

Đang lúc chiến đấu còn giữ lại dư lực, toàn bộ Thần cảnh cường giả của Nhân tộc đều bỗng nhiên chấn động một cái, não hải oanh minh, bản thân đều dừng lại một chút, hai mắt trợn to dường như đang nghĩ tới cái gì.

Nghe được Thần Quân dụ lệnh, tất cả Thần cảnh ẩn ẩn có chút suy đoán, bên cạnh đó cũng có rất nhiều người lộ ra vẻ chấn kinh, nhưng rất nhanh liền quẳng sang một bên, tất cả đều hướng về Linh tộc Thần cảnh đánh tới, một bộ không cho bọn hắn thoát khỏi bàn tay bộ dáng.

Cũng ngay vào lúc này, Linh tộc Thần cảnh cũng nhận được Thần Quân dụ lệnh, toàn bộ rút vào bên trong cấm khu, mang hai con chuột nhắt kia cho bóp chết.

Nhận được dụ lệnh này về sau, rất nhiều Linh tộc vừa định làm ra phản ứng, nhưng cũng không cách nào ngờ tới, Nhân tộc bên kia lại ào ạt xông lên, từng đạo công kích tựa như phô thiên cái địa phóng ra, khiến bọn hắn không cách nào rút lui cho được.

Nhìn thấy chiến cuộc biến hóa thế này, thiên khung bỗng dưng vang lên một tiếng hừ lạnh, phảng phất như kinh lôi ầm ầm nổ vang, cuốn sạch toàn bộ chiến trường ở bên dưới, nhấc lên phong bạo vô cùng mãnh liệt.

Một cỗ năng lượng cực kỳ khủng bố hướng về bên trong cấm khu, trùng sát mà đi.

Nhất Minh đang bế quan cũng nhận ra khác thường, hai mắt của hắn nhanh chóng mở ra, trái tim càng là phanh phanh đập mạnh, khí tức bỗng dưng tán loạn khiến hắn nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn cố gắng cắn chặt răng xông ra phía ngoài, hai mắt tràn đầy xích hồng nhìn về thương khung phương xa.

Hắn cảm nhận rõ ràng tại nơi đó có một loại sát khí giống như đại khủng bố để mắt tới chính mình, khiến toàn bộ tâm thần của hắn oanh minh tột đỉnh.

Nhưng trong nháy mắt, đồng dạng cũng là một tiếng nổ kinh thiên động địa, thương khung biến sắc, tất cả phảng phất như chìm vào hắc ám.

Trong nháy mắt này, Nhất Minh cảm giác chính mình dường như chết đi một dạng, toàn bộ đều không còn cảm giác, ngay cả lỗ tai của bản thân cũng chảy ra máu tươi, hai mắt tối sầm lại, huyết dịch từ trong thất khiếu chảy ra, thân thể tựa hồ lung lay sắp đổ.

Ý thức của hắn cũng trong khoảnh khắc này biến mất, nhưng sau một cái chớp mắt, thanh âm bén nhọn mơ hồ truyền vào trong tai của hắn, loại sát khí kia cũng đã biến mất không thấy, hai mắt tràn đầy mơ hồ bắt đầu thấy được ánh sáng, máu tươi từ trong miệng không ngừng phun ra.

Hắn nhanh chóng vận chuyển linh lực toàn thân, bộc phát ra bên ngoài.

Một dòng linh lực phảng phất như bài sơn đào hải xông ra, cùng lúc đó đao hồn cũng được hắn đồng dạng phát động, huyết sắc chiến y ngay lập tức xuất hiện trên thân.

Giờ khắc này nhìn lại, toàn bộ thân hình của Nhất Minh đều được bao phủ bởi một tấm bình chướng mơ hồ, bên trong còn có từng tia huyết sắc chiếu rọi, phát ra hào quang óng ánh, hình thành một cái chiến y, bao bọc toàn thân.

Cuối cùng chính là một đầu tiểu long đỏ rực xoay quanh thân thể, không ngừng du tẩu, mỗi nơi đi qua, ẩn ẩn bên trong còn có một tiếng gào thét kinh thiên động địa phát ra, chấn động cửu tiêu.

Mà tất cả những điều này, đều được bao phủ bởi một vòng bạch quang khổng lồ, đây chính là linh lực của hắn bộc phát mà thành, cả người đều được linh lực bao phủ vào bên trong, phảng phất như một đầu bạch long, sừng sững ở giữa.

Nhất Minh cố gắng bình phục lại khí huyết bên trong thân thể, vừa rồi hắn cảm giác chính mình dường như bị một đại khủng bố để mắt tới, nhưng không hiểu sao vẫn có thể còn sống cho được.

Hắn đối với những chuyện này cũng không còn quan tâm, vào giờ khắc này, hắn cố gắng kìm chế lại khí huyết đang lăn lộn ở bên trong, máu tươi từ trong hai mắt, lỗ tai, mũi và miệng đều để lại một vết máu thật dài ở đó, phối hợp với một đôi mắt tràn đầy hung ác kia, quả thật là khiến cho người ta không rét mà run.

Hắn nhìn chằm chằm vào thương khung bên trên, cánh tay chậm rãi nâng lên, lau đi máu tươi trên miệng, một thân khí tức giờ khắc này đều đã đạt tới cực hạn, hắn không hề giữ lại một chút nào.

Linh tộc tại bên trong cấm khu cũng không phải bị mù, ngay khi nhận ra luồng khí tức này, rất nhiều Linh tộc đều trùng điệp mà tới, hơn nữa bọn hắn đều đã nhận được dụ lệnh của Linh Quân, cho nên toàn thể đều nhao nhao xuất động.

Ngay cả tên Linh tộc lão giả lúc trước cũng không có ngoại lệ, lão nhanh chóng hóa thành một đạo lục quang phá không bay đi, trong mắt sát cơ càng phát ra nồng nặc không gì sánh được, mỗi nơi đi qua, cả đám võ giả Linh tộc đều nhao nhao né tránh, không dám tới gần.

“Ầm ầm ầm ầm” từng tiếng chấn động kịch liệt vang lên, theo đó chính là bốn đạo khí tức từ trong cấm địa ở các nơi phóng lên tận trời, hóa thành từng đạo lưu quang hướng về phía dãy núi bên này bay tới, tốc độ kinh thiên.

Cảm nhận được điều này, Nhất Minh làm sao không biết chính mình đây là gây ra chuyện lớn rồi?

Vào giờ khắc này, hắn vẫn còn nghĩ chuyện này chính là do bản thân ngưng luyện ra hơn một ngàn sợi huyết tơ gây nên, bởi trong cực hạn của Luyện Thể Quyết, bản thân chỉ có thể ngưng luyện ra chín trăm chín mươi chín sợi huyết tơ mà thôi.

Nhưng bây giờ hắn đã có một cái suy đoán khác, theo bản thân thực lực tăng lên, thập ngũ mạch được khai mở, ngay cả cái gọi là cực hạn, chính mình cũng có khả năng phá vỡ.

Cảm nhận được bốn phương đều có năm đạo khí tức cường hoành xông đến, hơn nữa tất cả đều là Chân Nguyên cảnh, rất may là trong cảm nhận của Nhất Minh, nơi này dường như không có Thần cảnh cường giả thì phải.

Điều này quả thật là một chuyện tốt, hắn cũng không biết thực lực của chính mình rốt cuộc ở vào tình trạng gì, phải đánh một chút mới biết được.

Nhìn về thương khung bên trên, nơi đó cũng không còn đại khủng bố dòm ngó tới, Nhất Minh triệt để đem tâm thả xuống.

Hắn không cần nghĩ cũng biết, đây chính là có các vị tiền bối của Nhân tộc ra tay ngăn cản, nếu không thì chính mình tuyệt không có khả năng còn sống.

“Ha ha.” Nhất Minh nhìn qua năm đạo khí tức lấp lóe ở phương xa, khóe miệng liền nhếch lên một vệt cười lạnh, trong mắt còn có từng tia tơ máu nổi lên, sát khí càng là không cách nào giữ lại cho được, triệt để tuôn trào!

“Không đánh được ngươi, chẳng lẽ còn không đánh được đám chó của ngươi sao?" thanh âm của Nhất Minh cất chứa đại lượng sát khí cùng băng lãnh.

Đại phong thổi qua, mang theo từng tiếng gào thét vô cùng khủng bố, phảng phất đang cùng hắn reo hò, trợ uy cho hắn vậy.

Nhất Minh cũng không có hướng về phía bọn Linh tộc xông tới, cũng không có thu hồi khí thế trên người, bạch long bao phủ bên ngoài, huyết quang chiếu rọi bên trong, cùng với hỏa long truyền ra từng tiếng gầm gừ vang vọng, hắn thả người tung bay lên trên, một đôi con ngươi tràn đầy huyết sắc xuyên thủng màn đêm, từ từ đứng tại bên trên đỉnh núi.

Đại phong thổi qua, phất lên mái tóc của hắn, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ mà tràn đầy sát tính, đôi mắt kia, hung quang trào ra không gì sánh được, hắn đứng ở đó, lẳng lặng chờ đợi.

Bình Luận (0)
Comment