Chương 410: Kiếp vân nổi giận (2)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Cho đến khi bàn tay kia chuẩn bị tới gần trong chớp mắt, hai mắt của Nhất Minh nheo lại, thân thể tiến về phía trước một bước bước ra, bước chân rơi xuống một sát na, lực lượng từ trong thể nội ầm vang bộc phát.
Linh lực hóa thành một đầu bạch long bao bọc thân thể vào bên trong, huyết sắc chiến y phát ra hào quang óng ánh, cùng với tiểu long vờn quanh thân thể, thẳng tới cánh tay, gào lên một tiếng.
Lực lượng cường đại tựa như núi lửa ầm vang nổ tung, thân thể của hắn phảng phất như lưu tinh phá không bay tới, sắc mặt càng là phát ra dữ tợn, hai mắt tràn đầy tơ máu, hiển nhiên là sát cơ kia đã khiến toàn bộ thân thể của Nhất Minh không cách nào chịu nổi.
Một tiếng oanh động truyền khắp bốn phương tám hướng, một quyền oanh kích ra ngoài, bàn tay mang theo lục sắc hỏa diễm sinh sinh mẫn diệt, triệt để tan thành mây khói.
Trước kia hắn đối đầu với tên Chân Nguyên cảnh sơ kỳ, bản thân còn chưa hề bước vào luyện thể tầng chín, bây giờ thực lực so với trước kia càng là không cách nào so sánh.
Thể nội thập ngũ mạch ẩn chứa linh lực mênh mông, khí huyết trên thân càng là ngưng tụ hơn một nghìn sợi huyết tơ, bản thân càng có đao hồn gia trì, so với trước kia đã không ở vào một cấp độ, bây giờ trực diện một kích này, để Nhất Minh có đại khái suy đoán.
Sau khi ngưng tụ ra một nghìn sợi huyết tơ, tổng hợp khí huyết của bản thân đã dường như đã làm ra thuế biến.
Huyết sắc chiến y bao bọc trên thân, hắn cảm giác được lục sắc hỏa diễm này đối với bản thân không hề có một chút tác dụng nào, ngay cả phòng ngự cũng không phá nổi, thế thì đừng mơ gây thương tổn cho chính mình.
Khóe miệng của hắn nhếch lên một vệt nụ cười, hắn không hề giữ lại một chút nào, thân thể xông lên, trong nháy mắt hướng về phía lão già kia đánh tới.
Linh lực từ trong thể nội ầm vang bạo phát, bao bọc bàn tay vào bên trong, phảng phất như một cái nắm đấm khổng lồ, hung hăng rơi xuống.
Trong chớp mắt hai người tựu giữa không trung va chạm lẫn nhau, tiếng oanh minh kinh thiên động địa.
Kiếp vân tại giữa không trung dường như nhận ra điều gì khác thường, thiên lôi đột nhiên nổ tung, từng tia lôi điện giống như lôi xà lộn nhào trong đó, một loại chí cực khí tức rơi xuống càng lúc càng lớn, phảng phất như muốn cảnh cáo điều gì.
Nhất Minh cũng không thèm để ý tới, tay trái của hắn nắm chặt thành nắm đấm, một đầu tiểu long đỏ rực uốn lượn mà tới, ánh mắt lẫm nhiên, sát ý thao thiên, hung hăng một quyền lại một quyền rơi xuống.
Lão già kia nhìn thấy cảnh này cũng là co rụt ánh mắt, nhanh chóng nhìn lên thương khung, vẻ do dự càng lúc càng lớn, nhưng rất nhanh liền đã thu hồi ánh mắt, nhìn về phía một quyền hướng về phía mình oanh tới.
Lão không ngờ tới tên sâu kiến này lại có thể dễ dàng phá tan một kích của mình như thế, lão hừ lạnh một tiếng, thể nội càng là có lục hỏa thiêu đốt, từng tiếng “hừng hực” vù vù bên tai, kinh thiên động địa, đồng dạng là một quyền vung ra, tiếng vang lại vào giờ khắc này, triệt để nổ tung!
Thân thể của Nhất Minh chấn động không ngừng, ngũ tạng lục phủ tại bên trong thể nội đều đang lăn lộn kịch liệt, hắn cảm nhận được lão già này quả nhiên cường hãn, loại cường đại này đã hoàn toàn vượt qua dự đoán của Nhất Minh.
Hắn biết thực lực của chính mình bây giờ, nếu như bộc phát ra toàn lực, hoàn toàn có thể cùng với Chân Nguyên cảnh sơ kỳ đại chiến một trận, nhưng lão già này tựa hồ có chút không giống.
Lực lượng của lão không những mạnh mẽ, mà bản thân cận chiến cũng cường đại như vậy, từng quyền của hắn rơi xuống đều bị lão giả ngăn chặn trở lại.
Thế là Nhất Minh tiếp tục cắn răng, tốc độ ra quyền càng lúc càng nhanh, bởi vì hắn không có đao trong người, bản thân chỉ còn cách dùng quyền đối chiến, tiểu long màu đỏ rực vẫn không hề yếu đi, hơn nữa tốc độ du tẩu càng lúc càng nhanh, tựa hồ đang có dấu hiệu trở nên mạnh mẽ, điều này khiến Nhất Minh rất là kinh ngạc.
Từng tiếng “ầm ầm” vang vọng không ngừng, lão già rốt cuộc cũng bị từng quyền của Nhất Minh đánh lui về phía sau, tựa hồ cảm giác cũng không dễ chịu chút nào, lục sắc hỏa diễm đều đang lay động không ngừng.
Lão hoàn toàn không hiểu, vì sao tại trong từng quyền kia lại có một cám giác xé rách rất là khó chịu, mặc dù trong thời gian ngắn bản thân có thể ngăn chặn trở lại, nhưng trường kỳ giao chiến quả thật là muốn mạng.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng của Nhất Minh càng là nhếch lên một vệt nụ cười, thần sắc lộ ra hung tàn, lần nữa vọt về phía lão giả đánh tới.
Lão giả mặc dù đều đã được bạch bào che lại toàn thân lẫn khuôn mặt, nhìn không rõ bộ dáng dài ngắn thế nào, nhưng lục sắc hỏa diễm ở xung quanh đồng dạng nổ tung, trong mắt của hắn càng là lộ ra một vòng điên cuồng không gì sánh được.
Loại ánh mắt điên cuồng này bị Nhất Minh nhìn thấy, đôi mày của hắn khẽ nhíu lại, nhưng cũng không kịp suy tư quá nhiều, vẫn như cũ xông tới, chớp mắt cả hai liền đã lăn lộn vào với nhau, thanh âm oanh động lại lần nữa truyền ra, cuốn toàn bộ khu rừng ở bên dưới lên cao.
Từng tiếng oanh động liên tiếp truyền ra, ngay cả kiếp vân ở bên trên tựa hồ cũng bắt đầu nổi giận, thế là một đạo thiên lôi truyền xuống bên dưới, oanh một tiếng nổ tung, cả dãy núi dường như muốn sụp đổ, từng khối cự thạch bắt đầu rơi xuống, bụi mù bốc lên.
Theo đó chính là đại phong vù vù quét qua, một loại khí tức mạnh mẽ hàng lâm trên người, khiến cho sắc mặt của lão giả càng thêm khó chịu, ánh mắt của lão tựa hồ đối với kiếp vân bên trên, ẩn ẩn có một chút sợ hãi!
Nhưng thế công ở phía trước nhường cho lão không cách nào phân tâm quá lâu, chỉ có thể cắn chặt hàm răng, hai mắt tràn đầy phẫn nộ, xuất thủ càng thêm hung mãnh, một bộ muốn đem tên sâu kiến này một chưởng chụp chết vậy.
Từng tiếng ầm ầm vẫn không có dừng lại, hai người tại giữa không trung toàn lực giao thủ, tốc độ xuất thủ cực nhanh, thuật pháp chứa đầy hỏa diễm ầm vang bạo phát, đồng thời cũng có một quyền tựa như thái sơn áp đỉnh hàng lâm, tương hỗ không ngừng.
Ngắn ngủi chừng mười cái hô hấp trôi qua, cả hai tựu đã xuất thủ hơn trăm lần, khí thế càng là không chút nào rơi xuống, vẫn như cũ càng lúc càng thêm khủng bố.
Vừa giao thủ, Nhất Minh cũng không quên chú ý đám Linh tộc ở ngoài kiếp vân bên kia, nhìn thấy bọn hắn cũng không có phản ứng, hắn mới buông lỏng một chút.
Điều Nhất Minh cần làm bây giờ, chính là chờ đợi La Duệ Quân làm ra đột phá, một khi quá trình này thành công, hai người bọn hắn liền có khả năng rời khỏi nơi này.
Bởi vì trong cảm giác của Nhất Minh, khí tức trên người của La Duệ Quân càng lúc càng cao, hoàn toàn đã bước vào Chân Nguyên cảnh nhưng vẫn chưa hề dừng lại.
Còn Linh tộc bên kia, ngoài lão già này ra thì chỉ có tổng cộng bốn tên Chân Nguyên cảnh mà thôi, chỉ cần Thần cảnh cường giả không ra, hắn liền có khả năng rời đi mà không ngại bất kỳ thứ gì.
Bốn tên Chân Nguyên cảnh Linh tộc đứng tại bên ngoài kiếp vân, ánh mắt nhìn về hai bên đang giao thủ, khẽ híp thành một đường, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này bỗng nhiên có một thanh âm lạnh lẽo vang lên: “Không ngờ tại cấm địa lại có hai con chuột nhắt chạy vào trong đây, hơn nữa còn làm ra đột phá, đây chẳng khác nào là hướng về mặt mũi của chúng ta phiến hai cái bạt tay, chẳng trách Linh Quân lại nổi giận như vậy, các ngươi đối với chuyện này như thế nào?”
“Còn làm sao nữa, hai tên này nhất định phải chết, nhưng tình hình hiện tại liền có chút khó làm, dù sao thì thiên kiếp đang tích tụ ở phía trên, bây giờ chúng ta xông vào bên trong, chẳng khác nào tự sát.” một tên linh tộc béo ú đứng ở bên cạnh có chút nhíu mày nói ra.
“Không bằng như vậy, chúng ta chờ tên kia có thể vượt qua thiên kiếp rồi nói sau, nếu như hắn quả thật có thể vượt qua, tới lúc đó chúng ta quản cũng không muộn, bây giờ cứ mặc cho lão già kia muốn làm gì thì làm đi, dù sao cũng chẳng hề liên quan tới chúng ta.”
“Lão gây ra sự tình, hộ đạo không nghiêm dẫn tới Linh Tử bị hai tên sâu kiến này giết chết, bây giờ lại muốn chúng ta thay lão chùi, nào có dễ dàng như vậy?”
Hắn vốn đang tại trong cấm địa bế quan, bây giờ lại hay được tin tức có Linh Tử vẫn lạc, hơn nữa còn là Linh Tử dưới sự hộ đạo của lão già kia, điều này khiến trong lòng của hắn có chút vui vẻ.
Bây giờ bắt gặp kẻ thù ở đây, hơn nữa còn tại cấm địa làm ra đột phá, nếu giải quyết không tốt mà nói, e rằng lão này phải chết không thể nghi ngờ.
Đối với chuyện này, hắn rất là thỏa mãn!
Ngược lại thì chuyện này hoàn toàn không hề liên quan tới chính mình, chính mình chỉ là trùng hợp ở tại cấm địa bế quan mà thôi, bây giờ sẵn tiện trợ giúp một chút, các đại nhân hẳn là sẽ không đánh chủ ý tới chính mình.
Mang tâm tư như vậy, trong lòng của tên Linh tộc béo ú càng cười càng to, hắn đối với hai tên chuột nhắt kia cũng không có thù oán gì, chẳng qua chỉ là lập trường khác biệt, cộng thêm dụ lệnh của Linh Quân, cho nên bản thân cũng đành phải ra tay mà thôi.
Bây giờ gặp phải lôi kiếp trên cao, bản thân của hắn cũng không cách nào hành động, chỉ còn cách chờ đợi tên kia còn sống hay chết.
Dưới trình độ thiên kiếp càng lúc càng cao, hầu như không có võ giả nào có thể còn sống trở ra cho được.
Đối với chuyện này, hắn cũng không có lo lắng, dù sao thì thiên kiếp của Chân Nguyên cảnh, cũng không phải gà đất chó sành nào cũng có thể thành công bước vào.
Nhìn thấy ba tên linh tộc vẫn còn do do dự dự, linh tộc béo ú cười to một tiếng, vỗ vỗ bờ vai của bọn hắn.
“Ha ha ha, ta nói các ngươi lo lắng như vậy làm cái gì, chúng ta không bằng đến ngọn núi bên kia ăn miếng bánh, uống miếng nước, ngồi xem lão già kia đánh nhau một trận là được rồi, Linh sinh cũng không phải lúc nào cũng có thời gian thoải mái xem kịch như vậy, không nên bỏ lỡ a!”
“Dựa vào tình hình thiên kiếp ở phía trên, lão già này hẳn là sẽ nhanh chóng trở về mà thôi, chúng ta qua bên kia đợi lão là được.”