Nhục Thân Thành Thánh

Chương 412 - Không Chết Không Thôi

Chương 412: Không chết không thôi

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Đang lúc hai người chiến thành một đoàn thời điểm, một tiếng oanh động truyền khắp bốn phương tám hướng, một cỗ khí tức cường hoành đang chuẩn bị tích tụ tại trung tâm.

Thiên lôi quanh quẩn ở trên không, một cái cự đại vòng xoáy nhanh chóng hình thành, tựa hồ đối với hai người Nhất Minh cùng với lão giả rất là bất mãn.

Hắc vân phía trên bắt đầu cuộn trào không ngừng, lộ ra một cái lỗ hổng to lớn phảng phất như thiên lôi thần nhãn nhìn xuống bên dưới.

“Oanh!” một tiếng.

Tại chính giữa con ngươi, thình lình liền có lôi điện không ngừng vũ động, trông giống hệt như một cái con mắt bắt đầu mở ra, nhìn xuống đại địa bên dưới.

Một cỗ uy áp mạnh mẽ hàng lâm mà xuống, rơi vào trên thân của cả hai, Nhất Minh cùng với lão giả đang chiến thành một đoàn cũng không tự chủ run lên một cái.

Cả hai đều ăn ý oanh ra một kích, đồng thời lui về phía sau, đồng dạng là có máu tươi từ trong miệng phun ra, sắc mặt liền có một chút không đúng.

Nhất Minh nhanh chóng nhìn lên thương khung bên trên, sau khi đối diện con mắt kia, ánh mắt của hắn khẽ híp thành một đường, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, chính mình dường như đã bị một thứ gì đó để mắt tới.

Không biết có phải là cảm giác sai hay không, nhưng hắn lại có một loại ảo giác, dường như có ai đó ở bên trong con mắt kia đang nhìn lấy chính mình.

“Đây là ảo giác sao?” Nhất Minh nhíu mày thầm nghĩ.

Loại cảm giác này khiến toàn thân của hắn tê rần cả lên, nhưng không hề cảm nhận được một chút sát cơ nào, nếu có thì chỉ là một chút nguy cơ mà thôi, chính vì điều này mà sắc mặt của hắn cũng không có biến hóa quá nhiều.

Nhưng lão già ở trước mắt thì không có cảm thụ tốt như vậy, Nhất Minh có thể nhìn ra được trong mắt của lão già này hiện ra vẻ thoái ý rất là nồng đậm, dường như muốn ngay lập tức thoát khỏi nơi này vậy.

Hô hấp của lão cũng trở nên gấp gáp hơn rất nhiều, hiển nhiên là kịch chiến đến thời khắc này, đối với đôi bên đều có hao tổn không ít, nhưng so về cường độ thân thể, hiển nhiên là lão già này không cách nào có thể so sánh với hắn cho được.

Đối với thực lực của lão già này, Nhất Minh cũng đã từng cảm thụ qua, giờ khắc này so sánh lại một chút, lão già này rõ ràng so với lúc trước phải yếu đi không ít.

Đưa mắt nhìn lên thương khung bên trên, sau đó liền nhìn lại lão già trước mắt, khóe miệng của Nhất Minh liền lộ ra một vệt hung tàng.

Hắn ẩn ẩn có thể đoán được, lão già này rõ ràng đang bị uy áp của kiếp vân nhằm vào, nếu không thì chỉ dựa vào thực lực của bản thân, chính mình không có khả năng cùng với lão chiến lâu như vậy.

Minh bạch toàn bộ những điều này, Nhất Minh cũng không có chần chờ quá lâu, từ khi cả hai phân tách đi ra cho tới hiện tại, dường như chỉ trôi qua ba cái hô hấp mà thôi.

Thế là hắn cười nhạt một tiếng, thân hình tiếp tục xông về phía trước, hoàn toàn không để cho lão già này có cơ hội thoát khỏi nơi đây, nếu như có thể mà nói, hắn muốn kéo lão già ở lại nơi này, không cho lão chạy.

Nhưng Nhất Minh biết điều này không có khả năng thực hiện, bởi nếu làm như vậy, lôi kiếp rơi xuống sẽ càng lúc càng mạnh, điều này đối với La Duệ Quân cũng không phải là chuyện tốt.

Nhìn thấy tên sâu kiến này lại xông về phía mình, lão già gầm nhẹ một tiếng, một tay nâng lên trước người bấm niệm pháp quyết, hướng về phía Nhất Minh bỗng nhiên nhấn một cái.

Một cái nhấn xuống bên dưới, không trung xung quanh bỗng dưng phát ra tầng tầng lục quang, hóa thành từng cái vòng tròn có lục hỏa bao phủ.

Mà một cái thủ ấn này rơi xuống, thông qua tầng tầng lục quang cấp tốc biến lớn, cuồng phong nhấc lên bốn phía, không gian xung quanh cũng dường như rung động kịch liệt, hướng về phía Nhất Minh lan tràn mà tới.

Sắc mặt của Nhất Minh bỗng nhiên biến hóa, Quỳ Hoa Trục Nhật cấp tốc vận chuyển, trong nháy mắt né tránh.

Hắn vừa né tránh ra khỏi thủ ấn một sát na, tốc độ của lão già kia bỗng nhiên tăng vọt, trực tiếp tại trước mặt của hắn hiện ra, lòng bàn tay hung hăng nhấn một cái.

Hỏa diễm màu xanh lục trong nháy mắt liền bộc phát, theo lòng bàn tay hóa thành một cái vòng tròn hướng về phía ngực của hắn đập tới, nhiệt hỏa phần thiên, thiêu đốt hết thảy.

Cảm nhận được thân thể truyền tới một cỗ cự lực vô cùng khủng bố, huyết sắc chiến y ngay lập tức rung động kịch liệt, triệt tiêu phần lớn lực lượng đánh vào bên trên.

Nhưng một phần lực lượng còn lại vẫn tiếp tục xuyên vào bên trong, thân thể của Nhất Minh nhịn không được bay ngược về phía sau, khóe miệng tràn ra máu tươi, linh lực trong nháy mắt bộc phát, thân hình mới miễn cưỡng dừng lại ở giữa không trung.

Hai mắt của hắn xích hồng nhìn lấy lão già trước mắt, cúi đầu nhìn về phía lồng ngực của bản thân, một mảng chiến y liền vỡ tan không còn, theo tâm niệm vừa động, huyết sắc chiến y lại lần nữa khôi phục trở lại.

Nhìn thấy lão già kia thế mà chuẩn bị quay người bỏ chạy, hắn làm sao có thể bỏ qua cho được?

Bản thân liền quát to một tiếng, thân pháp liên tục thi triển, trong nháy mắt liền đã vọt về phía của lão già, một quyền hung hăng nện xuống.

Linh tộc lão giả đưa mắt nhìn qua, khóe miệng không khỏi co rúm, tên sâu kiến này… đây là định cùng ta không chết không thôi a!

Lần này tốc độ của Nhất Minh quả thật ngoài dự liệu của lão, trong nháy mắt e rằng là không cách nào tránh ra cho được, một tiếng oanh minh truyền ra, thân thể tựu một lần nữa lui ra xa mấy chục trượng, máu tươi từ trong miệng lại một ngụm phun thẳng ra ngoài.

Nhất Minh đồng dạng cũng là như vậy, hai người tại giữa không trung một đuổi một chạy, mỗi lần va chạm, lão già càng là biệt khuất đến cực điểm.

Lão không ngờ tới tên sâu kiến này thế mà bám theo chính mình không bỏ, nếu không để chính mình rời khỏi nơi đây, cả hai e rằng phải chết dưới lôi kiếp chứ chẳng chơi.

Oanh… oanh… oanh… oanh!

Từng tiếng va chạm vẫn không hề dừng lại, Nhất Minh tựa như bị điên đồng dạng, liên tục theo sát lão già này không bỏ.

Một thân lực lượng giờ khắc này so với lão phải mạnh hơn một chút, cho nên hắn không muốn từ bỏ cơ hội như thế này, từng quyền từng quyền oanh kích ra ngoài, đánh tới khí huyết của lão già kia lăn lộn kịch liệt.

Máu tươi từng ngụm từng ngụm liên tục phun thẳng ra ngoài, cái cổ nổi lên từng luồng gân xanh, hai mắt tràn đầy tơ máu, biệt khuất đến cực điểm.

Nhìn thấy cảnh này, hai mắt của Nhất Minh liền tỏa ánh sáng, Huyết Thần Kinh cấp tốc vận chuyển, máu tươi của lão thế mà không có rơi xuống bên dưới, chúng nó hóa thành từng đạo huyết tiễn tựa như từng cái kim châm, không ngừng hướng về thân thể của lão phóng đi.

“A a a a! Ta muốn giết ngươi!” lão già gầm lên giận dữ, lục hỏa xông thiên hóa thành từng tầng phòng hộ bao bọc quanh thân, từng đạo huyết tiễn xông vào bên trong liền đã tan biến không còn.

Đối với chuyện này, Nhất Minh vẫn là có dự đoán trước, hắn cũng không có vì vậy mà dừng lại, từng quyền từng quyền hung hăng nện xuống, đánh tới thân thể của lão liên tiếp lui về phía sau, rất là chật vật.

Dù là như vậy, muốn mang lão già này đánh chết cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Theo lão già này thật sự nổi giận, từng tiếng mắng chửi vang vọng khắp nơi, hai mắt tràn đầy tơ máu dường như muốn mang tên sâu kiến này nghiền xương thành tro, xuất thủ càng thêm bá đạo hung mãnh.

Cả không gian xung quanh dường như bị thiêu cháy luôn vậy, nhiệt độ tăng vọt khiến làn da của Nhất Minh càng thêm đỏ thẫm, đối với điều này, Nhất Minh hắn cũng không thèm để ý tới.

Bản thân hắn không biết đã trải qua bao nhiêu lần rèn luyện thân thể, bây giờ bản thân ngưng tụ hơn một ngàn giọt huyết tơ, hơn nữa lão còn đang trong tình trạng bị áp chế thế này, muốn mang hắn giết chết quả thật là si tâm vọng tưởng.

Lão vừa đánh vừa lui về phía sau, cố gắng rời khỏi trung tâm vòng xoáy càng xa càng tốt.

Trong cảm giác của lão, con mắt kia quả thật là nhìn chằm chằm vào chính mình, phảng phất như thần linh nổi giận vậy, lão có thể cảm nhận được nguy cơ sinh tử từ trong đó phát ra, rất là mãnh liệt.

Chính vì điều này mà lão mới điên cuồng trốn chạy, nhưng tên sâu kiến này lại bám dai như đĩa, khiến lão không cách nào thoát thân ra được.

Giờ khắc này, Nhất Minh cũng đã bắt đầu cảm nhận được uy áp kinh khủng từ thương khung truyền xuống, rơi vào trên người của chính mình, nhưng hắn hoàn toàn không thèm quan tâm tới.

Linh lực hao hụt liền ném linh thạch vào trong miệng, khí huyết ngược lại là không có hao tổn bao nhiêu, ngay cả đao hồn cũng dường như mạnh hơn một chút, nhưng cũng không có biến hóa quá lớn.

Tiểu long du tẩu theo tốc độ càng lúc càng nhanh, lực lượng sắc bén ẩn chứa ở bên trong từng quyền càng lúc càng trở nên mạnh mẽ.

Linh tộc lão giả cảm nhận được từng quyền rơi xuống phảng phất như thái sơn áp đỉnh, không những cường đại mà còn cảm giác một loại mũi nhọn đâm vào da thịt, khiến áo bào càng lúc càng văng tung tóe khắp nơi, lộ ra thân thể đều là da bọc xương ở bên trong, rất là dọa người.

Hai mắt của Nhất Minh tràn đầy xích hồng, từng tia tơ máu nổi lên càng thêm dày đặc, ẩn ẩn đã bao trùm toàn bộ tròng mắt của hắn, trở nên đỏ thẫm.

Lão già thì càng không cần phải nói, trong mắt của lão giờ khắc này đã không còn giận dữ, mà đã hiển hiện điên cuồng ở bên trong.

Càng liếc về phía thương khung, nội tâm của lão càng thêm run rẩy, một loại cảm giác chết chóc cùng hoảng sợ phảng phất như sóng to gió lớn, tràn ngập trong lòng.

Mà càng khiến lão điên cuồng hơn nữa, chính là tên sâu kiến này thế mà ngăn chặn chính mình, nếu đã không cho ta rời đi, vậy thì chỉ còn…

Bình Luận (0)
Comment