Chương 417: Triệt để nổi giận (1)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhất Minh đứng ở bên dưới đưa mắt nhìn lên phía trên, cẩn thận quan sát La Duệ Quân làm cách nào để mà vượt qua lôi kiếp đây.
Trong cảm giác của hắn, cường độ của lôi kiếp vừa mới rơi xuống cũng không coi là quá mạnh, nếu đổi lại là chính bản thân mình, hẳn là cũng có khả năng ngăn cản một hồi.
Nhưng theo thời gian từng cái hô hấp trôi qua, lôi kiếp rơi xuống càng lúc càng mạnh, mỗi một đạo lôi kiếp đều ẩn chứa năng lượng cực kỳ cường hoành, khí tức từ trong lôi kiếp tản mác đi ra khiến trái tim của hắn chập chùng không thôi.
Đại phong theo lôi kiếp rơi xuống mà cuốn lên bốn phía, quét sạch toàn bộ một phiến Độc Lâm không còn một mảnh.
Từng tán cây đại thụ cũng không cách nào chịu nổi, nhao nhao tan tác, phảng phất như có một bàn tay khổng lồ quét qua đại địa, mang toàn bộ đại thụ đều phân làm hai nửa, thậm chí còn có đại thụ chia năm xẻ bảy, theo đại phong mà cuộn trào lên cao.
Độc khí cũng không cách nào tụ tập tới gần, dường như trong phạm vi trăm trượng ở xung quanh, toàn bộ độc khí đều đã tiêu tán không còn một mảnh, ngay cả một chút khí tức cũng không hề để lại, toàn bộ biến mất.
Uy áp từ trong lôi vân hàng lâm mà xuống, bao phủ toàn bộ tâm thần của hai người vào bên trong.
Nhất Minh thì còn tốt, lôi kiếp này đối với hắn dường như không hề chú ý tới, có lẽ là do trong người của hắn không hề có một chút chân nguyên nào, chính vì vậy mà thiên kiếp của Thiên Đạo Chân Nguyên cũng không hề nhằm vào chính hắn.
Nhưng La Duệ Quân thì lại khác, cả người đều đã chật vật không gì sánh được.
Một đôi con ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào lôi vân bên trên, toàn thân đều đã nhuộm đỏ một mảnh, dù là như vậy, hắn cũng không hề cảm nhận được một chút đau đớn nào.
Nếu có, thì hẳn là khí lực của bản thân tựa hồ đã đạt tới cực hạn, hắn chỉ có cảm giác rằng bản thân mình e rằng sẽ vẫn lạc dưới lôi kiếp này, quả thật là không còn cách nào khác.
Trường thương vẫn luôn được hắn nắm chặt trong tay, không hề rời bỏ.
Lôi vân bên trên truyền ra từng tiếng oanh minh tột đỉnh, dường như sắp sửa có một thứ gì đó sắp thai nghén mà sinh, lực lượng kia tỏa ra, rơi xuống, khiến thân thể của La Duệ Quân nhịn không được cảm giác nặng nề vô cùng.
“Phốc!” lại một ngụm máu tươi phun ra, một thân khí tức càng là chập chờn không rõ.
Hắn đứng lơ lửng giữa không trung, thân hình cũng không có chùng xuống mảy may, sống lưng thẳng tắp ngước nhìn lên cao, hàm răng cắn chặt, hai mắt bắt đầu nổi lên từng tia tơ máu, lăng lệ vô cùng.
Trải qua bảy đạo lôi kiếp rơi xuống, bản thân hắn dường như đã đạt tới cực hạn, muốn tụ tập chân nguyên dồn vào một kích cũng không cách nào làm được, điều này khiến hắn nở ra một nụ cười khổ.
“Xem ra bản thân ta chỉ có thể đi tới một bước này thôi a!” La Duệ Quân thì thào trong lòng.
Hắn biết con đường này không dễ dàng bước lên, nhưng bản thân đã làm ra lựa chọn, bây giờ quả thật là không có khả năng vãn hồi.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, bản thân đã không hề có một chút khí lực nào, chân nguyên trong người không biết vì sao lại xảy ra cái tình trạng này, một khoảng thời gian ít ỏi còn lại, La Duệ Quân hướng về phía Nhất Minh cười nói.
“Minh Tôn huynh nhanh chóng rời khỏi đây đi thôi, ta quả thật đã tận hết sức mình rồi, thời gian còn lại e rằng cũng không còn nhiều, đám Linh tộc bên kia, ta tựu sẽ ngăn chặn bọn hắn chốc lát.”
Nói xong, La Duệ Quân liền hướng về phía đám Linh tộc bên kia phóng đi, ngay cả đạo thứ tám lôi kiếp chuẩn bị rơi xuống hắn cũng không thèm để ý tới.
Bây giờ La Duệ Quân chỉ có một cái mục tiêu duy nhất, chính là tận lực đuổi đám Linh tộc bên kia cách xa nơi đây, có như thế, Nhất Minh mới có thời gian mà rời khỏi nơi này.
Nhất Minh ngay lập tức lâm vào trầm mặc, hắn đương nhiên là biết được lôi kiếp đang ấp ủ ở phía trên kia cường hoành đến mức nào, nhưng dù là như vậy, hắn cũng không có một chút cảm giác nguy cơ tử vong nào.
Điều này khiến hắn rất là nghi hoặc, ánh mắt không ngừng nhìn về “con mắt” ở phía trên, dường như ở phía sau “con mắt” kia có một thứ gì đó vẫn luôn nhìn chăm chú về phía hắn, điều này khiến hắn nghi hoặc vô cùng.
Mà giờ khắc này, La Duệ Quân đã không có dừng lại, hắn toàn lực phi hành hướng về đám Linh tộc bên kia phóng đi, dù là như vậy tốc độ vẫn rất là chậm chạp, hiển nhiên là hắn đã thụ thương không nhẹ.
Bốn tên Linh tộc nhìn thấy tên Nhân tộc kia thế mà lại hướng về phía chính mình lao tới, cả đám đều ngay lập tức đứng dậy, không dám khinh thường.
Dù sao thì trước kia bọn hắn cũng đã kinh lịch một màn chạy thục mạng, nếu không phải tên này hướng về phía lão già kia, bọn hắn e rằng cũng không có khả năng đào thoát nhẹ nhõm như vậy.
“Tên điên kia đây là chuẩn bị kéo theo chúng ta chịu chết hay sao?” một tên Linh tộc nhìn về phía La Duệ Quân đang chậm chạp lao tới, có điều suy nghĩ nói ra.
“Tên này thụ thương không nhẹ, xem ra là không có cách nào vượt qua lôi kiếp cho được, cho nên mới nảy ra ý định kéo theo chúng ta cùng chết.” một tên linh tộc khác cũng đưa ra ý kiến.
Tên Linh tộc béo ú nghe hai người nói như vậy cũng suy nghĩ chốc lát, bỗng dưng hắn dường như nghĩ tới cái gì: “Không tốt, tên này đang muốn kéo dài thời gian cho tên sâu kiến kia rời đi, một khi điều này xảy ra, tính mệnh của chúng ta phải coi như xong!”
Ba tên Linh tộc còn lại nghe vậy cũng đồng loạt biến sắc, nhưng trong tình huống hiện tại bọn hắn cũng không có khả năng đuổi theo cho được, bởi vì kiếp vân ở bên trên, đã bắt đầu di động.
“Không tốt!” tên Linh tộc béo ú nhận ra khác thường liền kinh hô một tiếng, bản thân liền mang theo chiếc bụng phệ tung bay lên cao, hướng về phương xa lao đi, kéo dài khoảng cách.
Ba tên Linh tộc còn lại cũng đồng loạt làm ra phản ứng, đồng thời ngự không bay đi, tốc độ của bọn hắn so với La Duệ Quân phải nhanh hơn rất nhiều, cho nên rất nhanh liền đã vượt ra ngoài trăm trượng xa.
Nhìn thấy cảnh này, La Duệ Quân cũng âm thầm thở dài một hơi, chỉ cần chính mình làm như vậy, đám Linh tộc kia không có khả năng hướng về phía Minh Tôn huynh đuổi theo.
Vừa nghĩ như vậy, La Duệ Quân liền thấy một tên Linh tộc càng hướng về phương xa lao đi, nhìn thấy hắn đánh một vòng cung thật to ở bên ngoài phạm vi của lôi vân, La Duệ Quân liền biết tên này đang đánh cái chủ ý gì.
Vừa định quay đầu nhìn về phương hướng của Nhất Minh thông báo một tiếng, đôi mắt bỗng dưng co rụt lại, thân hình liền lập tức dừng lại tại chỗ, một bộ không cách nào tin tưởng vào mắt của mình cho được.
Bởi vì giờ khắc này, do không để ý trình độ của lôi kiếp ở bên trên, dù sao thì trong cảm giác của hắn, chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng một màn ở trước mắt khiến sắc mặt của La Duệ Quân rung động không thôi.
Một ánh hồng quang từ bên dưới đại địa phóng lên tận trời, không phải hướng về phía hắn, mà hướng về phía lôi vân ở bên trên lao đi.
“Minh Tôn huynh?” La Duệ Quân kinh hô một tiếng, hắn không hiểu vì sao thiếu niên này lại làm như thế, đáng lẽ ra nên phải chạy khỏi nơi này mới đúng.
Theo tốc độ càng lúc càng nhanh, thân hình của Nhất Minh tựa như trường hồng phá không, thanh âm gào thét của đại phong thổi mạnh vào trong tai, cùng với uy áp cường đại bỗng dưng giáng lâm trên người của hắn, khiến sắc mặt của Nhất Minh bỗng nhiên vặn vẹo.
Theo khoảng cách càng lúc càng gần, Nhất Minh có thể cảm giác uy áp rơi trên người mình càng thêm khủng bố, ngay cả “con mắt” kia tựa hồ cũng đã hướng về chính mình nhìn tới.
Cái nhìn này khiến toàn bộ tâm thần của hắn oanh minh tột đỉnh, thân thể nhịn không được bỗng dưng chậm lại một chút, nhưng trong nháy mắt liền bộc phát ra lực lượng kinh người, gào thét bay tới.
Huyết sắc chiến y bao bọc quanh thân, ngay cả tiểu long màu đỏ cũng gào thét du tẩu toàn thân, toàn bộ linh lực cũng đồng thời bộc phát đi ra, thập ngũ mạch phát ra từng tiếng gào thét lặng lẽ, từng tràn ba động phảng phất như một đầu hồng long với long uy cuồn cuộn xông tới, xé toạc thương khung.
Bên ngoài không nghe được cái gì, nhưng toàn thân của Nhất Minh đều đã vang lên từng tiếng oanh động khủng bố, tâm thần càng là rung động kịch liệt, từng sợi kim xích hư ảnh cũng ầm vang phát động, trấn giữ tâm thần.
Cho dù là như vậy, theo khoảng cách “con mắt” càng lúc càng gần, Nhất Minh có thể rõ ràng cảm ứng được, có một thứ gì đó ở phía sau “con mắt” kia kêu gọi chính mình.
Một cỗ khí lãng từ giữa thương khung ầm vang bạo phát, lôi đình oanh minh, chấn cho tâm thần của hắn suýt chút nữa ngất đi.
Thân thể bỗng dưng xụi lơ tại giữa không trung, nhưng không đầy một cái hô hấp, máu tươi từ trong miệng truyền ra, Nhất Minh liền bừng tỉnh trở lại, tiếp tục hướng về phía “con mắt” lao tới, sát ý trùng thiên.
“Chính là ngươi, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi!” hai mắt của Nhất Minh tràn đầy xích hồng, toàn bộ lực lượng đều ầm vang bạo phát, một quyền hướng về phía “con mắt” oanh tới, một quyền mang theo sát ý nồng nặc hướng về phía lôi đình gào thét mà đi.
Cả thương khung vào giờ khắc này tựa như đại biến một dạng, toàn bộ lôi vân đều ánh lên lam quang nhàn nhạt, một tiếng nổ tung long trời, thiên lôi rơi xuống, hướng về phía một quyền màu đỏ ngòm nhẹ nhàng nhấn xuống, phảng phất như ngón tay của thần linh, tùy tiện xuất thủ.