Chương 423: Một bái
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Bình thường Chân Nguyên cùng với Thiên Đạo Chân Nguyên, vốn là chênh lệch cực lớn, lại càng không cần phải nói lão già này còn lấy một địch hai, lão không chết ai chết?
Giờ phút này theo Huyết Thần Kinh cấp tốc vận chuyển, đại lượng huyết dịch bị rút ra, đồng thời liền dung nhập vào bên trong thể nội của Nhất Minh, đại lượng sinh cơ phảng phất như hồng giang đại hải lao nhanh, hướng về toàn bộ ngóc ngách trong cơ thể của hắn xông tới.
Nhất Minh cũng không có nói nhảm, lập tức ngồi xếp bằng xuống đất, mang toàn bộ huyết dịch triệt để luyện hóa, chuyển thành khí huyết của bản thân.
Quá trình này có thể nói không tốn bao nhiêu thời gian, điều tốn thời gian chính là trong quá trình này hắn không ngừng bị đạo thanh âm trong não hải làm phiền, thế là Nhất Minh cũng không có ngần ngại mà cắn nát đầu lưỡi.
Vài cái hô hấp trôi qua, hắn mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.
Cẩn thận cảm thụ tự thân một chút, 1035 sợi huyết tơ bây giờ đã tăng thêm hai sợi, số lượng huyết tơ tăng lên so với trước kia phải nói chính là một trời một vực, không đáng nhắc tới.
Cũng chính vì điều này mà khiến hắn nghi hoặc vô cùng.
Thực lực của hai lão già này so với nhau cũng không hề khác biệt bao nhiêu, vì sao lại có chênh lệch lớn như thế?
Chẳng lẽ là do nồng độ huyết dịch của cả hai hoàn toàn không giống?
Nghĩ tới đây, Nhất Minh cũng cho rằng chính là như thế, bởi vì thực lực của Linh tộc không hề liên quan gì tới huyết dịch của bản thân, nếu đôi bên có chênh lệch to lớn, hẳn là huyết mạch của cả hai hoàn toàn không giống.
Kể từ lúc Nhất Minh rút ra huyết dịch của lão già này, cho đến khi hoàn tất luyện hóa, thời gian chỉ trôi qua đâu đó mười cái hơi thở mà thôi, ngay tại hắn đang suy tư thời điểm, thần sắc của hắn bỗng dưng khẽ biến.
Xung quanh vị trí của Nhất Minh đang đứng, thình lình có từng đợt âm phong gào thét mà tới, giữa không trung dường như có sáu bảy đạo thân ảnh, từng cái đều mang theo phẫn nộ, hướng về phía hai người Nhất Minh cấp tốc tới gần.
Càng có một đạo thân ảnh tản mác ra uy thế ngập trời, tại giữa thương khung hiển lộ, sau lưng còn có một nửa khô cốt mang theo năm ngón tay khô bại lập lòe, phía trên cốt lâu kia còn mang theo một loại uy áp không cách nào tưởng tượng, từ giữa thương khung chậm rãi bước tới.
Cốt lâu bên trên hà hơi thổi nhẹ, một làn âm phong mang theo cảm giác lạnh lẽo bao trùm bốn phía, hai con mắt trống rỗng phảng phất thâm uyên vô tận, quét mắt nhìn về hai người Nhất Minh cùng La Duệ Quân.
Cái nhìn này khiến tâm thần của cả hai bỗng dưng oanh minh tột đỉnh, thân thể của La Duệ Quân nhịn không được rơi xuống đại địa bên dưới, máu tươi phun ra.
“Thần cảnh!” La Duệ Quân cắn răng gầm nhẹ, lôi đình bao phủ quanh thân, nếu không phải có lôi đình ngăn cản một chút, chính mình e rằng đã thân tử đạo tiêu.
Dù là như vậy, trực diện với Thần cảnh cường giả, chính hắn cho dù có là Thiên Đạo Chân Nguyên đi chăng nữa, cũng không hề có lực hoàn thủ.
Nhất Minh càng là không cần phải nói, ngay khi trực diện ánh mắt cốt lâu kia một sát na, toàn bộ kim xích hư ảnh tại bên trong tâm thần ầm vang bạo phát, ngăn chặn phần lớn tác động đến tâm thần của hắn, điều này mới khiến hắn miễn cưỡng còn đứng tại nguyên địa.
Mà một màn này cũng rơi vào trong mắt của tên Linh tộc Thần cảnh kia.
“Ồ? Có thể tại dưới mí mắt của bản tọa vẫn còn sống sót, hai tên sâu kiến các ngươi, quả thật là không giống bình thường a.”
“Cũng tốt, cấm khu không phải là nơi sâu kiến như các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, các ngươi, vẫn là tan biến đi thôi.”
Thanh âm của hắn mang theo tràn ngập sát ý, từng câu từng chữ rơi vào trong tai của Nhất Minh hai người tựa như kinh lôi nổ vang, thanh âm hạo đãng xuyên thích vào bên trong, như muốn phá tan toàn bộ thân thể của hắn.
Trong mắt của Nhất Minh cùng với La Duệ Quân, cốt lâu ở phía trên chậm rãi nhấc lên một ngón tay.
Ngay khi ngón tay khô bại nhấc lên trong sát na, cuồng phong ngay lập tức vũ động, cả thiên địa phảng phất như lâm vào diệt thế, một ngón tay mang theo uy thế không cách nào tưởng tượng được chậm rãi nhấn xuống bên dưới.
Nhất Minh cùng La Duệ Quân trong nháy mắt tựu bộc phát ra lực lượng, hóa thành hai ánh hào quang phóng đi.
Chỉ là với tốc độ của bọn hắn, trong mắt của tên Linh tộc Thần cảnh kia chẳng khác nào con kiến dùng hết tốc lực chạy trốn, một ngón tay theo tự nhiên mà rơi xuống, hướng về phía cả hai lập tức bao trùm vào bên trong.
“Muốn chạy trốn, tuyệt không có khả năng!”
Thanh âm băng lãnh quanh quẩn toàn bộ thiên địa, ngón tay khô bại kia nhìn như hạ xuống vô cùng chậm chạp, nhưng cho dù hắn có tăng tốc thế nào đi chăng nữa, Nhất Minh hắn vô pháp thoát khỏi.
Một màn này, triệt để khiến hắn cảm giác được tử vong giáng lâm, rốt cuộc là cảnh tượng như thế nào.
Rất lâu rồi hắn mới có loại cảm giác như thế này, trái tim của hắn phanh phanh đập mạch, toàn bộ thời gian vào khoảnh khắc này cũng dường như đọng lại, ngón tay khô bại kia, mang theo sát cơ mãnh liệt, chớp mắt liền đến.
Tưởng chừng như bản thân phải chết trong nháy mắt, một tiếng quát chói tai vang vọng mây xanh, cuốn theo đó chính là thiên khung vũ động, một tiếng quát này chính thức khiến tâm thần của Nhất Minh cùng với La Duệ Quân đột nhiên tỉnh lại.
Bản năng nguy hiểm khiến thân thể hô hấp kịch liệt, ngay cả toàn thân cũng nhịn không được truyền tới nguy cơ cực kỳ mãnh liệt, máu tươi từ trong người nhịn không được phun ra bên ngoài, một thân khí tức lập tức tán loạn không còn.
Tiếp theo hơi thở, Nhất Minh tựu đưa mắt nhìn lên phía trên, nơi đó, một ánh hào quang mang theo một vòng đại nhật treo cao, toàn bộ độc khí ở bên dưới cũng nhao nhao tiêu tán, ngón tay khô bại ngay lập tức ầm vang bạo liệt, tên Linh tộc kia cũng nhịn không được miệng phun máu tươi, từ giữa không trung tung bay đi xa, không rõ sống chết.
Càng có một cỗ uy thế vô cùng kinh khủng hàng lâm mà xuống, phảng phất như thần minh chiếu rọi, tiếp theo đó chính là một thanh âm già nua chậm rãi vang lên.
“Linh tộc các ngươi chỉ có thể ỷ mạnh hiếp yếu thôi sao, nếu để lão phu nhìn thấy các ngươi xuất động Thần cảnh đổi với Chân Nguyên tiểu bối hạ sát thủ, đừng nói lão phu không nói đạo lý, các ngươi có tin hay không lão phu liền mang cả tông môn đều di dời tới nơi đây?”
“Cái gì? Các ngươi không tin?”
“Khá lắm, hãy nhận một chưởng của lão phu!”
Oanh minh ở giữa, cả thương khung mây mù tràn ngập, đại nhật treo cao ở phía trên ngay lập tức bị hắc lục vân che phủ, cả một phiến Độc Lâm lại lần nữa lâm vào bóng tối, chỉ còn từng tiếng kinh thiên động địa lan truyền tứ phương.
Phong vân nhấc lên, ba động phảng phất như thủy triều lao nhanh mà xuống, chấn nhiếp bát phương, từng cỗ uy thế ngập trời phóng xuất mà ra, nếu không phải các vị đại nhân ở nơi xa giao chiến, toàn bộ Độc Lâm ở bên dưới e rằng đều đã bị san thành bình địa.
Nhất Minh cùng với La Duệ Quân không hiểu ra sao, nhưng bọn hắn minh bạch vừa có một vị tiền bối xuất thủ cứu giúp, nếu không trong khoảnh khắc vừa rồi, cả hai e rằng đều đã bị oanh thành từng mảnh.
Thế là Nhất Minh hai người hướng về thương khung chậm rãi cúi đầu.
Lau đi máu tươi trên miệng, ánh mắt nhanh chóng quét qua bốn phía.
Mặc dù tên Thần cảnh kia đã bị oanh bay đi xa, nhưng nguy hiểm vẫn chưa có kết thúc, cẩn thận ước lượng một chút, ngoài rất nhiều Chân Nguyên cảnh đang cùng với Nhân tộc chém giết, thế mà bọn hắn còn có sáu tên vẫn còn dư lực hướng về phía bên này bay tới.
Bốn tên Linh tộc ở cấm địa bay ra, hai tên còn lại là từ chiến trường bên ngoài trực tiếp xông đi vào, quyết định nhanh chóng, Nhất Minh cùng với La Duệ Quân liền trực tiếp hướng về hai tên Linh tộc bên ngoài phóng đi.
Một tên Linh tộc có hình dáng như một thanh niên, toàn thân đều khoác áo bào màu đỏ, trên thân tản mác ra ba động so với lão già vừa rồi hoàn toàn không kém bao nhiêu.
Bên cạnh của hắn chính là một nữ tử nhìn tuổi tác không lớn, với cái nhìn của Nhân tộc mà nói, tướng mạo của nàng chỉ có thể dùng bốn từ “kinh hồn táng đảm” để hình dung.
Sở dĩ sắc mặt của nữ tử Linh tộc này có chút yếu ớt, hơn nữa lại còn là một mảnh xanh xám, tựa như không biết bao nhiêu năm không nhìn thấy dương quang vậy.
Nàng phi hành ở bên cạnh tên thanh niên kia, trên tay còn mang theo một đóa trông giống như là đóa hoa mở ra năm cánh, mà tỉ mỉ đi xem liền có thể nhìn thấy, bên trên đóa hoa này thình lình tồn tại vô số lục cốt khô lâu, hàm răng của bọn hắn va chạm vào nhau vang lên từng tiếng “lạch cạch lạch cạch”, không ngừng tại bên trên năm cánh hoa du tẩu, có khi thì còn cắn xé lẫn nhau, dữ tợn vô cùng.
Cảnh tượng này quả thực là khiến người người hốt hoảng, thế mà sắc mặt của nữ tử kia vẫn không hề có một chút ba động nào, một gương mặt lạnh như băng tựa hồ không hề có cảm xúc.
Bầu trời âm u, khí tức âm lãnh bao quanh bốn phía, phối hợp với gương mặt âm trầm và quỷ dị kia, khiến cho người nào người nấy mỗi khi nhìn thấy nàng đều phải tê cả da đầu, có thể mỗi khi nữ tử Linh tộc kia chuyển động đóa hoa trên tay, toàn bộ những lục cốt khô lâu kia đều sẽ run rẩy kịch liệt, lộ ra kinh khủng.
Nhưng không thể không nói, dung mạo nữ tử Linh tộc kia đối với Linh tộc một phương quả thật là khiến cho người ta như lạc vào trong vườn hoa, trong chớp mắt này, toàn bộ khí tức âm lãnh đều tan biến không thấy, chỉ để lại một nữ tử xinh xắn đứng ở nơi đó, tràn ngập hương sắc.
Những suy nghĩ này chỉ là thoáng qua trong nháy mắt mà thôi, Nhất Minh liền thu hồi tâm tư, không còn chú ý tới những cái này mà đặc biệt nhằm vào khí tức ba động của nữ tử kia, so với thanh niên bên cạnh còn vượt xa một mảng lớn.
Điều này khiến sắc mặt của Nhất Minh có chút ý động, không vì cái gì khác, bởi vì hắn có thể cảm nhận được trên người của cô nàng kia, dường như có một chút ý vị không giống.
Từ trên người của cô ta cho hắn một loại cảm giác, chỉ cần có thể hấp thu huyết dịch, thực lực của bản thân liền sẽ tăng cao một mảng lớn, điều này càng khiến khóe miệng của Nhất Minh nhếch lên vui vẻ.
Nhìn thấy hai tên sâu kiến hướng về phía mình lao tới, khóe miệng của tên thanh niên Linh tộc nở ra một vòng nụ cười, chỉ cần mang một trong hai tên này chém giết, chính mình sẽ có cơ hội tiến nhập Huyết Mạch Linh Trì.
Kể từ đó, thực lực của bản thân sẽ tăng nhanh như diều gặp gió, đây chính là một cái cơ hội, một cái cơ hội, triệt để trở mình a!